Cung Mộng ngẩn người hồi lâu, gần như không thể khống chế biểu cảm trên mặt mình.
Toàn bộ cơ bắp trên gương mặt nàng ta đều run lên, suýt không duy trì được dung mạo mỹ lệ.
Qua một hồi lâu, nàng ta mới thở hắt ra.
“Thôi, bỏ đi!” Cung Mộng cố gắng tỏ vẻ: “Dù sao Tình tu Si Tình Đạo bọn ta cũng chẳng mấy quan tâm ngài ấy. Không cùng đạo, cuối cùng cũng chẳng cùng đường.”
Lúc này đến lượt Vân Thiêm Y giật mình.
Nàng biết không phải Tình tu nào cũng tôn sùng Phong Bất Quy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.
Cho dù thế nào, có thể mở miệng mắng Phong Bất Quy, chứng tỏ Cung Mộng đủ tư cách.
“Lát nữa theo ta về môn phái.” Vân Thiêm Y căn dặn: “Ta sẽ sắp xếp tu luyện cho mọi người trước.”
Cung Mộng hí hửng hỏi: “Môn phái chúng ta ở núi Cửu Loa à?”
Vân Thiêm Y lắc đầu.
“Vậy ở núi Minh Đài à?”
Còn chưa dứt lời, nàng ta đã thấy Vân Thiêm Y lấy từ trong tay áo một thanh kiếm gãy rồi khẽ vung lên trong không trung, nơi đó lập tức mở ra một cánh cổng lộng lẫy.
Vốn dĩ chìa khóa kiếm gãy chỉ mở ra một vòng sáng giống như Truyền Tống Trận thôi, nhưng Vân Thiêm Y cảm thấy như vậy chưa đủ khí thế, cho nên nhờ Xung Nam chân nhân cải tạo cho có vẻ ngầu hơn.
Xung Nam chân nhân đúng là ái đồ của Kính Thành Tuyết, rất bỏ công bày vẻ, cánh cổng ánh sáng giờ đây vừa khí thế lại vô cùng quyết đoán, lần đầu tiên Vân Thiêm Y đích thân chứng kiến thành quả, nàng đã kinh ngạc cảm thán không thôi.
Huống chi là cô nương thoạt nhìn có vẻ chưa từng trải sự đời như Cung Mộng.
“Ồ.” Cung Mộng thậm chí còn giơ tay s* s**ng, sau khi xác định chỉ là trận pháp thì không khỏi tán thưởng: “Huy hoàng đến thế cơ à? Ta cứ tưởng môn phái Kiếm tu đều khá nghèo nàn chứ.”
Vân Thiêm Y nhướng mày: “Bây giờ vi sư sẽ dạy trò biết, điểm quan trọng số một của Kiếm tu.”
Cung Mộng ra chiều nghiêm túc: “Mời sư phụ nói!”
“Thực lực chỉ là nhất thời, ngầu lòi mới là vĩnh cửu.” Vân Thiêm Y vô cùng nghiêm túc giảng dạy: “Nhất định phải học được cách ra vẻ.”
Cung Mộng: “...”
Cung Mộng: “Cho nên kiếm trận của Kiếm tu đều là mấy thứ hoa hòe lòe loẹt à?”
“Đúng vậy.” Vân Thiêm Y thừa nhận một cách quyết đoán.
Bản chất kiếm thuật rất giản dị, múa kiếm kiểu gì cũng có giới hạn.
Một đạo tu vừa khó vừa khổ, nếu không có điều gì thu hút, ai mà thèm tu?
Cho nên lúc trước khi Vân Thiêm Y hỏi sư phụ của mình, rõ ràng kiếm thuật không cần kiếm trận hỗ trợ, vì sao lại phải dùng kiếm trận, sư phụ đã cho nàng một câu trả lời.
Một khắc đó, Vân Thiêm Y đã lĩnh ngộ.
Cho nên về sau khi nàng thiết kế kiếm trận, cái sau càng hoa hòe lòe loẹt hơn cái trước.
Hơn nữa, trong số kiếm trận hoa hòe lòe loẹt của mình, Vân Thiêm Y đã mò mẫm ra một thứ mới, ấy là kiếm thức.
Tổ hợp của kiếm thuật và kiếm trận chính là kiếm thức, giúp Kiếm tu trở nên mạnh mẽ hơn.
Bát Vân Kiếm Vũ, Thiên Hồng Quán Nhật, thậm chí là Vô Cực kiếm thức, tất cả đều đại diện cho điều này.
Vân Thiêm Y vừa dẫn Cung Mộng vào môn phái, vừa chỉ điểm cho nàng ta: “Ban đầu trò xuất kiếm đã không đúng rồi, vừa nhìn đã biết không phải tư thái của Kiếm tu.”
“Cho nên bài học đầu tiên của các trò khi nhập môn, đó là học lại từ đầu, bắt đầu luyện kiếm theo kiến thức cơ bản.”
Dứt lời, nàng vẫy tay.
Chiếu Dạ đã đưa Ngân Hạnh về tông môn từ trước.
Vốn dĩ Ngân Hạnh còn hơi bất an, đến khi nhìn thấy Vân Thiêm Y, cô bé mới thôi lo lắng.
“Sư, sư phụ.”
Vân Thiêm Y vỗ về cô bé, chỉ sang Cung Mộng: “Sư muội của trò đấy.”
“Khoan đã, khoan đã!” Cung Mộng trừng mắt: “Sao ta lại là sư muội!”
“Trò nhập môn chậm hơn trò ấy vài canh giờ mà.” Vân Thiêm Y bình thản đáp: “Tông môn nào cũng dùng thời gian nhập môn để luận vai vế.”
“Thì ra ta là người nhỏ nhất.”
Ngân Hạnh e dè nhìn thoáng qua Cung Mộng, rồi lại nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y gật đầu: “Trò yên tâm, ta hứa với trò ta nhất định sẽ làm được, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn.”
Rồi lại nói với Chiếu Dạ: “Nhờ bà để ý bọn đệ tử mới giúp ta.”
Chiếu Dạ có vài phần địch ý đánh giá Cung Mộng: “Trên người nàng ta có mùi thối của lũ Tình tu.”
Không hổ là thần thú, thật nhạy bén.
Vân Thiêm Y dùng thần thức dò la mà còn chưa phát hiện ra, Chiếu Dạ chỉ ngửi mùi đã biết.
“Bà dẫn trò ấy đi uống chút rượu đi, sẽ không còn ngửi thấy mùi gì nữa đâu.” Vân Thiêm Y vội vàng trấn an: “Một lát ta sẽ nhờ Thố Vinh mang rượu đến cho mọi người.”
“Ực!” Chiếu Dạ thích rượu, Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm đều không cho bà ấy uống nhiều.
Rời khỏi tông môn, Vân Thiêm Y hỏi Ngân Hạnh: “Dẫn ta đến chỗ kẻ thù của trò đi, với nói cho ta biết rõ ràng mọi chuyện.”
Ngân Hạnh gật đầu, tường thuật kỹ càng một lượt, còn nói thêm: “Cừu thiếu không chỉ hại nhà con, mà cả trấn ấy, chỉ cần nhà nào có nữ nhi đều sẽ bị gã bắt nạt, có vài người thoát được, nhưng cũng có người không…”
Cô bé dừng một chút.
Vân Thiêm Y hỏi: “Mọi người đã nhờ tông môn giúp đỡ chưa?”
Ngân Hạnh lắc đầu: “Khó lắm… Tông môn gần trấn của bọn con nhất cũng phải đi mất mười ngày.”
Nếu trong thời gian này bị Cừu thiếu bắt được, đồng nghĩa với bỏ mạng.
“Mà lúc có tu sĩ tông môn đến trấn tuần tra, bọn con bị ép không được phép nói ra điều gì, nếu ai dám nói, không những bản thân sẽ chết mà hàng xóm xung quanh người đó cũng…” Ngân Hạnh đã khóc thút thít.
Tu sĩ tông môn làm việc đều xem trọng bằng chứng, không thể chỉ nghe lời nói một phía, trong suốt quá trình điều tra, một phàm nhân cỏn con như Ngân Hạnh đã chết không biết bao nhiêu lần.
Cho dù tông môn có trừng trị ác nhân, người đã chết liệu có sống lại được không?
Huống chi… Một thành trấn, không phải chỉ có một kẻ ác.
Tông môn trừng trị một nhà, những kẻ ác ôn khác sẽ đàn áp mấy người Ngân Hạnh hà khắc hơn.
Vân Thiêm Y hơi cau mày: “Trò có danh sách lũ ác bá đó không?”
Bạch Quả lắc đầu: “Không, không có.”
“Một lát trò hãy đến những nhà có người bị áp bức, gõ cửa từng nhà, nói với bọn họ có tông môn đến bảo vệ mọi người, bảo mọi người hãy nói thật toàn bộ mọi chuyện.”
Ngân Hạnh mở to mắt: “Nhưng nếu làm vậy thì…”
“Phải, ta muốn lũ ác bá đó tự mình tìm đến.” Vân Thiêm Y cười lạnh.
Những tông môn khác sẽ thẩm tra, nàng thì không cần.
Đồng thời, nàng lại dùng thần thức dặn dò Thố Vinh đi điều tra tình hình trước.
Mặc dù nàng tin tưởng Ngân Hạnh.
Nhưng cái gì cần tra vẫn phải tra, lại dặn dò Thố Vinh phong tỏa toàn bộ thị trấn tránh cho có ai trốn thoát.
Vân Thiêm Y lại hỏi Ngân Hạnh một câu cuối cùng: “Làm sao trò trốn thoát được?”
Nếu lũ ác bá quản lý thị trấn nghiêm ngặt như vậy, sao Ngân Hạnh có thể thoát ra chạy trốn đến thành Ti Ngân được?
Dứt lời, nàng nhìn chằm chằm Ngân Hạnh không rời mắt, nhưng vẻ mặt Ngân Hạnh hoàn toàn không xuất hiện chút hoảng loạn gì, chỉ thành thật đáp: “Con trốn trong xe chở tử thi, chạy thoát ra ngoài.”
“Là, là phụ thân của con, bọn họ… Không cho chôn thi thể trong thành, ngày nào phụ thân cũng chở thi thể ra ngoài, con… Con để thi thể của mẫu thân lại, mặc y phục của bà, cuốn trong chiếu, giả vờ làm thi thể để trốn ra.”
Nói tới đây, gương mặt cô bé càng thêm tái mét, thậm chí còn hơi run rẩy.
Một cô bé, vì muốn ra ngoài cầu xin giúp đỡ mà đã tự vùi mình trong vô số thi thể, đây là một sự dũng cảm và quyết đoán tới mức nào.
Vân Thiêm Y kéo tay Ngân Hạnh, vỗ về an ủi: “Sau khi báo thù, trò hãy ở lại môn phái chuyên tâm tu hành, chỉ khi bản thân mạnh mẽ thì mới không bị bất cứ ai bắt nạt.”
“Vâng!” Ngân Hạnh lau sạch nước mắt: “Con nghe sư phụ!”
“Có điều.” Vân Thiêm Y lại nghĩ tới một chuyện khác: “Vậy thi thể của mẫu thân trò thì sao?”
Trong thành không được giữ thi thể, đương nhiên là vì sợ thi biến, tất cả thi thể đều sẽ chôn ở mộ địa mà tông môn chỉ định, do các thôn như thôn Vân Lư chuyên trách quản lý.
Ngân Hạnh gục đầu xuống: “Con giấu bà ấy ở dưới tầng hầm.”
Vốn dĩ cô bé muốn để mẫu thân giả làm mình đang bị cảm nằm trên giường, lại sợ hàng xóm tiến vào gọi mình sẽ phát hiện chuyện đánh tráo thi thể trước, bèn bọc mẫu thân trong chăn giấu dưới hầm ngầm.
Vân Thiêm Y hơi nhíu mày, bỗng dưng nảy sinh một tia dự cảm không lành.
Nhờ Ngân Hạnh chỉ đường, lại có Truyền Tống Trận mà Thố Vinh thi triển, mọi người nhanh chóng đặt chân đến trấn Hắc Thủy cách núi Minh Đài khá xa.
Khoảng cách xa xôi thế này, chẳng trách có ác nhân lộng hành, cho dù tu sĩ tông môn có điều tra, đại khái cũng chỉ đứng trên nơi cao liếc mắt quét qua xem có tà đạo hay không, không có thì quay về.
Tu sĩ không can dự vào ân oán của phàm nhân, đây là tư duy của rất nhiều tu sĩ.
Vân Thiêm Y cũng không phải là người lo chuyện bao đồng.
Nhưng đây là chuyện của đệ tử nàng, nàng phải lo!
Trước khi bước vào thị trấn, Vân Thiêm Y dùng thần thức quét qua một lượt.
Trấn Hắc Thủy không nằm trên tuyến đường giao nhau giữa các đạo tu, toàn bộ đều là phàm nhân, thậm chí còn không có tán tu.
Chỉ có một nơi ở trung tâm là toát ra luồng khí đen nhàn nhạt.
Vân Thiêm Y chỉ ngón tay về một hướng: “Chỗ đó là đâu?”
Ngân Hạnh nhìn thoáng qua: “Là vị trí của Cừu gia.”
“Không sạch sẽ lắm.” Nàng vỗ vai Ngân Hạnh: “Trò đi gõ cửa nhà hàng xóm đi, đừng sợ, ta sẽ đi theo trò.”
Có vẻ Ngân Hạnh được những lời này tiếp thêm động lực, cô bé gật đầu, chạy nhanh vài bước gõ cửa hàng xóm nhà mình, nhưng đã gõ liên tục mấy cái mà không ai ra mở cửa.
Cô bé lại chạy tới một nhà khác, gõ cửa rất lâu mà không có ai ra ngoài.
Vân Thiêm Y cau mày, rút kiếm Huyền Diễm ra khỏi vỏ, không hề có tiếng then cửa gãy đôi bởi vốn dĩ cửa không hề cài then.
Nàng giơ tay đẩy cửa ra, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì đôi mày càng nhíu chặt hơn.
Còn Ngân Hạnh lại giơ tay che miệng: “Là tại con…!”
Trong nhà hàng xóm là cảnh tượng hỗn loạn, vừa nhìn đã biết bị người chém giết, trên vài món đồ nội thất vẫn còn vết máu.
Kết hợp với những gì Ngân Hạnh đã nói trước đó.
Vân Thiêm Y cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện Ngân Hạnh đào tẩu rốt cuộc vẫn bị Cừu gia phát hiện, vì thế bọn chúng giết gà dọa khỉ, g**t ch*t hết hàng xóm Ngân Hạnh!
Đúng lúc này, Thố Vinh lẳng lặng đi tới bên cạnh Vân Thiêm Y: “Tôn thượng.”
“Ở Cừu gia có dấu vết trận pháp của Yêu tu, không phải trận pháp tốt đẹp gì, cũng chưa rõ ngọn nguồn, hẳn là đã dùng pháp khí, nhưng bây giờ pháp khí đã không còn ở trấn Hắc Thủy rồi.”
“Ông có nhìn thấy thi thể không?”
“... Không có.”
Vân Thiêm Y nói với Ngân Hạnh: “Đi, chúng ta cùng đi giết kẻ thù của trò, những chuyện khác không cần bận tâm.”
Nàng không muốn Ngân Hạnh nghĩ quá nhiều, ôm hận trong lòng sẽ ảnh hưởng đường tu hành về sau.
Ngân Hạnh còn chưa quay đầu, chỉ thấy kim quang lóe lên, bọn họ đã tới trước cửa Cừu phủ.
Trái ngược với những căn nhà nghèo hèn rách nát, cổng lớn của Cừu phủ vô cùng tráng lệ huy hoàng.
Hai tên gia đinh gác cổng vừa thấy Vân Thiêm Y thì lập tức tiến lên một bước, khi thấy Ngân Hạnh, cả hai không khỏi trừng mắt.
Trong đó có một tên há miệng th* d*c, xoay người định đi vào nhưng lại bị Vân Thiêm Y tung chân đá mạnh một cước.
Vân Thiêm Y thẳng thừng rút kiếm Huyền Diễm ra.