Trừ những thứ này ra, Vân Thiêm Y còn cần chuẩn bị đồ trong tông môn.
Tuy rằng nàng có thể lấy tài liệu từ Vô Tướng Kiếm Tông rồi sửa lại để dùng.
Trên thực tế những môn phái Kiếm tu mới được sáng lập mấy năm nay cơ bản đều lập quy c*̉ theo Vô Tướng Kiếm Tông.
Dù sao qua ngàn vạn năm chỉnh sửa, những điều lệ quy c*̉ năm đó Vân Thiêm Y và Cảnh Văn Tấn định ra đã vô c*̀ng hoàn thiện, đồng thời rất thích hợp tu sĩ Kiếm tu tuân thủ.
Cho dù môn phái khác muốn tự nghĩ, cũng không nghĩ ra tốt hơn được, chi bằng trực tiếp sao chép.
Vô Tướng Kiếm Tông đâu có nói không thể sao chép.
Nhưng ngoài quy chế, còn có công pháp thư tịch và tranh vẽ cho đệ tử tu luyện, những thứ này đều phải chuẩn bị cho tốt.
Vân Thiêm Y suy nghĩ cặn kẽ, vẫn quyết định chỉ nhận nữ đệ tử.
Mặc dù có Vô Nhai chân nhân, nhưng dù sao sư huynh cũng không tính là người sống, dạy một mình Hạ Chí đã đủ mệt rồi.
Chờ Hạ Chí tới ngũ phẩm hoặc tứ phẩm, lại thu nam đệ tử, đến lúc đó để Hạ Chí dạy.
Hoặc nếu trước đó Cảnh Văn Tấn tìm tới, bằng lòng ở lại chỗ Vân Thiêm Y, cũng có thể để Cảnh Văn Tấn dạy.
Về tài liệu giảng dạy cho đệ tử, trong mấy tháng này Vân Thiêm Y vẫn luôn biên soạn.
Từ thể thuật cơ bản mà phàm nhân cần học khi vào tông môn, đến pháp thuật hấp thụ linh khí, rồi kiếm thuật cơ bản, mãi cho đến tận cấp lục phẩm, Vân Thiêm Y cũng đã chuẩn bị xong xuôi, còn mang tiền tới thành trấn nhờ xưởng in in thành rất nhiều bản.
Tổng thể vừa giống vừa khác Vô Tướng Kiếm Tông.
Khác ở bìa và tên gọi.
Trừ cái đó ra, cơ bản giống nhau như đúc.
Tự sao chép bản thân, tính thế nào thì tất cả kiếm thuật c*̉a Vô Tướng Kiếm Tông đều là tâm huyết tu hành hơn hai vạn năm c*̉a Vân Thiêm Y, nàng cũng không biên soạn ra cái khác được, chỉ có thể dạy cái này!
Đương nhiên, nàng còn phân chia trình tự, cấp thấp học Vân Du kiếm thuật, cấp trung bắt đầu học Vị Hoàn kiếm thuật.
Hầu như đều chuẩn bị xong... Vân Thiêm Y bấm ngón tay đếm.
Hẳn là không quên gì.
Ngay cả quần áo c*̉a đệ tử nàng c*̃ng chuẩn bị xong rồi, mỗi người một bộ trường bào, một bộ ngắn gọn, một thanh trường kiếm.
Cảm giác không sai biệt lắm, Vân Thiêm Y dẫn Hồng Dược và Vân Hương Diệp tới thành Ti Ngân.
Bởi vì chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, để tránh cho các đệ tử cảm thấy hỗn loạn, nàng không dẫn theo Hạ Chí. Hạ Chí vẫn theo học Vô Nhai chân nhân, sau đó các nam đệ tử mà môn phái này có thể nhận đều sẽ trông chờ vào việc cậu học thành tài!
Hạ Chí không biết trên lưng mình gánh trách nhiệm lớn như vậy, mặc dù rất muốn đi theo Vân Thiêm Y, lại chỉ có thể rưng rưng luyện kiếm ở trong phòng băng.
Thành Ti Ngân.
Chủ thành phàm nhân lớn nhất Đại lục Thần Châu, không nơi nào sánh bằng.
Khác với các chủ thành cấp dưới c*̉a các đạo tu lớn, thành Ti Ngân không thuộc về bất kỳ tông môn nào, nhưng lại được tất cả tông môn lớn bảo vệ.
Một trong những tổ chức quan trọng nhất thành Ti Ngân chính là điện Ti Ngân, trung tâm tài chính c*̉a toàn bộ đại lục Thần Châu.
Điện Ti Ngân không ở trong thành mà nằm trong một bí cảnh, cửa vào nơi đó là một trận pháp to lớn.
Nếu xảy ra tình huống gì, chỉ cần đóng trận pháp là không ai có thể ra vào.
Mà thành Ti Ngân thuộc đồng bằng Phố Dương, nằm giữa đồng bằng Trung Ương c*̉a Dược tu và phía bắc dãy núi Minh Đài, đi về phía nam là thành Lưu Vân c*̉a Dược tu, đi về phía đông là thành Trục Phong c*̉a Trận tu, ba tòa thành trì tụ tập khoảng chừng mấy tỷ phàm nhân.
Có thể nói những phàm nhân trong các thôn các huyện ở những dãy núi khác cũng chỉ là số lẻ, phần lớn phàm nhân trên đại lục Thần Châu đều tập trung sinh hoạt tại nơi đây.
Lần đầu tiên Vân Thiêm Y đến thành Ti Ngân không biết đã là mấy ngàn năm trước, nàng không nhớ rõ, cũng có thể là trên vạn năm trước.
Nói chung lúc đó thành Ti Ngân không náo nhiệt như hiện tại.
Khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa như gấm, dưới sự bảo vệ tỉ mỉ c*̉a các tông môn lớn, trong chủ thành hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu thiên đạo sắp sụp đổ.
Trên mặt Vân Thiêm Y c*̃ng hiện lên chút ý cười.
Bọn họ tu đạo là vì sinh linh, muốn thấy cũng là hòa bình thịnh thế như vậy, người người có ăn có mặc, sắc mặt vui mừng.
Khắp nơi trong thành đều có thể thấy thông báo về thi tuyển võ cử Thần Châu.
Nếu là thi tuyển võ cử, tất nhiên không có khả năng tổ chức trong chủ thành, địa điểm được định ra là trong một bí cảnh, có điều chỉ sau khi thi tuyển võ cử bắt đầu, bí cảnh mới có thể mở ra cho người tu tiên và các phàm nhân ra vào.
Lần này trước khi Vân Thiêm Y qua đây đã đổi tiền sẵn, đáng tiếc là Hồng Dược và Vân Hương Diệp đã vào giai đoạn Tích Cốc, không cần đồ ăn nữa, nhưng lại Tích Cốc không ổn định lắm. Vân Thiêm Y sợ bọn họ ăn vào lại nổi cơn thèm ăn nên không mua gì cho họ cả.
"Chờ ổn định, chờ các ngươi tới lục phẩm, muốn ăn cái gì c*̃ng được.”
Vân Thiêm Y chính là muốn ăn thì ăn, không muốn ăn cũng có thể không ăn.
Có điều đa số thời gian nàng đều không muốn ăn.
Sau khi thức ăn đã không phải là nhu yếu phẩm, rất dễ dàng bị quăng ra sau đầu rồi quên mất.
Mắt Vân Hương Diệp sắp dính vào sạp đồ chơi làm bằng đường, có điều thấy Hồng Dược có vẻ không thèm, Hạ Chí lại không ở đây, chỉ có một mình nàng ấy thèm thì mất mặt quá, đành cố gắng nhịn xuống.
Thi tuyển võ cử Thần Châu tổ chức suốt một tháng.
Đó là vì các hệ Pháp tu, Dược tu và Trận tu đều cần nhiều thời gian chuẩn bị.
Về phần Kiếm tu, trên thực tế ba ngày là có thể chọn xong.
Có điều quy củ được định ra rồi sẽ không thay đổi, cho dù là Kiếm tu thi tuyển võ cử cũng sẽ tổ chức tròn một tháng.
"Ơ, Vân Du tu sĩ?"
Vân Thiêm Y đang dẫn Hồng Dược và Vân Hương Diệp đi dạo lung tung không có mục đích, hay còn gọi là dạo phố, chợt phía sau truyền đến tiếng gọi.
Hơi quen tai.
Nàng quay đầu lại, thấy một thiếu nữ mặc đồ xanh lá.
Vân Thiêm Y không đổi sắc mặt nhìn nàng ấy một hồi, thiếu nữ nhìn trong chốc lát, ý thức được có lẽ Vân Thiêm Y thật sự không nhớ mình, mới cười khổ nói: "Ta là Lương Tiểu Vũ! Người ngài cứu ở huyện Nam Bình!"
À! À!
Vân Thiêm Y chợt nhớ ra, lại nghĩ tới gì đó: "Chỉ một mình ngươi?"
Lúc đó không phải bên cạnh nàng ấy có một nam tử đi theo à?
Nghe được câu này, sắc mặt Lương Tiểu Vũ hơi khó coi, nàng ấy cười một cách miễn cưỡng: "Chết rồi."
À...
"Bớt đau buồn."
Hồng Dược và Vân Hương Diệp cũng khom lưng chào nàng ấy.
Vẻ mặt Lương Tiểu Vũ hơi vặn vẹo: "Ài, cũng không phải chết thật... Quên đi, không nhắc tới y nữa, tại sao ngài lại ở chỗ này? À đúng rồi, trước đó ngài từng nói muốn thu đồ đệ!"
Cho nên mới đến thi tuyển võ cử Thần Châu!
Lúc này Vân Thiêm Y cũng hiểu mục đích Lương Tiểu Vũ ở chỗ này: "Ngươi đến tìm môn phái? Lần trước không tìm được?"
Hiện tại đã trôi qua bao nhiêu tháng, tại sao còn chưa tìm được chứ? Không phải núi Cửu Loa nơi nơi đều là môn phái Kiếm tu à?
Lương Tiểu Vũ: "..."
Vân Hương Diệp kéo vạt áo Vân Thiêm Y: "Sư phụ, ta thấy đây là có việc khó nói.”
Vân Thiêm Y khoa tay múa chân chỉ vào quán trà ven đường: "Ngồi xuống nói?"
Nàng nhớ rõ thiên phú và căn cơ c*̉a Lương Tiểu Vũ không tệ, nếu như nàng ấy không có chỗ để đi, có thể tới Vị Hoàn Kiếm Phái c*̉a bọn họ!
Lương Tiểu Vũ gật đầu.
Vân Thiêm Y lại dặn dò hai đệ tử một câu: "Chỉ cho phép uống trà, không được ăn điểm tâm."
"Hai bọn họ đang trong giai đoạn Tích Cốc, cần phải chú ý một chút, ngươi muốn ăn cái gì cứ gọi."
Lương Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt tủi thân c*̉a Vân Hương Diệp, lắc đầu liên tục: "Ta uống trà là được rồi!"
Chỉ chốc lát sau, trà đã được bưng lên.
Lương Tiểu Vũ mới bắt đầu kể về chuyện của mình.
Thật ra cũng không phải chuyện li kỳ gì, chỉ là cốt truyện thường thấy nhất.
Hai người bọn họ cùng nhau đến núi Cửu Loa, vốn dĩ Lương Tiểu Vũ định dựa theo ý kiến c*̉a Vân Thiêm Y, tìm một Kiếm phái cỡ vừa hoặc nhỏ, nhưng Chư Thanh lại nghĩ đến cũng đến rồi, thử vào Vô Tướng Kiếm Tông xem.
Chính như Vân Thiêm Y nói, Vô Tướng Kiếm Tông tạm thời đừng nói đến chuyện được sư phụ nào nhận, chỉ riêng việc muốn đi vào đã rất trắc trở rồi.
Phải trải qua chín loại khảo nghiệm mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn.
Vân Thiêm Y suýt nữa phun cả trà.
Chín loại khảo nghiệm gì cơ?
Chưa nghe nói bao giờ!
Đây chắc chắn không phải là quy định nàng đặt ra!
Trước đây sau khi Vô Tướng Kiếm Tông lớn mạnh, nàng chỉ thiết lập một khảo nghiệm rất đơn giản, chỉ cần kiên trì luyện kiếm vào sáng sớm mỗi ngày tròn một tháng, bất kể gió sương mưa tuyết đều không ngừng, mỗi ngày ba canh giờ, kiên trì nổi là có thể gia nhập Vô Tướng Kiếm Tông.
Đây cũng là điều nàng yêu cầu đám Hồng Dược làm.
Đám Hồng Dược đã quen rồi nên không cảm thấy gì, trên thực tế đối với rất nhiều người mà nói, một tháng ban đầu này thật sự rất khó kiên trì ngày nào c*̃ng tu hành cường độ cao không nghỉ ngơi như vậy.
Nhưng này đối với Kiếm tu mà nói, đó thật sự chỉ là khổ tu cấp bậc nhập môn.
Điều này còn không kiên trì được, đừng đến Vô Tướng Kiếm Tông để tranh đấu vì đại đạo nữa.
Tìm môn phái nhỏ và vừa, tu đến ngũ phẩm, cả đời này cũng có thể sống rất khá.
Kiếm tu càng về sau càng khổ, cái loại khổ này không có lòng kiên định là rất khó kiên trì nổi.
Sao nàng rời đi một thời gian mà đã đổi thành chín loại rồi!
Lương Tiểu Vũ không thể kiên trì nổi, nàng ấy chỉ hoàn thành được một khảo nghiệm đầu tiên, chính là mỗi ngày luyện kiếm liên tục ba canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa suốt một tháng.
Vân Thiêm Y hơi nhướn mày.
Không tệ, là một hạt giống tốt.
Chư Thanh còn không bằng nàng ấy, thậm chí không kiên trì nổi.
Vốn dĩ chuyện đến đây sẽ biến thành bọn họ rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông, đi môn phái Kiếm tu khác.
Nhưng Chư Thanh có cơ duyên, y được một tu sĩ trong Vô Tướng Kiếm Tông nhìn trúng, trực tiếp nhận làm đệ tử.
Vân Thiêm Y: "..."
Vân Thiêm Y: ?
Lúc đó ở huyện Nam Bình, nàng đã quét qua nội hải c*̉a Chư Thanh và Lương Tiểu Vũ, bàn về thiên phú hiển nhiên Lương Tiểu Vũ tốt hơn một chút.
"Là vị tu sĩ nào?"
Lương Tiểu Vũ nói một cái tên, Vân Thiêm Y chưa từng nghe qua, không hề ấn tượng.
Hơn nữa còn là một nam tu sĩ.
Vân Hương Diệp hơi thất vọng, còn tưởng rằng là chuyện yêu hận tình thù nữ tu sĩ vừa gặp nam đệ tử đã thương, cướp thanh mai trúc mã c*̉a người khác như trong tiểu thuyết cơ.
Cho dù thế nào, Chư Thanh có được cơ duyên này là có thể gia nhập Vô Tướng Kiếm Tông.
Vốn dĩ y muốn cầu sư phụ cho Lương Tiểu Vũ ở lại Vô Tướng Kiếm Tông, nhưng sư phụ của y cho y hai lựa chọn, hoặc là cắt đứt quan hệ với Lương Tiểu Vũ, hoặc là hai người bọn họ cùng rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông.
Chư Thanh chọn thế nào, không cần Lương Tiểu Vũ nói, chỉ nhìn nàng ấy ở chỗ này là thầy trò ba người Vân Thiêm Y đã rõ ràng.
"Thật kỳ lạ, không cho vào thì không cho vào, sao còn phải cắt đứt quan hệ?" Hồng Dược không hiểu: "Kiếm tu chúng ta có yêu cầu như vậy à?"
"Không có."
Vân Thiêm Y nói: "Kiếm tu vẫn có thể kết hôn."
Chính nàng cũng có nhiều bạn bè, chưa từng nghe nói Kiếm tu cần đoạn tuyệt tất cả tình nghĩa.
Rốt cuộc Tông Hạo đang làm gì thế!
Lương Tiểu Vũ nói: "Môn phái như vậy, không vào cũng được! Ta cực kỳ tức giận nên chạy đi luôn, vốn dĩ muốn liên lạc ngài, nhưng vừa lúc nghe nói có thi tuyển võ cử Thần Châu nên muốn tới xem tình huống thế nào, cũng mở mang tầm mắt, nói không chừng có thể gặp được ngài, vậy mà lại gặp được thật!"
Vân Thiêm Y cười nói: "Nếu có duyên như vậy, không bằng đến môn phái c*̉a ta đi."