Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 152

Ngay trên núi Mộ Kiếm có một chỗ vô c*̀ng thích hợp.

Cung Mộng còn chưa lên núi bao giờ.

Từ khi nàng ta vào môn phái, đầu tiên là rảnh rỗi gần một tháng, sau đó lại luyện kiếm mỗi ngày.

Không có thời gian rảnh đi dạo xung quanh, hơn nữa cũng không được đi dạo lung tung, ngoại trừ nơi ở của đệ tử và bên ngoài Luyện Kiếm Đường, bọn họ không được đi tới những nơi khác.

Đây là lần đầu tiên nàng ta bước lên núi Mộ Kiếm.

Nơi Vân Thiêm Y dẫn nàng ta tới, tất nhiên là phòng băng c*̉a Vô Nhai chân nhân.

Vô Nhai chân nhân nhìn thấy thi thể c*̉a Tông Hạo cũng khá kinh ngạc: "Đây không phải là tên nhóc Tông Hạo à?"

Vân Thiêm Y kể cho hắn ta nghe đại khái mọi chuyện.

Vô Nhai chân nhân trầm mặc trong chốc lát: "Quả nhiên, chuyện năm đó nàng ấy nói là thật."

Vân Thiêm Y và Cung Mộng liếc nhau, hỏi lại, Vô Nhai chân nhân lại không chịu nói.

Vân Thiêm Y đành thôi, ra hiệu cho Cung Mộng.

Có thể bắt đầu rồi.

Cung Mộng nhìn hai người bọn họ: "Hai người, đứng đây quan sát sao?"

Vô Nhai chân nhân nói: "Ta không thể rời khỏi đây."

Hắn ta chỉ vào quan tài băng.

Thân xác c*̉a hắn ta còn đang nằm trong quan tài băng, hiện tại chẳng qua là một sợi thần thức.

Vân Thiêm Y nói: "Trò để ý à? Nếu để ý thì ta rời đi trước."

Cung Mộng lắc đầu: "Ta không để ý, chỉ sợ hai người không chịu nổi."

Vân Thiêm Y và Vô Nhai chân nhân đồng thời cười khẽ một tiếng.

Khinh thường ai đó?

Cung Mộng bĩu môi, đã vậy lát nữa nôn ra c*̃ng đừng trách nàng ta.

Nàng ta rút từ sườn giày ra một cây đao nhỏ làm bằng xương, lưỡi đao mỏng như cánh ve, đồng thời trút linh khí vào đó, cây đao nhỏ lập tức chuyển từ màu trắng sữa hơi trong suốt thành màu hồng nhạt.

Vân Thiêm Y c*̃ng coi như là người từng gặp chứng kiến cảnh núi thây biển máu, huống hồ người bị bào xác còn là Tông Hạo, mặc dù không đến mức cảm thấy hả dạ, nhưng nàng cũng chẳng có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Hơn nữa xem cũng không hiểu.

Chỉ thấy Cung Mộng cắt trái cắt phải, cuối cùng thịt toàn thân Tông Hạo đều bị bào hết, lộ ra bộ xương dính máu bên trong.

"Ặc... A..."

Cũng không biết Cung Mộng làm cái gì, một sợi tơ màu vàng nổi lên viền theo hình dạng thân thể c*̉a Tông Hạo, Cung Mộng duỗi tay chộp lấy, sợi tơ nổi bồng bềnh giữa không trung bị nàng ấy vo thành một nắm.

"Ô..."

Vô Nhai chân nhân nhìn nàng ta hì hục hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Có cái gì khó khăn à?"

"Có." Cung Mộng cũng không khách khí. "Tin tức tốt là ta đã nắm được đầu mối."

Là “đầu mối” thật.

"Tin tức xấu thì sao?" Vân Thiêm Y hỏi.

"Tin tức xấu là ta không biết đây là ai." Cung Mộng nói: "Xin lỗi, sư phụ, lúc ta còn là Tình tu ta thật sự không hoà đồng lắm."

Vô Nhai chân nhân quan sát Cung Mộng một lát.

Hiện tại Cung Mộng mặc đồng phục đệ tử c*̉a Vị Hoàn Kiếm Phái, trang phục ngắn gọn màu xám trắng, chỉ có giày trên chân là của mình, vô c*̀ng mộc mạc.

Nhưng ngoại hình nàng ta diễm lệ, cho dù mặc đồ gọn gàng c*̃ng lộ ra hơn nửa bầu ngực, nhìn có vẻ rất giỏi kết giao bạn bè giang hồ.

Vân Thiêm Y khẽ ho một tiếng: "Không sao, nói đại khái về tình huống trò nhìn ra đi.”

"Kẻ khống chế Tông Hạo nhất định là Tình tu nhị phẩm trở lên, nhưng chưa tới nhất phẩm." Cung Mộng ngẫm nghĩ: "Hẳn không phải là lão tổ Tình tu bây giờ, khí tức không giống ngài ấy lắm."

Cho dù nàng ta không quan tâm Phong Bất Quy là ai, nhưng cũng không đến nỗi mù tịt về khí tức c*̉a lão tổ Tình tu bản đạo. Dù sao thì Phong Bất Quy cũng là một kẻ rất thích phô trương, chỉ cần rời khỏi ảo cảnh, tu sĩ có tí tẹo cấp bậc trên toàn bộ dãy núi Dương Tuyền đều có thể cảm nhận được linh áp c*̉a y.

"Trò so sánh với cái này xem?" Mặt Vân Thiêm Y lạnh xuống, móc từ trong tay áo ra một cánh hoa sen.

Đây là Ngọc Liên để lại lúc chạy trốn, Vân Thiêm Y nghĩ có lẽ sẽ dùng đến nên giữ lại.

Cung Mộng dùng thần thức đảo qua, lắc đầu: "Cũng không phải cái này."

Cũng không phải?

Vân Thiêm Y rơi vào trầm tư.

Thế còn có ai là Tình tu?

Còn có mấy tu sĩ nhị phẩm?

Bình Luận (0)
Comment