“Nhìn thấy kẻ thù thì nói ta biết.” Vân Thiêm Y vừa kéo tay Ngân Hạnh, vừa dùng chuôi kiếm đánh bay gã gia đinh còn lại.
Ngân Hạnh không trả lời nàng.
Dù sao cô bé cũng chưa từng nhìn thấy tư thế báo thù giống như vầy.
“Ai đó?”
“Có người đến, có người đột nhập!”
Vân Thiêm Y mặc kệ bọn họ, thậm chí còn chẳng cần nàng ra tay.
Có Thố Vinh ở đây, chỉ cần những người này đến gần hơn, lập tức sẽ bị trận pháp truyền tống đi.
Vân Thiêm Y đi vào như chỗ không người, tiến thẳng về phía chính phòng.
Ở đại đường có vài người đang ngồi, đủ nam nữ già trẻ lớn bé.
Thấy Vân Thiêm Y, mọi người đang sôi nổi lập tức ngẩn ra.
Một nam tử trung niên ngồi ghế trên nhíu mày, vốn định đập bàn, nhưng vừa giơ tay lên ánh mắt ông ta đã chạm vào trường kiếm lóe lên ánh lửa trong tay Vân Thiêm Y.
Có thể dùng kiếm này… Vị này là tu sĩ!
“Vị tu sĩ này…”
Ông ta còn chưa nói xong, đã nghe tu sĩ khoác trường bào trắng đỏ hỏi nữ hài nhìn kiểu gì cũng là bần dân ở bên cạnh: “Đây là kẻ thù của trò sao?”
Ngân Hạnh nhìn thoáng qua, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đây là Cừu lão gia.”
“Là phụ thân của tên khốn họ Cừu kia à?”
“Chúng bây coi chỗ này là chốn nào hả!” Một nam tử thanh niên ngồi vị trí bên cạnh đã không nhịn được.
Vân Thiêm Y hơi quay đầu nhìn qua.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua Cừu lão gia.
“Không biết dạy con, là lỗi phụ mẫu.”
Nhi tử tác oai tác quái bên ngoài, người làm phụ thân sao có thể không biết? Vừa không biết vừa không quản, chính là đồng phạm.
Đã là đồng phạm, giết không tha!
Kiếm vung, kiếm chém, trường bào tung bay, máu tươi lập tức phun trào từ ghế chủ vị.
“Á.” Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh trừng to hai mắt nhìn trượng phu của mình bị một nhát kiếm chém làm đôi, bà ta ngẩn ra một chút rồi thét chói tai: “Á!!!”
Sau đó chợt cảm nhận được một ánh mắt không hề có tình cảm dừng trên người mình.
“Đây, đây là Cừu phu nhân.”
“Ta không giết nữ nhân.”
Vân Thiêm Y không buông tay Ngân Hạnh ra, trong giọng nói hoàn toàn vô cảm: “Đến hậu viện đi.”
Mà lúc này, đã không còn ai dám ngăn cản Vân Thiêm Y nữa.
Mấy người ngồi ở đại đường đều đang nằm liệt trên ghế, không dám động đậy.
Ở hậu viện.
Cừu thiếu gia trái ôm phải ấp, hưởng thụ cảm giác được mỹ nhân hầu hạ.
Hạ nhân bên cạnh bẩm báo cho gã: “... Mấy nhà hàng xóm đều đã xử lý sạch sẽ, thi thể được giao cho tu sĩ, có điều, thiếu gia, bọn thuộc hạ vẫn chưa tìm thấy con nha đầu Ngân Hạnh đó…”
“Lũ phế vật!” Cừu thiếu gia đá vào đầu gối hạ nhân, nhíu mày nhìn thoáng qua tiền viện: “Sao mà ồn ào nhốn nháo vậy.”
Hạ nhân dựng lỗ tai lên nghe ngóng: “Hình như là tiếng của lão phu nhân.”
“Mẫu thân à? Kệ bà ấy đi, bà ấy lúc nào chẳng thế, phụ thân nói vài câu đã la lối om sòm, về sau ta có cưới vợ tuyệt đối sẽ không cưới người như vậy, đúng không nào?”
Gã ôm chầm cô nương trong lòng ngực, mới vừa hôn một cái, cửa phòng đã bị người ta đá cái rầm.
“Ai?”
Cừu thiếu gia vừa định nổi cơn thịnh nộ, nhưng thấy người đến, ánh mắt gã lập tức đờ đẫn.
Đẹp quá!
Gã chưa từng gặp mỹ nhân tuyệt thế như vậy!
Gã…
Cừu thiếu gia chỉ nhìn được ba lần.
Lần một, mỹ nhân đứng bên cửa.
Lần hai, mỹ nhân đứng trước mặt gã.
Lần ba… Cổ gã rơi xuống sàn nhà, cái nhìn cuối cùng của cuộc đời cũng là cái liếc mắt cuối cùng, là vạt áo nhiễm đầy máu của mỹ nhân.
“Xong rồi.” Vân Thiêm Y vung nhẹ kiếm Huyền Diễm, lửa trên thân kiếm và máu trên người nàng đều tiêu tán sạch sẽ: “Đi thôi.”
“Tôn thượng.” Thố Vinh dùng thần thức nói: “Viện này hình như có vấn đề, ngài đến sương phòng phía nam xem thử đi.”
Vừa rồi Vân Thiêm Y không nghe được cuộc đối thoại giữa hạ nhân và Cừu thiếu gia, nghe Thố Vinh bảo vậy, nàng gật đầu.
Sương phòng phía nam ở bên cạnh tẩm phòng chính, Vân Thiêm Y không bận tâm đến ai, cứ thế xông vào.
Bên trong đặt vài bức tượng thờ, còn có bàn thờ.
Phàm nhân đã được tông môn bảo vệ, đương nhiên kính trọng tông môn, không ít nhà cũng thờ bái tu sĩ nhất phẩm của tông môn đó.
Được đạo nào bảo vệ, thì tôn kính đạo đó.
Không có nhất phẩm thì sẽ tôn kính tu sĩ nhị phẩm của tông môn.
Trấn Hắc Thủy nằm trong dãy núi Minh Đài nên trong phòng có tượng của Kính Thành Tuyết là điều bình thường.
Nhưng hai bên Kính Thành Tuyết lại có vài bức tượng hiển nhiên không phải tượng thờ Trận tu.
“Mang đi.”
Thố Vinh tuân lệnh, trực tiếp thu lại những tượng thờ này.
Vân Thiêm Y đánh giá tượng thờ của Kính Thành Tuyết, một lát sau, nàng vươn tay nhẹ nhàng cầm tượng thờ của bạn cũ lên, tức thì, nàng nghe được một tiếng cạch vang lên khe khẽ.
Đối với những tu sĩ có cấp bậc như Vân Thiêm Y và Thố Vinh, mấy mật thất nhỏ của phàm nhân chỉ là một món đồ chơi của bọn họ mà thôi.
Thần thức có thể quét toàn bộ căn phòng, chỗ nào có cái gì đều hiện lên rõ ràng.
“Xin tôn thượng chờ một lát.” Bởi vì còn có Ngân Hạnh ở đây, Thố Vinh làm việc cũng cẩn thận hơn: “Lão hủ xuống đó xem trước.”
Đợi khoảng nửa nén hương, Thố Vinh dùng thần thức truyền lời:: “Tôn thượng, là pháp trận của Yêu tu, ngài đừng xuống đây, bên trong có thi thể, nha đầu Ngân Hạnh không nên thấy cảnh này.”
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Ngân Hạnh.
Nha đầu này vì chạy đi cầu cứu mà có thể giấu mình trong đống thi thể, là một cô nương can đảm.
Nhưng trong số thi thể bên dưới, e là có thi thể của mẫu thân Ngân Hạnh, nếu không Thố Vinh cũng không cố tình nhắc đến Ngân Hạnh.
Nếu Ngân Hạnh chứng kiến tình huống đó, e nó sẽ là tâm ma theo cô bé cả đời.
“Ngân Hạnh.” Vân Thiêm Y nói: “Trò về ảo cảnh đợi ta trước đi, ta xong việc sẽ đưa trò về.”
“Vâng.” Tuy Ngân Hạnh có hơi tò mò về mật thất, nhưng vẫn nghe theo Vân Thiêm Y.
Biết nghe lời là tốt.
Vân Thiêm Y phất tay áo, đợi sau khi Ngân Hạnh bước vào Lưu Ly Ảo Cảnh, nàng mới tiến vào trong mật thất.
Vào bên trong, Vân Thiêm Y không kìm được nhíu mày.
May mà nàng không đưa Ngân Hạnh đi cùng.
Giữa mật thất là một tế đàn.
Bốn phía tế đàn là bốn thi thể nữ tử.
Vân Thiêm Y chưa từng gặp mẫu thân của Ngân Hạnh, không thể xác định có bà trong số này không, nhưng tình trạng thi thể thật sự quá thê thảm.
Bụng của bọn họ đều bị phanh ra, nội tạng bên trong không cánh mà bay.
“Ông xem thử, đây là gì vậy?” Vân Thiêm Y không biết thuật pháp, hiểu không sâu, chỉ đành hỏi Thố Vinh.
Thố Vinh cố đè xuống cảm giác khó chịu, cẩn thận thăm dò từng thi thể: “Khó nói lắm, lão hủ chưa từng thấy trận pháp này, không bằng ghi chép lại quay về hỏi Đại Trạch chân nhân xem sao.”
Cùng là Yêu tu, ắt hẳn Hướng Liễu Nhi biết rõ hơn bọn họ.
Thấy Vân Thiêm Y gật đầu, Thố Vinh chống quải trượng, lôi một lá bùa trống từ trong tay áo, vừa niệm chú vừa ghi lại toàn bộ cảnh tượng trong mật thất vào trận pháp.
“Tôn thượng, vậy chỗ này phải xử lý thế nào đây?”
“Phong ấn, mang đi.”
“Vâng.”
Thố Vinh lại bày trận phong ấn toàn bộ mật thất, còn Vân Thiêm Y thì đưa tất cả vào một hộp trống trong Lưu Ly Ảo Cảnh, lại bố trí vài tầng mây mù bên ngoài.
Tránh cho bên trong có thứ không tốt xông ra ảnh hưởng đến Lưu Ly Ảo Cảnh.
Tuy khả năng này không cao, nhưng chỉ cần là có khả năng, phòng bị trước vẫn tốt hơn.
Tới chừng đó đưa Hướng Liễu Nhi xem lại ghi chép, nếu vẫn không biết chuyện này là gì, thì lại hỏi Yêu tu khác.
Nếu nhận ra và muốn đến xem, có thể đưa đến đây chứng kiến cảnh thật.
Thật ra chính bản thân Vân Thiêm Y cũng cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen mắt.