Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 141

Vân Hương Diệp không nhịn được nhìn Vân Thiêm Y thêm vài cái.

Trực tiếp vậy sao?

Lúc Vân Thiêm Y gặp phải hai người Lương Tiểu Vũ, Vân Hương Diệp và Hồng Dược đang dẫn theo Hạ Chí tuần tra trong huyện Nam Bình, không biết chuyện xảy ra ngoài thành.

Lương Tiểu Vũ nghe xong liên tục gật đầu: "Được được! Vốn dĩ ta đã muốn đi theo tu sĩ, à, có phải sau này ta nên gọi là sư phụ không?"

Vân Thiêm Y cười đồng ý, lại giới thiệu cho nàng ấy: "Đây là đại sư tỷ Vân Hương Diệp c*̉a trò, vị này chính là nhị sư tỷ Hồng Dược, còn có một đại sư huynh tên Hạ Chí, lần này không ra ngoài."

"Chào đại sư tỷ! Chào nhị sư tỷ!"

Nếu như chỉ nhìn tuổi thật, Lương Tiểu Vũ đã hơn hai mươi không chỉ lớn tuổi hơn Vân Hương Diệp và Hồng Dược, thậm chí còn lớn tuổi hơn Vân Thiêm Y.

Có điều người tu đạo không xét tuổi tác, chỉ xét kinh nghiệm cấp bậc.

Ba người đều là Kiếm tu bát phẩm, vậy xét thời gian gia nhập môn phái.

Thật ra Hồng Dược mới hẳn là đại sư tỷ, có điều Vân Hương Diệp thấy mặt Hồng Dược trẻ con quá, thật sự không gọi được, Hồng Dược mới nhường cho nàng ấy.

Thu được thêm một đồ đệ!

Nhất thời Vân Thiêm Y cảm thấy vô cùng có động lực.

Nàng nói: "Đi, đi hỏi thăm tin tức."

Trong thi tuyển võ cử, các đệ tử chủ yếu là thể hiện tư chất, chỉ cần dùng thần thức quét qua là biết.

Cho dù cấp bậc thấp không thể sử dụng thần thức quét người, cũng có pháp khí có thể tiến hành giám định tư chất.

Như vậy các đệ tử chọn tông môn dựa vào yếu tố nào?

Đương nhiên Vân Thiêm Y phải hỏi thăm tình báo về phương diện này cẩn thận, miễn cho đến lúc đó bắt bừa lại mất mặt.

Nàng lấy tiền ra chia cho ba đệ tử, bao gồm cả Lương Tiểu Vũ mới nhập môn.

Đáng tiếc là, lúc đó nàng không ngờ sẽ thu được đồ đệ ngay nên chỉ làm đồng phục màu hồng phấn cho ba người, vóc dáng Hạ Chí và Lương Tiểu Vũ không giống nhau không thể mặc tạm được.

Nàng lại dặn dò Hồng Dược và Vân Hương Diệp không được nhân cơ hội ăn linh tinh, chủ yếu là Vân Hương Diệp, Hồng Dược rất ngoan sẽ không ăn vụng đâu.

Vân Hương Diệp bĩu môi giận đùng đùng rời đi.

Hồng Dược mỉm cười đi theo.

Chỉ còn lại Lương Tiểu Vũ, nàng ấy còn không quen với tiết tấu làm việc c*̉a Vân Thiêm Y lắm, nhất thời hơi mờ mịt.

Vân Thiêm Y hỏi nàng ấy: "Ngươi bắt đầu Tích Cốc chưa?"

Lương Tiểu Vũ lắc đầu: "Chưa ạ, đệ tử còn không biết Tích Cốc thế nào."

Vân Thiêm Y lại đưa cho nàng ấy một ít tiền: "Cầm số tiền này đi mua chút đồ ăn, có thể thời gian này trò sẽ phải lén ăn cơm một mình, hai vị sư tỷ c*̉a trò vừa mới bắt đầu Tích Cốc, không chịu nổi khi nhìn thấy người khác ăn cơm."

Nàng lại chỉ đạo Lương Tiểu Vũ đi đến những địa điểm như khách sạn, tửu lâu và quán trà hỏi thăm tin tức thi tuyển võ cử. Trong một tháng này, chuyện lớn nhất thành Ti Ngân chỉ có duy nhất chuyện ấy, khắp nơi lại đều là Kiếm tu, khẳng định có rất nhiều tình báo.

Sau này tông môn có nhiệm vụ thám thính, cũng phải làm như vậy.

Sắp xếp cho các đệ tử xong xuôi, Vân Thiêm Y cũng bắt đầu đi dạo trên đường.

Mặc dù không rõ ràng đạo tu khác thi tuyển võ cử Thần Châu thế nào, nhưng dưới tình huống đám Kiếm tu đi đầy đường, thành Ti Ngân nghênh đón thời kỳ an toàn chưa từng có.

Ai dám đụng phải lúc đám Kiếm tu đang đi dạo trên phố chứ? Một kiếm một người c*̃ng không phải là nói đùa.

Con đường vô cùng hòa bình khiến Vân Thiêm Y vừa vui mừng vừa cảm thấy hơi buồn chán.

Nàng suy nghĩ một lúc, đi bộ hướng ra ngoài thành, rời xa đường lớn trung tâm, nói không chừng bên ngoài sẽ có chuyện gì thú vị.

Đang nghĩ ngợi, Vân Thiêm Y thấy một đống người tụ tập chung một chỗ.

Có biến?

Nàng sải bước không nhanh không chậm đi tới, vừa liếc mắt đã thấy một thiếu nữ mặc đồ vá quỳ trên mặt đất, trên đầu cắm một ấm bảng nhỏ.

Trên đó viết: "Bán mình báo thù" .

Nàng đẩy người phía trước ra, đến gần đọc kỹ hơn, trước mặt thiếu nữ bày một trang giấy, trên đó viết bài tố cáo.

Vân Thiêm Y c*́i xuống đọc.

Đại khái ý là thiếu nữ bị ác bá địa phương ép đến mức cửa nát nhà tan, nhưng ác bá có thế lực lớn ở bản địa, cho nên không người nào dám chống lưng cho thiếu nữ.

Thiếu nữ quyết định dùng bản thân làm lợi thế, xin người giúp mình báo thù, vì thế cố ý trốn ra ngoài, nghe nói thành Ti Ngân đang tổ chức hoạt động cho các tu sĩ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tu sĩ, cho nên đi suốt ngày đêm tới đây để tìm công lý.

Từ xưa đến nay loại chuyện này chưa không hiếm.

Dù sao từ đồng bằng Trung Ương đến đến đồng bằng Phố Dương có tổng cộng ba tòa chủ thành, đếm không hết số huyện trấn và thôn xóm, dân số đông đúc như vậy lại không có quan phủ tồn tại, tông môn chỉ có thể bảo vệ an toàn và không để xảy ra chuyện quá mức tàn nhẫn, không có khả năng quản được tất cả mọi người. Dù sao các tu sĩ tông môn người ta cũng phải tu hành, không thể để bản thân bị vướng bận quá nhiều vào những chuyện phàm tục.

Chỉ có thể nói dưới tình huống có tông môn quản lý, quả thật chưa từng phát sinh chuyện gì cực kỳ bi thảm, người có quyền thế to lớn cũng không dám tùy hứng làm bậy, nhưng chuyện những kẻ có quyền lợi nhỏ phía dưới cáo mượn oai hùm khinh nam bá nữ lại nhìn mãi quen mắt.

Vân Thiêm Y quan sát một hồi, tuy rằng có nhiều tu sĩ vây quanh bốn phía, nhưng lại không có người nào tiến lên một bước.

Nàng đang muốn chen vào, lại bị người kéo lại.

Vân Thiêm Y quay đầu lại, đầu tiên nhìn thấy một cặp núi đồi trập trùng, nàng lập tức nhìn lên, thấy một khuôn mặt khá thành thục quyến rũ.

Kiếm tu?

Lại nhìn xuống bên hông đối phương, thấy một cây trọng kiếm.

Kiếm tu.

"Đừng đi qua." Kiếm tu thành thục nói: "Chuyện c*̉a phàm nhân, để phàm nhân tự giải quyết."

Thật là mới mẻ.

Vân Thiêm Y sống lớn như vậy, ngay cả Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết c*̃ng chưa chắc dám dạy bảo nàng, vị mỹ nữ Kiếm tu này... nàng không khách khí liếc đối phương một cái.

Ngũ phẩm.

Mỹ nữ Kiếm tu bị thần thức đảo qua, hơi nhíu mày, tầm mắt rơi xuống mặt Vân Thiêm Y, lông mày lại giãn ra: "Tiểu nha đầu, không lễ phép như vậy?"

"Thất lễ." Vân Thiêm Y nói xin lỗi: "Vì sao không thể qua đó?"

Nàng thuận miệng hỏi: "Chúng ta làm Kiếm tu, không phải nên gặp chuyện bất bình rút kiếm trợ giúp à?"

"À đúng rồi, xưng hô thế nào?"

"Cung Mộng."

"Cung Mộng tu sĩ, xin hỏi..."

"Không phải đạo hiệu." Cung Mộng khoát tay áo: "Là tên."

Kiếm tu ngũ phẩm ra ngoài không nói đạo hiệu của mình?

Vân Thiêm Y kìm nén lòng hiếu kỳ: "Vân Du, là đạo hiệu."

"Tiểu nha đầu." Cung Mộng căn bản không gọi tên của nàng: "Nếu ngươi là tu sĩ lục phẩm, lẽ nào không cảm giác được cơ duyên của nàng ta à?"

Vân Thiêm Y tự nhủ trong lòng, một Kiếm tu như ta lấy đâu ra khả năng cảm nhận cơ duyên c*̉a người khác chứ, việc này là chuyện các Tình tu mới làm.

"Nơi này là thành Ti Ngân, nếu như nàng ta có cơ duyên, ở chỗ này sẽ có người trợ giúp nàng ta, nếu như không có người, vậy thì không có cơ duyên." Cung Mộng nói: "Ngươi đi tới giúp nàng ta, là chặt đứt cơ duyên của nàng ta."

Vân Thiêm Y tò mò: "Sao ngươi biết ta không phải là cơ duyên của nàng ta?"

Cung Mộng liếc nàng một cái: "Ngươi là nam?"

Vân Thiêm Y nghẹn lời: "Nhìn ta giống nam à?"

"Vậy thì đúng rồi." Nàng ta khoa tay múa chân một cái: "Cơ duyên c*̉a tiểu cô nương kia là một nam tử."

Nghe tới đây, dù Vân Thiêm Y có ngốc thế nào cũng kịp phản ứng: "Ngươi là Tình tu chuyển Kiếm tu?"

Tình tu vô c*̀ng nhạy bén với quan hệ nhân quả, tu sĩ Tình tu cấp trung trở lên, cảm nhận được cơ duyên c*̉a phàm nhân rất dễ dàng.

Kiếm tu không có bản lĩnh này!

Cung Mộng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, nhếch miệng mỉm cười: "Đúng vậy, ta còn cảm giác giữa chúng ta có cơ duyên đấy."

Bình Luận (0)
Comment