Đừng nói là Vân Thiêm Y, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Đế Thiếu Cẩm ở bên cạnh mất kiên nhẫn thúc giục: “Ngây ngốc làm gì, mau đến đây!”
“Chậc, vào xem trước đã.”
Rời khỏi Lưu Ly Ảo Cảnh, trên kiếm gỗ Linh Thụ của Vân Thiêm Y có răng sữa của Đế Thiếu Cẩm, dễ dàng mở ra Linh Thụ Tiên Cảnh.
Bước vào, mọi người lập tức nhìn thấy một vật thể bị cành cây trói chặt, ngã lăn quay ra đất.
Là, là người à?
Trong sự im lặng kéo dài, rốt cuộc vẫn là Vân Thiêm Y lên tiếng trước: “Đây là ai vậy?”
Đế Thiếu Cẩm nhìn mọi người bằng ánh mắt sao các ngươi vẫn còn mơ màng vậy: “Đây là Li Cốt chân nhân, đúng không?”
Hắn nhìn sang Hướng Liễu Nhi: “Tới đây xác nhận đi.”
Cứ, cứ bắt sống như vậy à?
Hướng Liễu Nhi trừng lớn hai mắt, nhón chân bước đến, dùng thần thức quét qua một lượt rồi xác nhận.
Đúng là Li Cốt chân nhân.
“Chuyện này…”
“Đừng có chuyện này chuyện nọ mãi thế.” Đế Thiếu Cẩm nói: “Bản tôn là Thú Đế một giới, tóm một Yêu tu chưa đột phá cảnh giới thôi mà, sao phải kinh ngạc như vậy?”
Khinh thường hắn ư?
Lúc trước hắn không bắt người, dùng lễ đối đãi với những kẻ như Phục Quang chân nhân thậm chí là Hải Nguyệt chân nhân, ấy là vì hắn không oán không thù với người ta, cớ gì nhục nhã đối phương?
Vân Thiêm Y đã từng là Kiếm đế, sở dĩ có thể đi đến bước phi thăng, đó là vì nàng chưa bao giờ xen vào việc của người khác!
Nhưng mà, nói đến quỷ thai ấy là chạm vào vảy nghịch của các tu sĩ nhất phẩm.
Lúc này còn dùng lễ đối lễ gì chứ.
Bắt trước rồi nói!
Kính Thành Tuyết không kìm được cảm thán: “Sự hồn nhiên của Thú Đế tôn thượng, chúng ta khó mà bì kịp.”
Vân Thiêm Y không có tâm tình cảm thán, nàng bước đến trước mặt Li Cốt chân nhân, quan sát kỹ lưỡng gương mặt này.
Cho dù ra sao, một tu sĩ nhị phẩm không thể tự dưng xuất hiện được, năm đó đuổi giết Yêu tu khắp nơi, Vân Thiêm Y không dám nói bản thân nhớ kỹ từng khuôn mặt, nhưng chỉ cần gặp qua, nói không chừng sẽ có ấn tượng.
Nhưng đây quả thật là một gương mặt xa lạ.
Gã đang nhắm mắt.
Đế Thiếu Cẩm đã cưỡng chế ép đối phương tiến vào mộng đẹp, hiện giờ Li Cốt chân nhân hoàn toàn không biết bản thân đang ở trong ảo cảnh của Thú Đế chí tôn, bị một đám đại năng vây xem.
Vân Thiêm Y giơ tay nhéo lên mặt đối phương, lại s* s**ng bờ vai của gã.
Xương đầu, khung xương trên thân, quả thật là nam nhân.
Nhưng mà…
“Li Cốt chân nhân là nam nhân à?”
Hướng Liễu Nhi sửng sốt: “Không phải, là nữ tử mà.”
“Vậy ngươi xem chỗ này đi.”
Vừa rồi Hướng Liễu Nhi chỉ dùng thần thức quét qua, không có đi đến xem, lúc này bước tới nàng ấy cũng kinh ngạc: “Hả, sao lại như vậy?”
Đều là Yêu tu nhị phẩm, dĩ nhiên Hướng Liễu Nhi từng gặp Li Cốt chân nhân: “Lúc nàng ta lên tam phẩm, ta có gặp nàng ta, tuy chỉ có vài lần nhưng chắc chắn là nữ tử!”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Hướng Liễu Nhi lại quét qua vài lần: “Đúng là nội đan và nội hải của Li Cốt chân nhân mà.”
Kính Thành Tuyết hỏi nàng ấy: “Trước kia ngươi từng quét qua Li Cốt chân nhân à?”
Hướng Liễu Nhi gật đầu: “Thậm chí không phải chuyện trước đây, khi đó Yêu tu quyết định nên dốc sức nâng đỡ vị nào, tu sĩ nhị phẩm bọn ta đã tụ tập lại, lúc ấy cũng đã quét qua thần thức của nhau tránh cho có người trà trộn.”
“Khoan đã.” Vân Thiêm Y đã bắt được trọng điểm. “Còn có người có thể trà trộn vào à?”
“Phải, bất kể là Tình tu hay Thú tu đều có khả năng cải trang thành Yêu tu.” Hướng Liễu Nhi hơi liếc mắt nhìn trộm sang Đế Thiếu Cẩm: “Mặc dù hầu hết Thú tu sẽ không làm như vậy.”
Thú tu mà Hướng Liễu Nhi nhắc đến là chỉ các thần thú thuần túy, chứ không phải các tu sĩ nhân tộc lầm tưởng mình là Thú tu.
“Được, đợi ta.” Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Đế Thiếu Cẩm: “Ta gọi người đến đây.”
“Chỗ của ta không phải nơi để nàng bàn chuyện đâu nhé, tới tới lui lui một đống người!” Đế Thiếu Cẩm bĩu môi: “Gọi đi.”
Người Vân Thiêm Y muốn gọi tất nhiên là Cung Mộng.
Trong số mọi người, chỉ có nàng ta là biết rõ làm sao Tình tu có thể cải trang thành tu sĩ khác.
Cung Mộng vốn dĩ đang ở Vị Hoàn Kiếm Phái luyện kiếm, có phần khổ sở không nói nên lời.
Không ngờ làm Kiếm tu mệt như vậy.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, không nghỉ khắc nào.
Vừa nghe Vân Thiêm Y nói muốn dẫn mình đi, nàng ta không hề nhiều lời lập tức đến ngay.
Chỉ là không ngờ… Nàng ta… Sẽ bị… Rất nhiều nhất phẩm nhị phẩm vây quanh…
Thật ra cũng không phải rất nhiều.
Chỉ có hai vị nhất phẩm, hai vị nhị phẩm, trên mặt đất còn có một tu sĩ nhị phẩm bị trói.
Bọn họ tính làm gì vậy chứ!
Vân Thiêm Y mặc kệ Cung Mộng còn đang rối rắm, chỉ vào Li Cốt chân nhân đang nằm trên mặt đất: “Trò xem hắn có phải Tình tu không.”
“Hả?” Cung Mộng vừa muốn há mồm, ngẩng đầu lên đã thấy Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết, khí thế quyết đoán của chân nhân nhất phẩm khiến nàng ta vội cúi đầu: “Để ta xem thử.”
Nàng ta đứng trước mặt Li Cốt chân nhân, hít sâu một hơi, mới vừa giơ tay, lại nhìn đám người đang đứng vòng xung quanh, cuối cùng tầm mắt nàng ta dừng ở chỗ Vân Thiêm Y: “Mọi người cứ nhìn thế này, ta không thi triển thuật pháp được.”
Đế Thiếu Cẩm lập tức búng tay một cái.
Tức thì, trước mặt Cung Mộng chỉ còn mỗi Li Cốt chân nhân.
Tuy rằng thực tế bọn họ vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Nhưng Cung Mộng không biết là được.
Nhìn thấy mọi người đều “biến mất”, cuối cùng Cung Mộng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta bước đến trước mặt Li Cốt chân nhân, lật gã lại, mặt đối mặt, tay ấn lên…
“À, đại năng, có thể bỏ bớt nhánh cây trên người ngài ấy không?”
Toàn thân Li Cốt chân nhân đều bị nhánh cây trói buộc, nàng ta nhìn kiểu gì!
Ngay lập tức, Li Cốt chân nhân trơ trọi nằm trước mặt Cung Mộng.
Cung Mộng dùng tay ấn vào bụng Li Cốt chân nhân, ngay vị trí của nội hải, nhẹ nhàng vận chuyển linh khí của mình.
Trong không khí dần dần tỏa ra một mùi hương thơm nồng, nhưng là hỗn hợp phấn của nhiều loài hoa.
Đám người Vân Thiêm Y lập tức ngừng thở.
Đế Thiếu Cẩm liếc mắt nhìn bọn họ: “Không cần đâu.”
Đây là ảo cảnh của hắn, nếu hắn không cho phép, ngay cả không khí cũng không thể lưu động.
Theo mùi hương dần dần nồng đậm, màu sắc tỏa ra trong không gian cũng thay đổi theo, khi thì hồng nhạt, khi thì đỏ rực.
Đây là lần đầu tiên Hướng Liễu Nhi tận mắt chứng kiến Tình tu thi triển thuật pháp, nàng ấy không kìm được hỏi: “Vị này là Tình tu ở đâu vậy?”
Vân Thiêm Y giải thích sơ qua tình trạng của Cung Mộng.
Một Tình tu lại có thể giả dạng Kiếm tu, hơn nữa còn không bị phát hiện.
Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết trao đổi bằng mắt, ở ảo cảnh không thể dùng thần thức để âm thầm giao lưu, Kính Thành Tuyết bèn hỏi thẳng: “Liệu Phong Bất Quy có biết chiêu này không?”
“Chắc hẳn là có.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt đáp: “Chẳng lẽ cậu lại không biết thuật pháp cấp cao của Trận tu à?”
Cho dù lúc đó không biết, nhất phẩm bọn họ sẽ lập tức đi học ngay.
“Vậy y…”
“Ai mà biết.” Vân Thiêm Y lạnh nhạt đáp.
“Sư phụ, sư phụ!” Lúc này, Cung Mộng gọi to cầu cứu Vân Thiêm Y: “Linh lực của ta không đủ, thứ này không phải do Tình tu tam phẩm thi triển.”
Không đủ linh lực ư?
Đế Thiếu Cẩm vỗ tay.
Cách đó không xa, Linh Thụ tỏa ra một lớp ánh sáng nhàn nhạt, rồi vô số luồng sáng hóa thành lá cây bay về phía Cung Mộng, trong khi Cung Mộng còn đang ngơ ngác, chúng đã hóa thành một cơn bão đánh vào sau lưng nàng ta.
“Được, được được được, đủ rồi đủ rồi!”
Vân Thiêm Y hắng giọng: “Không đủ thì nói nhé.”
“Hai chữ sư phụ này, ta gọi không uổng mà.” Cung Mộng thu lại toàn bộ linh khí, lần nữa ngưng thần, trận pháp cứ chớp tắt liên tục, không biết qua bao lâu, Cung Mộng mới mồ hôi đầm đìa ngã ngồi trên đất: “Xong rồi.”
Đế Thiếu Cẩm chỉ giơ một ngón tay, lớp chắn biến mất.
Vân Thiêm Y quan tâm đến đệ tử trước: “Trị liệu cho trò ấy trước đi.”
Thố Vinh còn chưa giơ tay, linh khí trong tiên cảnh đã tưới tắm thân thể của Cung Mộng.
“Đủ rồi, đủ rồi!”
Cung Mộng cảm giác như mình được gột rửa mấy vòng, thoải mái dễ chịu, tinh lực dư thừa, linh khí vừa tiêu hao dường như chưa từng bị sử dụng.
Đây là… Thú Đế chí tôn ư?
Cung Mộng đương nhiên không dám quét loạn mấy vị nhất phẩm ở đây, có điều bây giờ chỉ có hai vị chân nhân nhất phẩm còn sống.
Một người là lão tổ Trận tu, một người là Thú Đế chí tôn.
Vừa nãy có thể trực tiếp tiếp tế linh lực mà không cần trận pháp, chỉ cần nàng ta không ngốc cũng biết người vừa giúp mình là ai.
Vân Thiêm Y vỗ vai Cung Mộng: “Vất vả rồi.”
Nàng còn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy “Li Cốt chân nhân” ở trước mặt, những gì định nói đều bay ra sau đầu.
“Tông Hạo?!”
Không sai.
Nam tử nằm trên đất đúng là Tông Hạo, người đã từng là đệ tử của Vân Thiêm Y, Tông chủ Vô Tướng Kiếm Tông, kẻ đã phản bội nàng khiến nàng ngã xuống.
Không riêng nàng, Kính Thành Tuyết và Đế Thiếu Cẩm cũng nhìn thấy gương mặt của Tông Hạo.
“Đây là gương mặt thật à?”
“Là thật, là thật.” Tuy Cung Mộng không không nhận ra gương mặt này, cũng không biết cái tên Tông Hạo - Bên ngoài đều gọi là chân nhân, chỉ có người thân cận hoặc ở bên nhau từ khi còn cấp thấp mới biết được tên thật của tu sĩ.
“Trên mặt gã có ảo thuật của Tình tu, là thuật pháp rất cao cấp, nhưng hiện tại đã không ổn định lắm, nếu không ta cũng không giải được.”
“Ngươi vốn là Tình tu tam phẩm à?” Kính Thành Tuyết xác nhận.
Thấy Cung Mộng gật đầu, Kính Thành Tuyết nhíu mày: “Là Phong Bất Quy làm rồi.”
“Chưa chắc.” Vân Thiêm Y nói: “Với cấp bậc của Cung Mộng, cho dù Phong Bất Quy đã bị phong ấn, chưa chắc trò ấy có thể phá giải, e là Tình tu nhị phẩm.”
“Tông Hạo cũng là Kiếm tu nhị phẩm, gã sẽ chấp nhận để Tình tu nhị phẩm biến mình thành Yêu tu à?”
Trong lúc nhất thời, không ai trả lời câu hỏi này.
Hướng Liễu Nhi đưa ra một câu hỏi khác: “Vậy Li Cốt chân nhân thật ở đâu.”
“Không còn nữa.” Cung Mộng có thể trả lời vấn đề này: “Tình tu không thể tự mình hóa thành tu sĩ đạo khác, nếu không thì cả đại lục Thần Châu này đều là của Tình tu bọn ta luôn rồi, khụ khụ.”
Chú ý thần sắc nghiêm túc của mọi người, Cung Mộng không đùa cợt nữa: “Lấy ta làm ví dụ, sau khi người ta yêu chết đi, ta hóa hình chàng thành nội đan, cho nên mới biến thành Kiếm tu được, tiếp tục thực hiện di nguyện của chàng.”
“Có nội đan hóa hình của ai là có thể trở thành tu sĩ của đạo người đó, hơn nữa nếu là người quen biết quét đến nội hải, vậy thì sẽ thấy nội hải của chính chủ.”
“Cho nên nếu các vị quét được hơi thở nội hải của Li Cốt chân nhân trên người gã này, vậy chứng tỏ Li Cốt chân nhân đã chết.”
Còn về chuyện là chết một cách tự nhiên hay là có người mưu hại thì Cung Mộng không đoán được.
Tiên cảnh yên tĩnh hồi lâu, Kính Thành Tuyết mới chật vật mở miệng hỏi Vân Thiêm Y: “Cô nghĩ sao?”
Dù gì Vân Thiêm Y cũng là người có hiểu biết rộng rãi nhất trong số bọn họ.
Cậu ta chưa từng trải qua chuyện này, Đế Thiếu Cẩm cũng thế, những tu sĩ nhị phẩm bên dưới lại càng chưa từng chứng kiến.
Vân Thiêm Y nghĩ sao?