Vừa dứt lời, những vị không phải Kiếm tu lập tức gật đầu.
Đặc biệt là Đế Thiếu Cẩm, vừa rồi hắn cũng đang ngẫm nghĩ, vì cớ gì phải dốc toàn lực nâng đỡ cho một vị Yêu tu nhất phẩm chứ.
Lại nghe bảo rằng sẽ nâng đỡ một Yêu tu nhân tộc, trong lòng hắn có phần không vui.
Có điều đang bàn chính sự, hắn bèn đè nén những cảm xúc này xuống.
Chỉ có Vân Thiêm Y là không hiểu được.
“Yêu tu không cần môn phái nâng đỡ à?”
“Không cần đâu.” Hướng Liễu Nhi nói: “Bọn ta có thể tự tu hành, thăng cấp được hay không đều tùy duyên cả, môn phái có thể hỗ trợ nhưng cũng không giúp ích nhiều lắm.”
“Thật ra, sở dĩ bọn ta lập môn phái, phần lớn là vì trách nhiệm với phàm nhân và bá tánh, nếu không, Yêu tu và Thú tu vốn không cần lập môn phái!”
Vân Thiêm Y gật đầu, lại tiếp tục suy nghĩ miên man.
Cảm giác như có điều gì đó sắp được làm rõ.
Hướng Liễu Nhi nói: “Yêu tu có nhiều cách tụ năng như vậy, bọn họ lại nhất định lựa chọn quỷ thai, không biết vì lý do gì.”
“Khi loại trừ tất cả những thứ không có khả năng, thứ còn lại chính là lý do.” Vân Thiêm Y nói, trao đổi ánh mắt với Đế Thiếu Cẩm.
“Liễu Nhi, ta không thể nói cho ngươi biết toàn bộ chi tiết về quỷ thai.” Nàng bình thản nói: “Chỉ có thể cho ngươi biết một phần.”
Dù sao Hướng Liễu Nhi cũng là Yêu tu, không phải Vân Thiêm Y không tin tưởng Hướng Liễu Nhi, mà vì phương pháp quỷ thai thật sự quá mức âm độc.
Bất kỳ ai có khả năng sử dụng bí thuật quỷ thai đều không nên biết thuật pháp này.
Nhưng mà không thể không nói, trong số những người tiếp xúc bí thuật quỷ thai năm đó, không có ai là Yêu tu.
Cho nên mấy người Vân Thiêm Y đến nay vẫn không nắm được rõ ràng tình huống hoàn chỉnh về quỷ thai.
Đồng thời, cũng chính vì vậy nên bọn họ mới không biết bí thuật quỷ thai còn có thể truyền thừa thông qua cách biến tu sĩ thành tiên đan.
Hướng Liễu Nhi cũng hiểu điều này, nàng ấy gật đầu: “Được, tôn thượng chỉ cần nói cho ta biết vài điểm chính là được.”
“Thứ nhất, vật trung gian của bí pháp này là gì, thai nhi à? Thai nhi ở mức độ nào?”
Kính Thành Tuyết trả lời câu hỏi hơi máu me này: “Dựa theo bọn ta điều tra, tám chín phần mười là thai nhi sáu tháng trở lên, hầu như không có trường hợp nhỏ hơn, còn lại là một vài thai gần đến ngày sinh.”
“Thứ hai, thai nhi chỉ có một giới tính đúng không?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Vân Thiêm Y cực kỳ nghiêm trọng, nàng gật đầu: “Toàn bộ đều là nam thai thành hình.”
Nàng nhớ rất rõ ràng chi tiết này.
“Thứ ba, trận pháp quỷ thai chỉ có thai phụ thôi à, hay còn có thứ gì khác nữa?”
Vân Thiêm Y hơi khựng lại, rồi mới trả lời: “Không, trận pháp của chúng thật sự rất phức tạp, từng tầng chồng chất lên nhau chứ không phải chỉ có một tầng duy nhất sử dụng tế phẩm.”
Nàng cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Sở dĩ gọi là quỷ thai, ấy là vì những thai nhi đó trở thành quỷ phách, chúng nó có thể hành động, có thể thi triển trận pháp, thậm chí có thể tấn công, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn. Lúc ấy khi Vô Tướng Kiếm Tông diệt quỷ thai, tổng cộng đã hy sinh một nghìn sáu trăm đệ tử cấp trung tài giỏi.”
Có thể khiến một người gần như chẳng nhớ rõ đa số mọi chuyện như Vân Thiêm Y buột miệng thốt ra con số một nghìn sáu trăm này, chứng tỏ chuyện ấy thật sự để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm, có muốn quên cũng không quên được.
“Hừm…”
Vân Thiêm Y hỏi nàng ấy: “Ngươi muốn vào đó xem thử không?”
Hướng Liễu Nhi lắc đầu: “Không cần đâu, trấn Hắc Thủy chỉ là một loại thuật tụ năng thôi, tác dụng chủ yếu của những thi thể phàm nhân đó là ngăn cản không cho linh khí lộ ra ngoài.”
Cũng chính là đề phòng tu sĩ gần đó cảm nhận được tà khí.
Mà trên thực tế, Thố Vinh có thể cảm nhận được và báo cáo cho Vân Thiêm Y, ấy là vì khi đó Thố Vinh đã ở trong trấn Hắc Thủy.
Nếu lão không ở đấy, cho dù là tu sĩ nhị phẩm thì cũng không thể cảm nhận trước được.
Đây là mục đích của bọn chúng.
Hướng Liễu Nhi suy tư hồi lâu, cuối cùng đưa ra phỏng đoán của bản thân.
“Bí pháp quỷ thai, nếu ta không nhầm thì tác dụng lớn nhất của nó là khiến tu sĩ Yêu tu trở nên dị hóa.”
“Dị hóa?”
Ba vị đại năng đồng loạt thốt lên, khiến Hướng Liễu Nhi cảm thấy hơi áp lực.
“Bình thường mà nói, Yêu tu bọn ta cần tụ năng, nhưng có nghìn vạn cách tụ năng, tội tình gì mà nhất quyết phải làm chuyện thương thiên hại lí như vậy.” Hướng Liễu Nhi nói: “Chỉ có thể là vì chuyện này chỉ có một cách làm này, nếu không thì sẽ không được như ý muốn.”
“Thai nhi biến thành quỷ phách, hấp thu quỷ phách này, bản thân tu sĩ liệu có thể biến dị hay không, ta đoán là thế.”
“Vậy là.” Đế Thiếu Cẩm nói: “Mục đích của đối phương không phải phi thăng.”
Thiên đạo chú trọng thiện ác, các Đế Tôn phải gánh vác toàn bộ đại lục, nếu không có lòng vì chúng sinh, sao có thể đắc đạo phi thăng được.
Làm ra một thứ tà ác cùng cực như quỷ thai thế này, còn muốn phi thăng, nằm mơ à?
Nằm mơ cũng phải có lý một tí chứ!
Vân Thiêm Y sa sầm mặt: “Bày trò đến mức này, lại không muốn phi thăng, vậy thì muốn làm gì?”
Kính Thành Tuyết suy nghĩ: “Hủy thiên diệt địa à?”
Trong nháy mắt, toàn bộ Lưu Ly Ảo Cảnh dường như bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng chết chóc.
Kính Thành Tuyết dẫu sao cũng là tu sĩ nhất phẩm, đặc biệt là trước mặt hai vị tu sĩ nhị phẩm, cậu ta còn cần thể diện, thế là cậu ta vẫn duy trì thái độ bình thản mà nói tiếp: “Từ xưa, tu hành như khổ hạnh, chỉ sơ sẩy, dù là nhất phẩm cũng sẽ nhập ma, thậm chí ngã xuống. Nếu thật sự không muốn phi thăng, tu đến ngũ phẩm tứ phẩm là được, cũng có thể hưởng thụ sinh mệnh dài đằng đẵng, có được kiếm thuật pháp năng, vô cùng tự do tự tại.”
Đế Thiếu Cẩm gật đầu.
Vân Thiêm Y cũng tán đồng.
Mọi người ở Thiên Hạc Tông không phải cũng nghĩ vậy sao.
“Không màng ngày tháng tự do, cứ muốn đột phá cấp cao, lại mày mò tà pháp hại chết nhiều phàm nhân như vậy, tuyệt không giống người lòng mang đại đạo, vậy chỉ có thể vì một lý do chính là muốn làm việc xấu.”
Thậm chí Kính Thành Tuyết còn hồi tưởng lại quá khứ: “Hơn nữa, chắc chắn bọn chúng đã muốn làm chuyện xấu này từ trước, có điều lúc trước bị chúng ta phát hiện tiêu diệt cả ổ. Nhưng mà chúng ta cũng không hiểu hết về Yêu tu, cho nên mới để cá lọt lưới.
“E rằng không chỉ mỗi vậy.” Vân Thiêm Y cũng cẩn thận nghiền ngẫm: “Nếu chỉ là cá nhỏ, sẽ không phát triển nhanh như vậy, năm đó chắc chắn chúng ta đã để lọt con cá lớn nhất.
Nói đến đây.
Chỉ cần không phải tên ngốc, ai cũng hiểu vì sao ra nông nỗi này.
Tất cả tình huống đều chỉ về một điểm.
Chính là tu sĩ mà Yêu tu muốn dốc toàn lực để nâng đỡ lên nhất phẩm.
“Người đó tên gì?” Đế Thiếu Cẩm thấp giọng hỏi.
“Li Cốt chân nhân.” Vân Thiêm Y lên tiếng thay cho Hướng Liễu Nhi: “Nhưng vốn dĩ không phải pháp hiệu này.”
“Được, đợi ta một lát.”
Dứt lời, Đế Thiếu Cẩm xoay người hóa thành mèo con, rời khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh.
“Hả?”
Nàng còn chưa nói xong mà.
Thú Đế thật là nóng vội.
Vân Thiêm Y gãi đầu, đành phải trao đổi với Kính Thành Tuyết: “Bên phía Ma tu tin rằng Vô Ảnh chân nhân sẽ quay về, bây giờ Phục Quang chân nhân và Hải Nguyệt chân nhân đang diễn kịch hay thật sự đối địch cũng phải điều tra một phen.”
“Ta biết rồi.”
Vân Thiêm Y vẫn còn lời chưa nói, bóng người Kính Thành Tuyết đã mờ đi ngay sau đó.
Vân Thiêm Y: “...”
Bây giờ các chân nhân nhất phẩm đều nóng vội như vậy à?
Bên trong Lưu Ly Ảo Cảnh chỉ còn lại nàng và Thố Vinh, còn có Hướng Liễu Nhi mắt to trừng mắt nhỏ.
Thố Vinh hắng giọng, v**t v* chòm râu, hỏi: “Tôn thượng, vậy chúng ta phải xử lý tế đàn này thế nào?”
Vân Thiêm Y hỏi Hướng Liễu Nhi: “Ngươi thấy thế nào?”
Hướng Liễu Nhi nói: “Cho ta xem lại hình ảnh tế đàn một lần nữa đi.”
Nàng ấy không muốn đi thẳng vào đó đâu!
Thố Vinh lại mở trận cho nàng ấy. Hướng Liễu Nhi cẩn thận quan sát họa pháp của phù chú trên tế đàn.
“Này…”
Không để nàng ấy suy nghĩ cẩn thận, Vân Thiêm Y, không, toàn bộ Lưu Ly Ảo Cảnh đều nghe được giọng nói của Đế Thiếu Cẩm.
“Đến Linh Thụ Tiên Cảnh đi, bắt được người rồi.”
Bắt được người?
Người nào?