Vân Thiêm Y rơi vào trầm tư.
Lúc này, ngay cả Đế Thiếu Cẩm cũng không thể nói là có thể bắt tất cả Tình tu nhị phẩm tới.
Đó là Tình tu, rất xảo quyệt, nào có dễ bắt như vậy.
Nếu như Vân Thiêm Y còn là một Kiếm tu nhất phẩm thì có thể, năm đó đúng là bọn họ đã làm như thế, nhưng năm bọn họ có ba nhất phẩm, hai nhị phẩm, một nhị phẩm trong đó còn là Phong Bất Quy.
Bây giờ thì... Không biết Vân Thiêm Y sẽ có ý định gì.
Đế Thiếu Cẩm hơi mong đợi nhìn về phía Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y đã nghĩ xong rồi.
"Bắt tất cả Tình tu nhị phẩm tới."
Đế Thiếu Cẩm: "..."
Lại nghe Vân Thiêm Y nói: "Bắt đầu từ những kẻ ít khả năng liên quan đến quỷ thai nhất."
Cung Mộng trầm mặc vài giây: "Sư phụ, có thể gọi là mời được không?"
"Có khác nhau là bao." Vân Thiêm Y nói: "Người còn có lương tri, không có khả năng dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại c*̉a quỷ thai, chúng ta liên hệ bọn họ trước, chuyện sau đó sẽ dễ làm hơn."
Nàng vừa nói vừa nhìn sang Cung Mộng.
Cung Mộng không nhịn được lùi về sau hai bước: "Ta thật sự không quen vị đồng đạo nào."
"Một người cũng được, hai người cũng tốt, người cùng chung chí hướng với trò, nói cho chúng ta biết."
Vẻ mặt Vân Thiêm Y nghiêm túc: "Chuyển quỷ thai là vấn đề sống còn c*̉a đại lục Thần Châu, không phải việc nhỏ."
Nàng đã nhìn ra, Cung Mộng căn bản không có khái niệm về quỷ thai.
Thấy sắc mặt Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm, Cung Mộng vắt hết óc suy nghĩ một lúc: "Tuy rằng ta chỉ hành động một mình, nhưng Si Tình Đạo chúng ta vẫn luôn coi Thanh Nguyệt chân nhân là người đứng đầu, có lẽ mọi người có thể liên lạc với Thanh Nguyệt chân nhân."
"Thanh Nguyệt chân nhân..." Người lên tiếng là Vô Nhai chân nhân.
Thanh Nguyệt... Vân Thiêm Y cũng nghĩ đến: "Nàng ta và Thanh Tiêu chân nhân có quan hệ gì à?"
Đều là tu sĩ dùng đạo hiệu bắt đầu bằng chữ Thanh.
Pháp hiệu tương tự nói lên rất nhiều vấn đề, giống như nàng là Vô Tướng chân nhân, sư huynh là Vô Nhai chân nhân, chỉ cần nhìn cái này là có thể nhận ra bọn họ đã từng c*̀ng một môn phái.
Vô Nhai chân nhân gật đầu: "Nàng ta là sư muội c*̉a Thanh Tiêu chân nhân."
"Thanh Tiêu chân nhân..." Lúc này đến lượt Cung Mộng tự lẩm bẩm: "Ngài ấy, ngài ấy còn sống chứ?"
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người nàng ta.
Vân Thiêm Y hỏi: "Trò quen à?"
"Sao mà ta quen được, chỉ là nghe nói qua." Cung Mộng vội vàng lắc đầu. “Vậy nên Si Tình Đạo chúng ta mới để tâm đến Phong Bất Quy."
"Khụ khụ." Vô Nhai chân nhân ho nhẹ. "Đừng treo cái tên đó trên mép, đừng học hai người bọn họ, hiện tại tuy rằng y bị phong ấn nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài, sau đó ngươi lại tùy tiện gọi tên y, rất dễ dàng gặp chuyện không may, tốt nhất cứ gọi y là lão tổ đi."
Cung Mộng nhìn thoáng qua Vân Thiêm Y, thấy Vân Thiêm Y cũng gật đầu, mới nói: "Sở dĩ chúng ta không coi trọng lão tổ, là bởi vì trong lòng phần lớn các tu sĩ Si Tình Đạo chỉ tôn kính Thanh Tiêu chân nhân, sau khi ngài ấy mất, sẽ tôn kính Thanh Nguyệt chân nhân."
"Có điều Thanh Nguyệt chân nhân đã bế quan rất lâu, tuy dãy núi Dương Tuyền gặp kiếp nạn lớn, nhưng chắc hẳn những chân nhân bế quan ở trong ảo cảnh hay bí cảnh vẫn an toàn."
Chạy trốn ra ngoài đều là cấp thấp cấp trung, cho dù là Phong Bất Quy cũng không cách nào thật sự công kích ảo cảnh c*̉a những chân nhân khác.
Đế Thiếu Cẩm hỏi một vấn đề rất thực tế: "Thế chúng ta liên lạc với Thanh Nguyệt chân nhân kiểu gì?"
Nếu đối phương bế quan trong ảo cảnh, vậy thì trên đời này không có bất kỳ ai có thể liên hệ.
"Ta có biết một vài đệ tử c*̉a Thanh Nguyệt chân nhân." Cung Mộng hơi do dự mở miệng: "Nhưng chưa chắc đối phương đã bằng lòng gặp ta."
Vân Thiêm Y tò mò: "Trò đã làm gì?"
Một tu sĩ Si Tình Đạo, chẳng qua là yêu mến một Kiếm tu, cũng không tính là tội ác lớn gì, sao Cung Mộng lại sống thành ra thế này?
Cung Mộng trầm mặc trong chốc lát, tránh né vấn đề này: "Ta liên lạc thử xem, nếu đối phương thật sự không gặp ta thì nghĩ cách khác."