Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 144

Câu hỏi của đối phương khiến Vân Thiêm Y hoàn toàn ngơ ngác.

Nàng theo bản năng, theo trực giác, không hề nghĩ ngợi, thật lòng xuất phát từ nội tâm mà hỏi: “Sao cô có thể luyện tới Kiếm tu ngũ phẩm được vậy?”

Trường hợp của Cung Mộng chắc chắn không tu luyện lên ngũ phẩm theo con đường bình thường!

“Liên quan gì đến cô.” Cung Mộng im lặng một lát, từ chối trả lời vấn đề này: “Cho dù cô là lục phẩm đánh thắng Kiếm tu ngũ phẩm như ta, vậy chỉ chứng tỏ ta không nỗ lực tu hành, không có nghĩa chuyện gì ta cũng phải nói cho cô, đúng không, tiểu nha đầu?”

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?

Vân Thiêm Y cũng không nhiều lời với nàng ta.

“Sau sự việc ở núi Dương Tuyền, bọn Tình tu lại kéo đến gây họa ở dãy núi Quan Vân, ta chính là Kiếm tu từ môn phái Thú tu bước ra cho nên không có ấn tượng tốt với Tình tu lắm, nếu cô không dùng kiếm khí Kiếm tu, vậy chứng tỏ cô vẫn chưa bỏ phương pháp của Tình tu, cũng đồng nghĩa là cô có thể vẫn là Tình tu, có điều đã sử dụng bí pháp nào đó khiến bản thân thoạt nhìn giống như Kiếm tu, ta không đủ cấp bậc không thể nhìn thấu bí pháp của cô, nhưng…”

Vân Thiêm Y khẽ cười: “Cũng có biện pháp không cần nhìn thấu.”

Cung Mộng cười theo: “Vậy cô nói xem, đó là biện pháp gì?”

“Chỉ cần cô chết, mọi chuyện sẽ kết thúc, ta cũng không cần bận tâm tình trạng của cô là sao.” Vân Thiêm Y thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: “Dù sao khi cô chết, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra được.”

“Này, này!” Cung Mộng vội vàng nói: “Tu sĩ đâu thể tùy tiện giết người được, không thể được!”

“Không thể tùy tiện giết phàm nhân, nhưng vẫn có thể giết Tình tu khả nghi, lúc Tình tu đồ sát môn phái Thú tu, đâu có ai hỏi Thú tu bọn ta xem có đồng ý hay không.”

“... Còn có chuyện này à…” Cung Mộng có vẻ thật sự không biết rõ.

Có điều nàng ta không biết cũng là bình thường, bất kể dùng biện pháp gì, muốn hoàn toàn trở thành Kiếm tu ngũ phẩm, hay nói cách khác muốn thoạt nhìn có vẻ giống Kiếm tu ngũ phẩm đều phải tốn công sức trong vài năm.

Ngũ phẩm đã là cấp trung hướng lên cấp cao, Kiếm tu bậc này mà còn bị Tình tu tùy tiện bắt chước được thì Kiếm tu còn tu làm gì, về nhà cày ruộng đi thôi!

Mà chuyện Tình tu tập kích môn phái Thú tu ở dãy núi Quan Vân cũng chỉ mới phát sinh vài năm gần đây.

“Nếu cô cho rằng ta chỉ là lục phẩm, không giết được cô.” Vân Thiêm Y ra hiệu về phía Thố Vinh: “Ở đây còn có một vị thần thú nhị phẩm, lão hận nhất là Tình tu.”

Thố Vinh bị đưa vào vai diễn cười khà khà, vuốt chòm râu bạc.

Lúc này không cần ra vẻ trừng mắt tàn nhẫn, mà càng phải thể hiện một gương mặt hiền từ mới khiến người ta cảm thấy bất an.

Quả nhiên, Cung Mộng lập tức biến sắc nhìn thoáng qua Thố Vinh một cách kiêng kỵ, lại hỏi Vân Thiêm Y: “Phượng Hoàng đã đưa tiểu nha đầu kia rời đi trước đó là mấy phẩm?”

Sao cơ, cô còn đang đánh giá mình có thể đấu lại Thố Vinh không à?

Ngoài mặt Vân Thiêm Y vẫn lạnh tanh, nhưng trong lòng lại không ngừng suy tính.

Vị này là Kiếm tu? Hay là Tình tu? Miễn sao không phải tam phẩm hay nhị phẩm…

“Nhị phẩm.”

“Hức -”

Lồng ngực Cung Mộng hơi phập phồng, nàng ta khó chịu gãi đầu.

Có vẻ vô cùng do dự.

Qua một hồi lâu, nàng ta hơi cắn môi nói: “Cô đó, đừng có xem ta là kẻ địch chứ, ta thật sự là Kiếm tu mà.”

Gương mặt Vân Thiêm Y vẫn vô cảm.

“Không lẽ chỉ khi tu luyện theo cách mà cô nói thì mới được xem là Kiếm tu à?”

Vân Thiêm Y không hề do dự trả lời: “Đúng vậy.”

Nàng trả lời một cách vô cùng chắc chắn, lại khiến Cung Mộng do dự: “Thật ư?”

“Kiếm tu khác bảy đạo tu còn lại, đặc biệt là Tình tu các cô, không có nhiều con đường rẽ như vậy, Kiếm tu chỉ có một con đường để đi mà thôi.”

“Cô không đi con đường này, nhưng lại ở giữa chặng đường, vậy chắc chắn là có vấn đề.”

“Ôi trời ơi!” Cung Mộng vò đầu bứt tai.

“Ta ghét Kiếm tu nhất mà!”

“Tuy bây giờ ta cũng là Kiếm tu…”

“Ta không nói thì cô sẽ giết ta thật à?”

Vân Thiêm Y nhìn sang Thố Vinh.

Trận pháp trong phòng đột nhiên siết chặt hơn, linh áp của tu sĩ nhị phẩm trực tiếp đè Cung Mộng xuống.

“Được rồi được rồi được rồi, mau thu hồi lại đi, ta nói là được.”

“Nói thật đi.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu dám vọng ngôn, sẽ giết không tha.”

“Ta nói thật mà, ta bảo đảm mình nói thật mà.”

Cung Mộng đứng dậy, đi vài bước.

“Nha đầu, là vì cô nên ta mới nói đấy.”

Không phải vì cô sợ chết à?

Đương nhiên Vân Thiêm Y không chấp nhặt việc ấy, Cung Mộng muốn viện cớ gì cũng được.

“Ta đúng là Tình tu, thật ra việc này có nói ra cũng không sao cả, nói hay không nói có quan trọng với cô không?”

Cung Mộng nhìn Vân Thiêm Y một cách vô cùng chân thành, nhưng chỉ đón lại một ánh mắt lạnh như băng.

“Là Tình tu đạo nào?” Vân Thiêm Y hỏi.

“... Si Tình Đạo, ta si tình như vậy, cô không nhìn ra à? Trời ạ, nếu ta là Tình tu Liệt Tình Đạo, bây giờ đã khiến cô… Ối.”

Linh áp trong phòng đột ngột tăng lên gấp đôi, Cung Mộng gần như không đứng vững trực tiếp ngồi xuống ghế.

Thố Vinh hừ lạnh.

Đừng tưởng có dung mạo xinh đẹp gợi cảm là có thế bất kính với Kiếm Đế tôn thượng.

Thố Vinh lão tuyệt đối không bỏ qua!

“Sau đó thì sao?”

Vân Thiêm Y hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.

Tình tu Si Tình Đạo, sao có thể trở thành dáng vẻ của Kiếm tu.

Đây mới là chuyện nàng quan tâm nhất.

“Sau đó ta yêu một người, là một tiểu tử rất tuấn tú, cô chưa gặp chàng, nếu cô gặp được chắc chắn cũng sẽ thích chàng, đương nhiên cô không thể thích chàng được, chàng là của ta.”

“Nói vào trọng điểm đi.”

“Trọng điểm ấy à, trọng điểm là chàng là Kiếm tu, ngũ phẩm.”

Kiếm tu, ngũ phẩm.

Sắc mặt Vân Thiêm Y trở nên nghiêm túc.

Thật sự là trọng điểm.

“Cô giết hắn à?”

“Nha đầu à, ta là Tình tu Si Tình Đạo, cô tỉnh táo chút đi, Si Tình Đạo sẽ không giết người tình của mình, chỉ có bọn Vô Tình Đạo mới tạo nghiệt như vậy thôi.”

“Ừ.”

Đúng là vậy.

“Lúc chàng thăng lên tứ phẩm thì thất bại.” Nói tới đây, vẻ mặt Cung Mộng chợt trở nên đau khổ dữ dội: “Cho nên ta muốn giúp chàng, thực hiện lý tưởng của chàng, nếu chàng không thể tiếp tục theo đuổi con đường Kiếm tu, vậy ta sẽ đi thay chàng.”

Nghe đến đây, Thố Vinh có phần thổn thức, lão liếc mắt nhìn sang Vân Thiêm Y.

Lão cũng thế, mà Ứng Long Sương Hồng thuở còn sống cũng thế, ngay cả Thú Đế chí tôn, ai cũng đã từng trải qua cảm giác đánh mất người quan trọng nhất.

Không chỉ thống khổ, không chỉ tra tấn, mà còn là nỗi tuyệt vọng thực sự.

Cho nên Sương Hồng suýt nữa nhập ma, ngay cả lão cũng…

Trong khoảnh khắc này, Vân Thiêm Y suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ đọng lại một việc.

“Đây là điều kiện để cô thăng cấp đúng không? Cô là Tình tu mấy phẩm? Để ta đoán xem nào, có thể hấp thu nội đan Kiếm tu ngũ phẩm, hơn nữa có thể ngụy trang, chí ít cô cũng phải tứ phẩm, lại phần nào e dè Thố Vinh, sợ hãi Chiếu Dạ… Bốn thăng ba đúng không?”

“Sao cô biết?” Cung Mộng buột miệng thốt ra, rồi lập tức bịt chặt miệng mình.

Sao nàng lại biết ư, Vân Thiêm Y im lặng suy nghĩ, chẳng qua xưa nay Tình tu đột phá thế nào đều không giống nhau, không chỉ riêng từng đạo mà thậm chí là từng người cũng có thể khác biệt nhau.

Nếu là Si Tình Đạo, trọng điểm tu hành tất nhiên nằm ở hai chữ si tình.

Có thể trở thành một người hết lòng hết dạ yêu thương, tuyệt không hối hận, vậy là có thể đột phá.

Có điều, Cung Mộng có thể đột phá hay không, Vân Thiêm Y không bận tâm.

Điều nàng quan tâm chính là… “Ta đã quét qua thần thức của cô, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào, đứng từ góc độ này, cô hoàn toàn là một Kiếm tu.”

Nếu không phải Cung Mộng không sử dụng kiếm khí, Vân Thiêm Y hoàn toàn không phát hiện điểm dị thường này.

Nhưng Kiếm tu mà không dùng kiếm khí, thật là một vấn đề lớn.

Cũng phải, Cung Mộng trực tiếp trở thành Kiếm tu ngũ phẩm, chẳng ai dạy dỗ, sao có thể biết dùng kiếm khí.

“Nói ta biết, sao cô lại làm được?”

“Hứ, đây là bí mật bất truyền của Tình tu bọn ta, sao có thể tùy tiện nói cho cô được. Cho dù cô có dung mạo xinh đẹp đáng yêu, cũng không được đâu.”

Vân Thiêm Y không khỏi phì cười: “Cô là Si Tình Đạo thật à?”

“Ta thật sự là Si Tình Đạo.” Cung Mộng mỉm cười, kề sát vào người Vân Thiêm Y: “Thế này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch. Cô dạy ta tu kiếm, ta sẽ nói cho cô biết bí pháp Tình tu. Sao hả, có công bằng không?”

Vân Thiêm Y im lặng một lát.

Nàng thật sự rất muốn biết.

Bên cạnh xuất hiện một người như Ngọc Liên đã đủ khiến Vân Thiêm Y đau đầu rồi.

Sau này khi Phong Bất Quy tỉnh lại biết nàng thành lập môn phái, sớm muộn gì cũng sẽ gài người vào trong tông môn của nàng.

Vân Thiêm Y có thể hiểu biết càng nhiều về bí pháp Tình tu, sẽ càng có nhiều cách đề phòng.

Có điều… Ai mà biết có phải Cung Mộng là quân cơ mà Phong Bất Quy sắp đặt hay không.

Nàng nhìn thoáng qua Cung Mộng.

Thật là một dịp tốt để thử nghiệm.

Tín đồ sẽ tuyệt đối không bôi bác thần minh của mình, năm đó đồ đệ của nàng chỉ có một mình Không Huyễn, cũng tức là Ngọc Liên, nàng ta chưa bao giờ nói xấu Phong Bất Quy, lúc ấy Vân Thiêm Y chỉ cho rằng nàng ta hay e ngại mà thôi.

Sau này mới biết, Ngọc Liên xem Phong Bất Quy như tín ngưỡng chân chính, sao dám khiển trách khinh nhờn thần minh.

“Ta có thể giao dịch với cô, nhưng ta có một yêu cầu.”

“Cô nói đi.”

“Bây giờ, ngay bây giờ, cô hãy nhục mạ sỉ vả Phong Bất Quy, mắng chửi khó nghe ác độc hết mức, chỉ cần cô làm được, ta sẽ giao dịch cùng cô, thu cô vào môn phái.”

“Hức -”

Tiếng hít thở sâu này đến từ Thố Vinh.

Lão lặng lẽ giơ ngón cái cho Vân Thiêm Y.

Hiện giờ, cho dù có mắng Phong Bất Quy thì Phong Bất Quy cũng không thể nghe được, vô cùng an toàn.

“Chỉ vậy thôi à?” Cung Mộng bật cười: “Được thôi, Phong Bất Quy đúng không, cô nghe cho kỹ đây.”

“Phong Bất Quy là đồ khốn nạn! Phong Bất Quy là đồ không có mắt! Phong Bất Quy ăn phân mà lớn, thấy phân ngoài đường cũng ăn sạch sẽ!”

Ui chao!

Vân Thiêm Y quay mặt đi, nhưng cũng không bảo Cung Mộng dừng lại.

Đợi Cung Mộng mắng chửi Phong Bất Quy suốt một nén nhang, nàng mới xua tay ra hiệu dừng lại.

Nếu còn mắng nữa, Vân Thiêm Y sẽ cảm thấy mình mất hẳn mười năm công đức.

“Được rồi à? Vậy chúng ta thỏa thuận nhé, ha ha, ta đã bảo hai ta có duyên rồi, quả nhiên không sai.” Cung Mộng ưỡn ngực: “Về sau ta có thể gọi cô…”

“Gọi ta là sư phụ.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt đáp: “Nếu cô đã vào tông môn của ta, dĩ nhiên là đệ tử của ta.”

“Hả… Thôi được, tiểu sư phục lục phẩm.” Cung Mộng bẹo má Vân Thiêm Y, rồi lại tò mò hỏi: “Phải rồi, Phong Bất Quy là ai vậy?”

Vân Thiêm Y lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng ta: “Phong Bất Quy ư?”

“Là lão tổ nhất phẩm của Tình tu các cô, tổ sư gia của cô đấy.”

Bình Luận (0)
Comment