Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 143

Xuân Sơn Đa Nguyệt, chú trọng lấy nhu thắng cương, biến hóa khôn lường.

Đây là một trong số kiếm thuật hiếm hoi không phải Vân Thiêm Y sáng chế.

Đã lâu rồi Vân Thiêm Y không có một trận đại chiến vui sướng thỏa thê, thấy Cung Mộng xuất kiếm thuật không phải do mình tạo ra, điều này càng khiến nàng hưng phấn.

Nhưng sự hưng phấn này hoàn toàn không thể hiện trong kiếm thuật của nàng.

Kiếm thức của Vân Thiêm Y vẫn bình tĩnh như cũ, tinh tế, mang theo một chút ưu thương, ấy là Lạc Nhật Nhất Biệt.

Có câu rằng, trăng có tròn khuyết, hoa có nở tàn, đau khổ nhất trên thế gian ấy là sinh ly tử biệt.

Chỉ thấy kiếm trận Lạc Nhật Nhất Biệt từ từ chuyển động, không ít người vây xem xung quanh dâng lên một nỗi thương cảm không nói nên lời.

Nhưng khi nhìn sang Xuân Sơn Đa Nguyệt, cảm xúc thương tiếc lại hóa thành một sự vui sướng.

Trăng trên núi xuân, sá gì khi tỏ khi mở, khi tròn khi khuyết, chỉ cần vui sướng với thời khắc đẹp nhất nhân gian.

Dưới cảm xúc luân chuyển liên tục, tám thanh kiếm khí và kiếm Huyền Xà giao đấu không ngừng.

Kỳ quái.

Vân Thiêm Y cảm thấy có một sự không thoải mái.

Vì sao Cung Mộng hoàn toàn không phóng thích kiếm khí?

Xuân Sơn Đa Nguyệt dù không phải kiếm thức của Vân Thiêm Y, nhưng là Kiếm Đế một thế hệ, đương nhiên Vân Thiêm Y cũng biết dùng, cũng biết vài loại hình thái của Xuân Sơn Đa Nguyệt trông như thế nào.

Nếu dùng tu vi nhất phẩm thi triển Xuân Sơn Đa Nguyệt, tầng tầng lớp lớp kiếm khí sẽ giống như sóng nước mùa xuân dâng trào dũng mãnh, vô số kiếm khí hình thành một quả cầu tròn trịa khổng lồ, giống như trăng sáng trên sông, khung cảnh đồ sộ hùng vĩ đẹp đẽ, e rằng Kiếm tu nghĩ ra Xuân Sơn Đa Nguyệt năm đó cũng chưa từng nhìn thấy.

Tuy tu sĩ ngũ phẩm thi triển Xuân Sơn Đa Nguyệt không thể đạt đến cảnh giới này, nhưng cũng có dáng hình cơ bản, chí ít phải có mười hai luồng kiếm khí mới đúng.

Nhưng trong kiếm trận của Cung Mộng hoàn toàn không có một tí kiếm khí nào.

Trong đám Kiếm tu ồn ào vây quanh, phần lớn là cửu phẩm bát phẩm, hiếm hoi mới có một vài thất phẩm, lục phẩm thì càng ít, dù sao những người đến thành Ti Ngân đều vì tham gia thi tuyển võ cử Thần Châu, tìm cho mình một môn phái hoặc là thu nhận đệ tử.

Mà có thể ra ngoài xem náo nhiệt, đứng tụ tập cả đám ngoài phố xem Kiếm tu so kiếm, tất nhiên không phải việc mà một vị Tông chủ có thể làm, cho dù bọn họ có xem thì cũng sẽ đi đến tửu lầu bên cạnh, chọn một chỗ trên lầu hai rồi ngồi cạnh cửa sổ thưởng thức.

Mấy tiểu Kiếm tu tán tu này có thể chứng kiến Xuân Sơn Đa Nguyệt vài lần đã là không tệ, sao có thể nhận ra kiếm thức của Cung Mộng có vấn đề chứ?

Mọi người chỉ thấy Vân Thiêm Y dừng công kích, ngay cả kiếm thức cũng thu lại.

“Sao vậy?”

“Đừng nói là sợ đấy.”

“Lục phẩm đánh ngũ phẩm, sợ cũng phải.”

“Không phải đấu sinh tử, khó lắm mới có cơ hội so kiếm vượt cấp, sợ cái gì, đừng có sợ, chiến tiếp đi chứ!”

“Chiến!”

“Chiến đi thôi!”

Kiếm tu bốn phía lại bắt đầu ồn ào, Vân Thiêm Y mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn về phía kiếm trận trước mặt.

Khí kiếm là nền tảng rất cơ bản của Kiếm tu.

Ngay cả bọn Hồng Dược và Vân Hương Diệp bây giờ, lúc sử dụng kiếm thức cũng có hai ba luồng kiếm khí.

Kiếm trận không có kiếm khí… Vấn đề chính là ở đây, không có kiếm khí sao có thể tạo ra kiếm trận.

Trận pháp của Kiếm tu có căn cơ là kiếm khí, toàn bộ kiếm trận đều được điều động bằng kiếm khí.

Như Vân Thiêm Y (đã từng) là Kiếm tu cấp cao, không chỉ dùng kiếm khí căn bản, thậm chí còn bày vẽ hoa văn, những thanh nhuyễn kiếm giống sợi tơ hồng khi thi triển Lạc Nhật Nhất Biệt vừa rồi chính là một ví dụ.

Cung Mộng mở trận mà không điều động kiếm khí, vậy nàng ta mở trận thế nào?

Ánh mắt Vân Thiêm Y rơi xuống gương mặt Cung Mộng.

Trên gương mặt cực kỳ diễm lệ là một sự nghi hoặc và khó hiểu.

Phải, là nghi hoặc và khó hiểu.

Không có chột dạ, không có nụ cười dữ tợn, không có sự khinh bỉ… Thậm chí không phải một gương mặt lạnh nhạt, mà là một sự nghi hoặc thuần túy rõ ràng nhất.

Nàng ta đang không hiểu vì sao Vân Thiêm Y lại thu hồi kiếm trận.

Vì sao không tiếp tục đấu kiếm với nàng ta.

Không phải đối phương nói muốn chiến một trận cho thỏa sao?

Chỉ một biểu cảm này, Vân Thiêm Y đã hiểu ra tình hình.

Nàng giơ kiếm lên, chỉ vào Cung Mộng: “Kiếm pháp của cô là học từ ai?”

Vân Thiêm Y không hỏi sư phụ của đối phương, dù sao nhìn tình trạng của Cung Mộng, khả năng cao là nàng ta chẳng có vị sư phụ nào.

Thoạt tiên Cung Mộng hơi ngẩn người, ngay sau đó nàng ta nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười: “Cô đánh thắng ta đi, ta sẽ nói cho cô biết.”

Vừa nói dứt lời, mọi người vây xem phía dưới lại không kìm được mà xì xào bàn tán.

“Đánh thắng à? Không thể nào, đây là lục phẩm đấu ngũ phẩm mà.”

“Cách mỗi một phẩm, đâu có khó gì?”

“Có phải là cửu phẩm đánh bát phẩm đâu, nghe nói Kiếm tu chúng ta càng lên cao càng khó vượt cấp mà đánh thắng.”

“Đúng vậy, cùng cảnh giới mà đánh thắng thì còn dễ, chứ đánh vượt cấp thì khó lắm, trừ khi cao cấp cố ý nhường!”

Mọi người bàn tán, mà ánh mắt lại chăm chú nhìn theo Vân Thiêm Y.

Lúc này mọi người ở đây đều cảm thấy rất bình thường, dù sao trong thời gian thi tuyển võ cử Thần Châu, mỗi ngày phải diễn ra đến mấy chục trận so kiếm ở đài Lăng Vân, có thắng có thua có được có bại, đánh không lại thì xuống đài cũng chẳng ai chê cười, huống chi lục phẩm bại dưới tay ngũ phẩm cũng không có gì mất mặt.

Tuy Kiếm tu bọn họ thích so kiếm, nhưng ai cũng hiểu trận so tài ấy là để chào hỏi chứ không phải dùng kiếm kết thù.

Nhưng Vân Thiêm Y lại không hề bước xuống khỏi đài Lăng Vân.

Nàng chỉ dùng tay trái đè lên kiếm gỗ bên hông.

Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt dịu dàng quấn quanh cánh tay nàng, mềm mại hòa vào thân thể.

Cùng lúc đó, kiếm Huyền Diễm trong tay phải của nàng càng bốc cháy dữ dội.

Ngay khi luồng sáng lục nhạt hoàn toàn biến mất, một con rồng lửa bốc lên từ đài Lăng Vân, bay vọt lên không trung, đầu đuôi nối liền từ từ xoay tròn.

“Hoàng hôn núi tây, trăng mọc núi đông.” Giọng Vân Thiêm Y bình thản vang lên, lại mang theo sự kiên định: “Hận xưa không nguôi bởi còn chờ.”

“Hả?” Cung Mộng vô thức bật hỏi, lại giơ kiếm Huyền Xà lên, Xuân Sơn Đa Nguyệt phía sau lưng nàng ta toát ra luồng sáng thánh khiết.

“Từ đây mộng khổ đêm mưa khói.”

Vân Thiêm Y lặng lẽ nhìn kiếm trận không có kiếm khí, ngâm câu thơ cuối cùng: “Chẳng dám trách đời lúc quạnh hiu.”*

Tiếng ngâm vừa dứt, kiếm trận nóng hừng hực như lửa dữ sau lưng nàng nháy mắt phát ra vô số kiếm khí, mỗi khi có một thanh kiếm nhằm về Xuân Sơn Đa Nguyệt của Cung Mộng, Lạc Nhật Nhất Biệt sẽ tiêu tán một chút!

Những luồng sáng màu đỏ hoàng hôn hóa thành một thanh kiếm, bay thẳng về phía Cung Mộng!

Ban đầu Cung Mộng còn có thể dùng kiếm chống trả, nhưng số lượng kiếm khí càng lúc càng nhiều, tốc độ càng ngày càng nhanh, gần như không nghỉ nhịp nào.

Đồng thời, Lạc Nhật Nhất Biệt chuyển từ màu đỏ đậm sang màu da cam, rồi hóa thành màu vàng, lại dần dần bắt đầu trở nên trong suốt, vào khoảnh khắc trận pháp trở nên trong veo, Vân Thiêm Y tung mình nhảy thẳng vào giữa kiếm trận, thoáng cái toàn bộ kiếm khí đỏ rực giống như muôn chim tìm về Phượng Hoàng, tụ về kiếm Huyền Diễm.

Lúc này Cung Mộng mới có thời gian để thở.

Nha đầu này không phải là Kiếm tu lục phẩm à? Sao nàng lại có linh áp và kiếm khí mạnh mẽ như vậy?

Lúc những luồng kiếm khí đỏ rực đó nhằm về phía mình, Cung Mộng thật sự cho rằng mình sẽ mất mạng nơi đây!

Cho dù biết rằng trong kiếm ý của đối phương không hề có sát ý.

Có điều, nàng ta chỉ kịp thở một hơi.

Ngay sau đó, nàng ta và tất cả mọi người xung quanh đều nghe giọng nói trong trẻo bình thản của Vân Thiêm Y.

“Bát Vân Kiếm Vũ.”

Bát Vân Kiếm Vũ!

Ai mà xuất Bát Vân Kiếm Vũ sau Lạc Nhật Nhất Biệt chứ!

Mặc dù Bát Vân Kiếm Vũ là kiếm thức của Vô Tướng Kiếm Tông, nhưng đối với đa số Kiếm tu tán tu mà nói, đây là chiêu mà bọn họ quen thuộc nhất, bởi vì cấp thấp, bởi vì hiệu quả, bởi vì rất ngầu.

Huống hồ kiếm thức của Vô Tướng Kiếm Tông xưa giờ đều không thật sự bảo mật nghiêm ngặt, vốn dĩ đi đến đâu truyền đến đó, ai luyện cũng không thành vấn đề.

Chỉ có các Thú tu ở khá xa núi Cửu Loa chưa trải sự đời, không rõ về Kiếm tu mới cho rằng Bát Vân Kiếm Vũ thuộc về Vô Tướng Kiếm Tông.

Cung Mộng cũng không ngờ tới, nàng ta không hề do dự, lập tức bùng nổ kiếm khí xung quanh.

Kiếm khí tạo thành một màn mưa kiếm trút xuống tầm tã.

Toàn bộ kiếm khí của Cung Mộng gần như bị đánh tan trong nháy mắt.

Người này là lục phẩm thật à?

Vân Thiêm Y chắc chắn không thể chỉ là lục phẩm!

Linh khí thế này, kiếm áp thế này, chắc chắn không phải thực lực mà một lục phẩm có thể có!

Trước khi kiếm khí sắp sửa xuyên qua thân thể biến mình thành con nhím, Cung Mộng bỏ cuộc buông kiếm ra.

Đối với Kiếm tu mà nói, đây là hành động nhận thua hoàn toàn.

Vân Thiêm Y gần như thu hồi kiếm Huyền Diễm ngay lập tức, trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy trước mắt mình trở nên tối sầm, lửa đỏ đột ngột tắt ngúm chỉ còn lưu lại một mảng sáng đỏ lướt qua mắt.

“Đi theo ta.” Vân Thiêm Y hất cằm.

Ở đây đông người, không tiện trò chuyện.

Cung Mộng bò dậy khỏi mặt đất, phủi bụi bặm trên y phục, cầm kiếm Huyền Xà lên.

Mọi người xung quanh khẽ xì xào bàn tán, có điều ai cũng cảm thấy Cung Mộng thua là hiển nhiên.

Trước Lạc Nhật Nhất Biệt và Bát Vân Kiếm Vũ như vậy, bọn họ cũng phải lập tức chào thua.

Dù ngũ phẩm bại trước lục phẩm có vẻ hơi mất mặt, nhưng mất mặt vẫn tốt hơn là chết, chết trên con đường tu hành là vinh quang, nhưng chết trên đài so kiếm, truyền ra ngoài người ta sẽ không khen đối phương mạnh mẽ, mà sẽ nói vị Kiếm tu bị giết rốt cuộc đáng trách đến mức nào, lại có thể ép đối phương ra tay tàn nhẫn khi so kiếm. Dù thật sự có ân oán thì cứ trực tiếp giết nhau nơi đồng hoang ruộng vắng là được, còn khi so kiếm trên đài tức là không có ân oán lớn, chỉ có thể bị coi là tự tìm đường chết.

Sợ đông người chật đất à!

Cung Mộng ngoan ngoãn đi theo Vân Thiêm Y vào khách đ**m, nhìn nàng đóng chặt cửa.

Tiếp theo, nàng ta cảm nhận được một sự dao động linh lực rất nhỏ, trong phòng xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ.

Vân Thiêm Y gật đầu với Thố Vinh, nàng không thể đưa Cung Mộng vào Lưu Ly Ảo Cảnh, chỉ có thể nhờ Thố Vinh dựng kết giới đảm bảo cuộc trò chuyện giữa nàng và Cung Mộng sẽ không bị ai nghe lén, đồng thời cũng giữ chân Cung Mộng không để nàng ta trốn thoát.

“Nói đi, cô học kiếm từ ai?”

Cung Mộng nhướng mày: “Chuyện này quan trọng lắm à?”

Vân Thiêm Y nhìn nàng ta, không hề khách khí mà mở thần thức tỉ mỉ dò la từ trong ra ngoài một phen.

Đúng là Kiếm tu ngũ phẩm.

Nội đan và nội hải đều không có vấn đề.

Theo lý thuyết, đây là chuyện sẽ không thể xảy ra, Kiếm tu cửu phẩm còn có thể, nhưng đã tu đến ngũ phẩm thì không thể.

“Khi thi triển Xuân Sơn Đa Nguyệt, sao cô không dùng kiếm khí lập trận, mà lại dùng linh khí của pháp khí?”

Vừa rồi Vân Thiêm Y chưa nhìn rõ, nhưng giờ nàng đã thấy, trên chuôi kiếm Huyền Xà của Cung Mộng có khảm một viên ngọc lưu ly màu đỏ.

Cung Mộng im lặng một hồi lâu, rồi mới ngờ vực hỏi ngược lại: “Vậy thì có gì sai sao?”

Vậy thì có gì sai sao?

Vân Thiêm Y trừng to hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment