Cơ duyên, cơ duyên gì?
Nếu có thể lựa chọn, Vân Thiêm Y thật sự không muốn có cơ duyên gì với Tình tu.
Cho dù đối phương có đổi sang tu kiếm.
Không thể không nói, khi ý thức được chuyện này, Vân Thiêm Y đột nhiên có một cảm giác đề phòng.
Chuyển đạo không phải chuyện đơn giản.
Người đó phải phá vỡ nội đan, toàn bộ tu hành mấy trăm năm thậm chí là mấy nghìn năm trước đều trở nên vô nghĩa, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Và không phải ai cũng có thể làm lại, bao nhiêu người đã bỏ mạng ngay từ bước đánh nát nội đan rồi.
Có thể chuyển tu thành công, hầu như không ai dựa vào sức mình hoàn toàn, sau lưng người đó chắc chắn có tông môn, ít nhất phải có một vị từ tam phẩm trở lên giúp đỡ.
Giống như Ngọc Liên từ Kiếm tu trở thành Tình tu, ấy là nhờ có Phong Bất Quy giúp nàng ta.
Còn Vân Hương Diệp bị Liễu Vạn Linh đánh nát nội đan, nếu không nhờ có Vân Mộc Hương và Thố Vinh ở đó, ngay đêm đó nàng ấy đã không qua khỏi.
Cung Mộng làm quen với nàng, nói mình với Vân Thiêm Y có cơ duyên, Vân Thiêm Y không dám tin.
“Thật không.” Nàng lạnh nhạt đáp lời, rồi lại nhìn sang thiếu nữ kia, đi lên trước một bước: “Đi theo ta.”
Thiếu nữ mở to hai mắt nhìn vị tu sĩ mặc áo bào đỏ trắng trước mặt, dáng vẻ thanh tao như tiên giáng trần, nhất thời cảm thấy hơi khó tin.
Vân Thiêm Y thuận thế quét qua căn cốt của thiếu nữ.
Có khả năng.
Có một chút thiên phú Kiếm tu, tuy không nhiều nhưng đủ dùng, có thể vào môn phái.
Nàng giơ tay với thiếu nữ, bàn tay thiếu nữ tuy nhỏ bé, còn hơi run rẩy, song vẫn kiên định đặt tay lên lòng bàn tay của Vân Thiêm Y.
Kiếm khí của Vân Thiêm Y quét qua, lập tức phá nát thư cáo trạng đặt trên mặt đất của thiếu nữ, lại giơ tay gỡ tấm bảng trên đầu cô bé xuống.
“Muội tên gì?”
“... Thúy Nhi.”
“Thúy Nhi, không đẹp.” Vân Thiêm Y nhìn khuôn mặt cô bé, gương mặt đối phương nhỏ nhắn, có vài phần thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy động lòng người: “Nếu đã đi theo ta, về sau tên của muội là Ngân Hạnh.”
“Vâng.” Ngân Hạnh hành lễ với Vân Thiêm Y theo kiểu của phàm nhân.
“Cô!” Cung Mộng không khỏi tức tối: “Cô cố ý muốn đối đầu với ta à?”
Vân Thiêm Y vô cảm nhìn Cung Mộng: “Vị tu sĩ này, hai ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, trước giờ chưa từng quen biết, hành động của ta cũng không liên quan đến cô, đừng tự đề cao bản thân quá.”
“Chỉ một câu duyên phận mà làm lơ việc bất bình, mang tâm thái này còn tu kiếm làm gì.”
Vân Thiêm Y rút kiếm Huyền Diễm, chỉ về phía Cung Mộng: “Nếu cô không phục, chiến một trận đi.”
Trong lòng Cung Mộng chấn động, gương mặt mỹ lệ của nàng ta có phần vặn vẹo, vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy mấy Kiếm tu xung quanh Vân Thiêm Y sinh ra ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Giống như mọi người đều đang nói.
Chiến đi!
Mau đấu đi!
Những Kiếm tu này đương nhiên không quen biết Vân Thiêm Y, cũng không quen biết Cung Mộng, nhưng nào có quan trọng.
Miễn là Kiếm tu, không ai có thể kiềm chế khi có người chỉ kiếm vào mình.
Chiến!
Chiến!
Vốn dĩ chỉ dùng ánh mắt truyền đạt cảm xúc, không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, tức thì, toàn bộ Kiếm tu xung quanh đều hô theo: “Chiến!”
“Mau ứng chiến!”
Cung Mộng phát hiện bản thân đột nhiên bị trói vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Vân Thiêm Y cũng được tiếng hô hào cổ vũ, có phần nhiệt huyết dâng trào, nàng xoay kiếm một vòng: “Gặp ở đài Lăng Vân!”
Dứt lời, nàng huýt sáo.
Từ trên không trung truyền đến tiếng Phượng hót.
Phượng Hoàng rực lửa từ trên không trung vọt xuống ôm chặt Ngân Hạnh, chẳng màng đến thiếu nữ đang thét chói tay, cắp cô bé bay về phương xa.
Vân Thiêm Y vội vàng dùng thần thức liên hệ: “Đừng khiến cô bé sợ quá, dịu dàng săn sóc một tí nhé!”
Ngân Hạnh bây giờ vẫn là một phàm nhân, Vân Thiêm Y không yên tâm để lại cô bé ở trong thành, dứt khoát nhờ Chiếu Dạ đưa đi.
“Biết mà, biết mà! Ngài yên tâm!”
Mọi người bị Phượng Hoàng làm cho kinh sợ, tầm mắt nhìn về phía Vân Thiêm Y không chỉ là hiếu chiến mà còn có thêm một chút tìm tòi nghiên cứu.
Một Kiếm tu nhỏ bé sao có thể triệu hoán Phượng Hoàng?
Đó là Phượng Hoàng đấy!
Vân Thiêm Y cười nhạt, nhảy lên, dưới chân lóe lên ánh sáng của trận pháp, nhảy về phía đài Lăng Vân.
Ở một góc khuất, Thố Vinh đang âm thầm thi triển trận pháp cho Vân Thiêm Y cũng từ từ đi theo nàng.
Đài Lăng Vân nằm ở bốn góc của thành Ti Ngân.
Nơi này có thể xem là nơi dành riêng cho Kiếm tu.
Dù sao ngoại trừ Kiếm tu, bốn nhà chính phái còn lại trong thiên đạo không ai hiếu chiến như vậy.
Người ta tới tuyển đồ đệ, bái sư môn, ai cũng an phận.
Chỉ có Kiếm tu, một lời không hợp là lập tức rút kiếm.
Lúc này vừa có một cặp đôi rời khỏi đài Lăng Vân, đánh đến mức khó phân thắng bại, người xung quanh vây xem vẫn cảm thấy chưa thỏa, thậm chí còn ngứa ngáy cũng muốn bước lên thách kiếm với ai đó.
Chợt thấy một bóng người như mây như lửa từ trên không trung đáp xuống giữa đài Lăng Vân!
Vân Thiêm Y vung kiếm Huyền Diễm một vòng xung quanh đài Lăng Vân, kết giới dùng để bảo hộ phàm nhân bên ngoài không bị thương nháy mắt bốc cháy ngùn ngụt.
Đương nhiên, kết giới không bị phá hủy, Vân Thiêm Y chỉ tăng thêm một lớp hiệu ứng lửa lên đó mà thôi.
Kiếm tu ư!
Không ra vẻ thì sao là Kiếm tu!
Không ngầu thì sao là Kiếm tu!
Suy nghĩ này không chỉ mình Vân Thiêm Y có, chỉ cần nghe tiếng hoan hô vang dội xung quanh đài Lăng Vân là đủ biết, Kiếm tu khắp thiên hạ đều cùng một tính cách.
Cung Mộng dĩ nhiên rất khó dung nhập vào bầu không khí này.
Nàng ta vốn xuất thân là Tình tu, mặc dù chuyển sang Kiếm tu nhưng vẫn khó sửa đổi thói quen và cách làm vốn có của Tình tu.
Có điều, tiểu nha đầu đối diện chỉ là một Kiếm tu lục phẩm, nàng ta là ngũ phẩm, không lẽ còn bại trận ư!
Ánh mắt Vân Thiêm Y rơi xuống thanh kiếm của Cung Mộng.
“Kiếm tốt.”
“Tốt! Tốt lắm!”
Người bên dưới cũng hùa theo.
“Là kiếm mà Vạn Huyền Tông chế tạo đúng không?”
“Nhìn hình dáng thì đúng rồi đấy!”
“Nhưng mà thanh kiếm bên này trông lạ quá.”
“Nhìn thanh kiếm đang bốc cháy này có gì đó hơi quen mắt nhỉ!”
“Nàng ấy còn có một thanh kiếm nữa kìa! Trên eo còn có một thanh kiếm gỗ!”
Vân Thiêm Y không hề để tâm đến những âm thanh bên dưới, chắp tay với Cung Mộng: “Xin chỉ giáo.”
Vừa dứt lời, nàng nhón mũi chân nhảy dựng lên, thoáng chốc tám luồng kiếm khí ngưng tụ thành kiếm xuất hiện sau lưng Vân Thiêm Y, phóng về phía Cung Mộng!
“Kiếm pháp thật là sắc bén!”
Cung Mộng phản ứng chậm hơn Vân Thiêm Y một nhịp, nhưng vẫn kịp dùng kiếm Huyền Xà trong tay chặn kiếm khí của Vân Thiêm Y.
Không cần kiếm trận luôn ư?
Vân Thiêm Y hơi cau mày, mũi kiếm khẽ nâng lên, tám thanh kiếm khí lập tức trở về chuyển động xung quanh kiếm Huyền Diễm, một kiếm trận đỏ bừng từ từ hiện lên giữa luồng kiếm khí đang xoay tròn.
“Là Lạc Nhật Nhất Biệt!”
Những kiếm tu bên dưới tuy không hẳn có cấp bậc cao, nhưng đều nhận ra chiêu thức mà Vân Thiêm Y vừa thi triển. Lạc Nhật Nhất Biệt chính là kiếm thức quen thuộc của Kiếm tu lục phẩm!
Đúng như tên gọi, kiếm trận đỏ ửng chuyển sang màu cam rực rỡ, hàng nghìn sợi đỏ mảnh mai giống như những thành nhuyễn kiếm, theo kiếm Huyền Diễm bay vọt về phía Cung Mộng!
Dù sao Cung Mộng cũng là Kiếm tu ngũ phẩm, tới bước này, nàng ta cũng giải phóng kiếm khí của mình.
Từ sau lưng nàng ta hiện ra một vòng kiếm trận màu lam nhạt.
“Xuân Sơn Đa Nguyệt!”
“Là Kiếm tu lục phẩm đánh Kiếm tu ngũ phẩm sao?”
“Giờ ngươi mới nhìn ra à?”
Xuân Sơn Đa Nguyệt, vừa hay khắc chế Lạc Nhật Nhất Biệt!
Trong mắt Vân Thiêm Y bừng lên ngọn lửa chiến đấu.
Tuyệt!
Lúc này mới thấy thú vị!