Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 147

Có điều muốn Vân Thiêm Y nhớ ra một ký ức nào đó trong vòng hai vạn năm qua, thật là một việc khó xử cho nàng.

Chỗ này cũng không phải nơi thích hợp để hồi tưởng.

“Còn ai là kẻ thù của trò nữa không?” Sau khi triệu hoán Ngân Hạnh về, Vân Thiêm Y hỏi cô bé.

Ngân Hạnh lắc đầu, cô bé mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói được gì.

Phụ tử kẻ thù đã chết, nhưng phụ mẫu của cô bé chẳng thể nào quay về được.

Vậy có thể tính là đã báo được đại thù không?

Ngân Hạnh không biết.

Cô bé chỉ biết mình muốn báo thù, nhưng không biết đến mức nào mới được xem là đã báo được thù.

Vân Thiêm Y không ép buộc Ngân Hạnh phải cho mình một câu trả lời chắc chắn.

Không cần phải trả lời, chỉ cần gánh nặng trong lòng cô bé buông xuống là được.

Từ thời khắc bước ra khỏi cánh cổng Cừu phủ, Ngân Hạnh cũng chính thức cáo biệt cuộc đời phàm nhân, từ đây bước lên con đường tu đạo.

Vân Thiêm Y không khỏi đắc ý.

Nàng vừa đến thành Ti Ngân không lâu, còn chưa chính thức tham gia thi tuyển võ cử Thần Châu, vậy mà đã thu được ba đồ đệ!

Còn có một người là ngũ phẩm!

Còn cao hơn một phẩm so với đại sư phụ tông môn lục phẩm này!

Tóm lại, cứ đưa Ngân Hạnh về tông môn trước đã.

Lúc nhìn thấy tông môn, ánh mắt Ngân Hạnh nhìn không chớp cái nào.

Cô bé chưa từng thấy kiến trúc nào khí thế mà đường hoàng như vậy, ngay cả chủ thành của thành Ti Ngân cũng không bì được tông môn trước mắt.

“Cô để mắt đến trò ấy nhé, ta đi tham gia thi tuyển võ cử Thần Châu.” Vân Thiêm Y dặn dò Cung Mộng.

Miệng mồm sắc bén của Cung Mộng chẳng chịu buông tha nàng: “Không phải ta là tiểu sư muội sao, sao lại phải chiếu cố sư tỷ.”

Tuy nhiên, tay nàng ta đã nhanh chóng nắm lấy tay Ngân Hạnh.

Rồi lại hỏi Vân Thiêm Y: “Bọn ta cứ ở đây chờ à? Bao giờ cô quay về?”

“Cứ chờ ở đây đi.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt đáp: “Cuộc đời tu sĩ rất dài, khoảng một tháng tới ta sẽ không ở đây, hai người cũng không cần luyện tập.”

Dù sao hai người này cũng chẳng có kiến thức căn bản.

“Thậm chí không đến một tháng đâu.” Vân Thiêm Y nhìn lướt qua môn phái: “Có lẽ trong vòng một tuần, ta sẽ quay lại.”

Vừa rồi nàng đã xác định một mục tiêu nhỏ cho bản thân, chỉ cần nhận đủ mười đệ tử thì sẽ dừng tay!

Với thực lực hiện tại của Vị Hoàn Kiếm Phái, dạy dỗ bấy nhiêu là đủ rồi.

Nàng còn phải liên hệ Hướng Liễu Nhi, hỏi về chuyện ở mật thất.

Sau khi sắp xếp mọi việc trong môn phái, Vân Thiêm Y triệu hồi ba vị đồ đệ ra ngoài, còn Lương Tiểu Vũ thì ở lại tông môn.

Dựa theo kế hoạch cũ, chỉ đưa Hồng Dược và Vân Hương Diệp đi.

Đáng tiếc, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp thay đổi, đừng nói là một tuần, qua tận ba tuần Vân Thiêm Y vẫn chưa thu được thêm một đồ đệ nào.

Nàng thậm chí có phần hoài nghi nhân sinh.

Kiếm thuật của nàng không đủ sắc bén à?

Kiếm trận của nàng không đủ hoa lệ à?

Sao không có ai bằng lòng làm đệ tử của Vị Hoàn Kiếm Phái vậy!

Vân Hương Diệp nói toạc móng heo: “Hay vì người chỉ mới lục phẩm thôi? Con thấy sư phụ của tông môn khác chí ít cũng tứ phẩm.”

Có thể tiến vào tông môn của sư phụ tứ phẩm, ai thèm đến môn phái lục phẩm chứ.

Vân Thiêm Y hiển nhiên biết đạo lý này, cho nên nàng từ bỏ tuần cuối cùng, dẫn mấy người Hồng Dược về tông môn.

Cũng không tính là vô ích, chí ít nàng đã thu được ba đồ đệ.

Một phàm nhân, một Kiếm tu bát phẩm, một vị thoạt nhìn là Kiếm tu ngũ phẩm, trên thực tế là một Tình tu không khác phàm nhân là bao.

Lương Tiểu Vũ đi theo bọn Hồng Dược tu luyện, Cung Mộng thì phải đi theo Ngân Hạnh, bắt đầu học tập từ kiến thức nhập môn cơ bản nhất của Kiếm tu.

Sau khi sắp xếp cho các đồ đệ, Vân Thiêm Y mới triệu hồi Hướng Liễu Nhi.

Hướng Liễu Nhi thấy môn phái thì không kìm được hưng phấn: “Tôn thượng, hay ta đến tu hành cùng ngài nhé!”

Vân Thiêm Y không biết nói gì: “Một Yêu tu như ngươi, đến chỗ Kiếm tu bọn ta tu cái gì?”

“Tu tâm dưỡng tính đấy!” Hướng Liễu Nhi phì cười: “Dù sao tốn thêm mấy nghìn năm nữa ta cũng không lên đến nhất phẩm đâu.”

“Sao ngươi lại nói vậy?”

“Các Yêu tu khác đã quyết định rồi, sẽ dồn toàn bộ tài nguyên để đào tạo một vị nhất phẩm, nếu không tới lượt ta, vậy ta cứ tự mình tu hành thôi.”

“Những Yêu tu còn lại đều đồng ý rồi à?”

Hướng Liễu Nhi lắc đầu: “Ta thấy có không ít kẻ phản đối, có điều bọn ta không có xu hướng kết bè kéo phái, cho dù phản đối cũng sẽ không tự lập thế lực đối địch, chỉ có thể nói dựa vào duyên phận của bản thân, tự mình nỗ lực thôi.”

Rồi lại hỏi: “Ngài gọi ta đến đây để làm gì?”

Vân Thiêm Y bảo Thố Vinh cho Hướng Liễu Nhi xem hình ảnh đã được ghi lại: “Đây là trận pháp mà ta phát hiện ở trấn Hắc Thủy, chắc hẳn là pháp trận của Yêu tu, ngươi có biết đấy là gì không?”

Vào khoảnh khắc Hướng Liễu Nhi nhìn thấy hình ảnh, nàng ấy không khỏi buồn nôn.

Hình ảnh quá đỗi máu me, khiến một thần thú như nàng ấy cảm thấy rất khó chịu.

Cho dù nàng ấy là Xà.

Đè xuống cảm giác ghê tởm, lại quan sát kỹ càng, Hướng Liễu Nhi hơi cau mày.

“Chắc là tế đàn ngưng tụ lực lượng nào đó, các đường nét của phù văn bên trên đều giúp tụ linh, nếu ta đoán không sai, những người này… Hừm.”

Nàng ấy đột ngột im bặt, không nói hết câu.

Vân Thiêm Y hỏi: “Những người này làm sao?”

“Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này, trận pháp tụ linh chắc chắn dùng để hút thứ gì đó có linh lực, nhưng phàm nhân thì có cái gì chứ?”

Vân Thiêm Y chỉ vào: “Bụng của bọn họ đều bị phanh ra moi hết nội tạng, liệu có liên quan không?”

“Chắc là có, nhưng nội tạng của phàm nhân đâu dùng làm gì được, ngoài phân thì có gì nữa đâu.”

Vân Thiêm Y gõ đầu nàng ấy: “Nói chuyện đứng đắn nào.”

Nàng lại nói: “Ta cứ cảm thấy rất quen mắt, nếu có một từ khóa mấu chốt, có lẽ ta sẽ nhớ ra.”

Hướng Liễu Nhi suy nghĩ: “Nội tạng, bụng, mổ bụng… Chà, cũng không đúng.”

“Cái gì không đúng?”

“Ta vốn nghĩ có phải bọn chúng muốn lợi dụng thai nhi hay không, tuy là phàm nhân, nhưng nếu có thai nhi thì cũng có lực lượng nhất định, tuy nhiên trong số thi thể này vẫn có nam tử, còn nữ tử đều ở độ tuổi trung niên, trông không giống thai phụ…”

“A!”

Vân Thiêm Y la lên, đứng bật dậy.

“Nghĩ ra rồi à?” Thố Vinh hỏi, rồi lập tức ngậm miệng.

Lão và Hướng Liễu Nhi đều nhận ra sắc mặt của Vân Thiêm Y cực kỳ khó coi.

Hướng Liễu Nhi sợ hãi hỏi: “Sao, sao vậy?”

“Là quỷ thai.”

Vân Thiêm Y nói thẳng với Thố Vinh: “Mau lên, gọi Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết đến đây.”

“Quỷ thai?” Hướng Liễu Nhi nghiêng đầu: “Chưa nghe bao giờ, là thuật pháp của Yêu tu à?”

Lúc mấy người Vân Thiêm Y tiêu diệt quỷ thai, Hướng Liễu Nhi vẫn còn là một con rắn nhỏ, hoàn toàn không thể tiếp cận những bí mật này.

“Đó từng là cấm thuật của Yêu tu, đã bị bọn ta tiêu diệt, không ngờ vẫn còn lưu lại dư nghiệt…”

“Thuật pháp của Yêu tu, ngay cả Yêu tu cũng chưa có cách hủy diệt hoàn toàn.” Hướng Liễu Nhi nói: “Bọn ta có rất nhiều cách truyền thừa một thuật pháp.”

Vân Thiêm Y nhìn nàng ấy: “Bí mật nhất, chắc chắn không bị ai phát hiện thì phải làm sao?”

Tuy đang nói đến bí pháp trong đạo, nhưng Hướng Liễu Nhi vẫn không do dự nói cho Vân Thiêm Y: “Là ăn luôn.”

“Sử dụng bí thuật đặc thù, biến người nắm giữ thuật pháp thành tiên đan, sau đó ăn vào là có thể có được thuật pháp của người đó, không riêng Yêu tu bọn ta, Tình tu cũng có bí thuật tương tự, chỉ là cách thức không quá giống nhau, bọn họ sẽ có được linh khí và tu vi của người biến thành tiên đan.”

Vân Thiêm Y suy tư gì đó: “Tình tu có phải còn có thể nắm giữ đạo tu của đối phương, trở thành tu sĩ đạo khác?”

Hướng Liễu Nhi lắc đầu: “Ta không rõ việc của đạo khác lắm.”

Bí pháp bậc này thật sự đều là bí mật trong bí mật, không phải bổn đạo thì khó mà hiểu rành rọt.

Có điều vì ba tà đạo luôn giữ liên hệ, Hướng Liễu Nhi mới biết được phần nào tình hình của Tình tu.

Thố Vinh làm việc rất mau lẹ, chưa tới một nén nhang, Vân Thiêm Y đã cảm nhận được linh khí của Đế Thiếu Cẩm.

Hướng Liễu Nhi còn phản ứng lớn hơn nàng, nàng ấy nhảy xuống khỏi ghế, chạy trốn vài vòng trong phòng, muốn thoát thân bằng đường cửa sổ.

Sau đó bị Vân Thiêm Y kéo lại: “Đừng đi mà.”

Cả đám bọn họ chỉ có một Yêu tu, không có Hướng Liễu Nhi, rất nhiều việc chỉ có thể đoán mò.

Đế Thiếu Cẩm vừa đến đã nhìn thấy Vân Thiêm Y ấp ấp ôm ôm một Yêu tu bé bỏng đáng yêu.

Lại liếc mắt qua, chỉ còn một con rắn nhỏ.

Hắn tiến lên, dùng đuôi mèo kéo Vân Thiêm Y ra, xốc lên vạt áo,ngồi kế bên Vân Thiêm Y.

Kính Thành Tuyết đi theo sau hắn, nhìn dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Thú Đế thì mỉm cười, ngồi ở phía đối diện.

Vân Thiêm Y đã lâu không gặp Đế Thiếu Cẩm, tạm thời không so đo hành động của hắn, nàng giơ Hướng Liễu Nhi lên giới thiệu cho mọi người: “Đại Trạch chân nhân, Yêu tu nhị phẩm.”

Hai vị tu sĩ nhất phẩm chỉ gật đầu một cái.

Hướng Liễu Nhi hành lễ trước Đế Thiếu Cẩm.

Nàng ấy là tộc Thú, dù lòng hướng Kiếm Đế nhưng vẫn phải thể hiện sự tôn trọng với Thú Đế.

Thấy mọi người đều đông đủ, Vân Thiêm Y trực tiếp kéo mọi người vào Lưu Ly Ảo Cảnh.

Không có nơi nào an toàn hơn nơi đây, càng không sợ có ai nghe lén.

Vị trí bọn họ đến là chiếc hộp trống bên cạnh, bên trong đó chứa nguyên vật của tế đàn Yêu tu ở trấn Hắc Thủy.

Vân Thiêm Y thuật lại tình hình, gương mặt Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết đều đăm chiêu.

Lúc Thố Vinh tìm bọn họ, vì đề phòng bị lộ ra, lão chỉ nói là có chuyện lớn chứ không nói cụ thể là chuyện gì.

Không ngờ quỷ thai lại xuất hiện một lần nữa.

Vân Thiêm Y lại bảo Hướng Liễu Nhi nói phương pháp truyền thừa bí thuật của Yêu tu cho hai vị đại năng.

Đế Thiếu Cẩm đặt ra vấn đề: “Yêu tu có bao nhiêu thuật pháp tụ năng?”

Hướng Liễu Nhi ngẩn ra, vội vàng trả lời: “Không đếm xuể.”

Phải, không đếm xuể.

“Một khi đã vậy, đối phương nhất định có lý do lựa chọn quỷ thai.” Kính Thành Tuyết tiếp lời: “Quỷ thai tiến hành rườm rà, tiêu tốn nhiều thứ, không thể không bị chúng ta phát hiện.”

“Nhưng trên thực tế, chúng ta đúng là không phát hiện ra bọn chúng, tại sao lại vậy?”

Vân Thiêm Y ập tức hiểu ra: “Bởi vì chúng ta đều bị điều đi rồi.”

“Nếu đối phương thật sự đã chuẩn bị từ trước, vậy chắc chắn chúng đã bắt đầu chuẩn bị từ khi ta ngã xuống.”

“Sau khi ta ngã xuống, tiếp theo là đến Phong Bất Quy, lúc y đột phá cảnh giới đã xảy ra chuyện, cho nên ảnh hưởng đến… Thiếu Cẩm, trong khi Kính Thành Tuyết gần đây luôn bận rộn chuyện của Tình tu và Ma tu.”

“Trong mắt bọn họ, một vị nhất phẩm đã ngã xuống, một vị nhất phẩm bị phong ấn, hai người còn lại đều không rảnh tay, phải biết rằng tà khí của quỷ thai chỉ dao động kinh khủng nhất trong một khắc khi đang luyện hóa, chỉ cần luyện hóa xong sẽ có vô vàn cách giấu giếm.”

“Ồ!” Hướng Liễu Nhi bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, thì ra là có chuyện như vậy!”

Nháy mắt, tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Hướng Liễu Nhi.

Nàng ấy vội vàng nói: “Trước đó ta không tiện nói, nhưng thật ra ta cứ thắc mắc một chuyện, Yêu tu bọn ta cũng không phải Kiếm tu, tại sao phải dốc hết tài nguyên để nâng đỡ một tu sĩ chứ?”

Bình Luận (0)
Comment