Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 157

Cũng phải.

Lúc này đáng tin quan trọng hơn năng lực.

Vân Thiêm Y bằng lòng tin tưởng Phục Quang chân nhân, tất nhiên là bởi vì sự khẳng định năm đó Tôn Thanh Y dành cho hắn ta.

"Vậy đi, ngươi thả ra một ít tin tức, nói ngươi muốn liên lạc với Thanh Nguyệt chân nhân."

Phục Quang chân nhân thoáng chần chờ: "Thanh Nguyệt chân nhân là vị nào?"

Vân Thiêm Y nói cho hắn ta nghe một số thông tin cơ bản về Thanh Nguyệt chân nhân, lại nháy mắt ra hiệu cho Cung Mộng.

Cung Mộng không nhúc nhích.

Đồ đệ này, thật sự là không có tí ăn ý nào với sư phụ là nàng!

Vân Thiêm Y ho nhẹ một tiếng: "Đưa tơ vàng cho Phục Quang chân nhân nhìn."

Cung Mộng không ngu đến mức hỏi vì sao, mà cầm hộp đựng số tơ vàng rút ra từ người Tông Hạo lên.

"Thứ này, ngươi biết không?"

Phục Quang chân nhân không nhận lấy hộp, chỉ hỏi: "Ta có thể nhìn kỹ hơn không?"

Thấy Vân Thiêm Y gật đầu, hắn ta mới cẩn thận cầm lên quan sát trong chốc lát.

"Không phải đồ c*̉a Ma tu."

"Có gặp qua bao giờ chưa?"

"Pháp thuật sử dụng tơ vàng thật sự quá nhiều, trong lúc nhất thời ta cũng không nhớ nổi, tơ vàng này dùng để làm gì?"

Lúc này Cung Mộng đã biết nói tiếp thay sư phụ mình: "Đây là tơ khống chế dùng để nguỵ trang chân nhân khác thành Hải Nguyệt chân nhân."

Phục Quang chân nhân nhìn tới nhìn lui, vẫn không rõ: "Xin lỗi."

"Không sao."

Cách đạo như cách núi, bản thân Vân Thiêm Y cũng không hiểu, đương nhiên sẽ không làm khó Phục Quang chân nhân.

Chờ Phục Quang chân nhân rời đi, Vân Thiêm Y mới thở dài: "Có vẻ như chuyện này chưa thể có kết quả ngay."

"Tất nhiên là vậy." Cung Mộng gật đầu: "Cho dù tìm được Thanh Nguyệt chân nhân, nếu đối phương còn đang bế quan, chúng ta cũng chỉ có thể chờ."

"Chỉ còn Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết." Vân Thiêm Y đứng lên: "Đối phương đúng là tính toán kỹ lưỡng."

Cung Mộng không hiểu: "Hai vị này, một vị là Thú Đế chí tôn, một vị là Trận tu lão tổ, chỉ có hai người bọn họ thì sao?"

"Bọn họ không phải tu sĩ thiên hướng chiến đấu."

Đế Thiếu Cẩm lấy trị liệu làm chủ, thậm chí hắn không nên dính quá nhiều máu tanh.

Kính Thành Tuyết lại lấy khống chế và ảo trận làm chủ.

Vân Thiêm Y rút kiếm Huyền Diễm từ bên hông ra, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ qua lưỡi kiếm.

"Nếu không còn cách nào..."

Cung Mộng đợi hồi lâu, không đợi được nửa câu sau.

"Nếu không còn cách nào thì sao?"

Vân Thiêm Y giương mắt nhìn nàng ta: "Hôm nay ngươi luyện kiếm chưa?"

"Hả?" Sao đột nhiên lại hỏi cái này. "Chưa, không phải cả ngày hôm nay một mực làm việc giúp người à?"

"Chỉ có ngày hôm nay, lần sau không được dùng cớ này nữa." Vân Thiêm Y đứng lên: "Bắt đầu từ này mai, huấn luyện gấp bội."

"Từ từ?"

Ngày thứ hai, quả nhiên như Vân Thiêm Y nói, sáng sớm nàng đã bắt đầu qua giám sát các đệ tử luyện kiếm.

Hồng Dược và Vân Hương Diệp vẫn chưa biết chuyện Tình tu, Vân Thiêm Y không định gạt bọn họ.

Cho bọn họ biết sớm một chút, trong lòng sẽ có đề phòng, không dễ dàng xảy ra vấn đề.

Chờ luyện tập xong, nàng nói cho các đồ đệ nghe chuyện xảy ra gần đây.

"Đại lục hiện nay đã loạn đến mức không còn một người hay một môn phái nào có thể ngăn cản." Vân Thiêm Y tổng kết: "Chỉ có Đế Tôn quy vị, mới có thể xoay chuyển tình thế."

Tổng cộng có bốn người ngồi dưới nghe dạy bảo.

Hồng Dược gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì với lời Vân Thiêm Y nói.

Ngân Hạnh vừa mới vào núi không bao lâu, nghe cũng không hiểu, thấy Hồng Dược gật đầu nên gật đầu theo.

Còn lại hai người Vân Hương Diệp và Cung Mộng thì không thành thật đến vậy, chỉ có điều Cung Mộng để suy nghĩ trong lòng.

Mà Vân Hương Diệp nói thẳng ra: "Đế Tôn quy vị có liên quan gì tới môn phái nhỏ chưởng môn mới lục phẩm, người tu vi cao nhất trong phái mới ngũ phẩm?"

Hạ Chí không ở nơi này, cậu trở lại phòng băng tiếp tục theo học Vô Nhai chân nhân.

Vân Thiêm Y xua tay: "Chúng ta không phải là ngũ phẩm cao nhất, Vô Nhai chân nhân là tu sĩ nhị phẩm."

"Người hiểu ý ta mà." Vân Hương Diệp bĩu môi.

Tuy Vô Nhai chân nhân là nhị phẩm, nhưng thân hồn chia lìa, thấy thế nào cũng không có khả năng trở thành Đế Tôn.

Lẽ nào...

Vân Hương Diệp dùng ánh mắt khả nghi nhìn sang Vân Thiêm Y.

Dĩ nhiên Vân Thiêm Y muốn bản thân nhanh chóng quy vị, nhưng theo góc độ thực tế, nàng thật sự cách ngôi vị Đế Tôn một chút khoảng cách.

Thế nhưng, không phải trong tay nàng có một con mèo con cách ngôi vị Đế Tôn rất gần à.

Bảo Đế Thiếu Cẩm bỏ hết tất cả việc vặt vãnh xuống, tập trung bế quan, chuẩn bị thăng cảnh giới.

Đương nhiên, Đế Thiếu Cẩm không đồng ý.

Loại thời điểm này bảo hắn đi bế quan?

Để đám Vân Thiêm Y đơn độc đấu với quỷ thai?

Hắn không làm được!

Vân Thiêm Y phân tích nguyên nhân chủ yếu khiến Đế Thiếu Cẩm không làm được.

Cũng là bởi vì cấp bậc c*̉a nàng vẫn quá thấp.

Lúc này nếu nàng là nhị phẩm, Đế Thiếu Cẩm đã sớm yên tâm đi bế quan.

"Cho nên việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng nâng cao cấp bậc c*̉a chúng ta, không, là cấp bậc của ta."

Cung Mộng hỏi: "Việc này có nhanh không?"

Vân Thiêm Y nói: "Vậy phải xem trình độ cố gắng của các trò."

Hồng Dược đứng ra: "Nếu sư phụ cần, ta sẵn sàng dốc hết sức lực mười hai canh giờ mỗi ngày!"

Vân Thiêm Y thoả mãn gật đầu: "Đây mới là đồ nhi ngoan c*̉a vi sư."

Nàng nhìn quanh một vòng: "Ta đã có cách."

"Ngân Hạnh."

"A, dạ!”

"Trò ở lại tông môn, luyện cơ sở cho tốt."

Hết cách, lúc này Ngân Hạnh còn chưa tới cửu phẩm, đúng nghĩa là một người mới nhập môn, nói cách khác là chẳng khác gì phàm nhân.

"Nếu có gì không rõ thì hỏi các sư tỷ, bọn họ sẽ ở lại trong sơn môn."

"Vâng!"

"Hồng Dược, Hương Diệp." Vân Thiêm Y tiếp tục điểm danh: "Hai trò phải chăm chỉ luyện tập, chờ lúc ta trở lại, ta mong là nội hải c*̉a các trò đã đặt được nền móng thất phẩm, nhưng không cần sốt ruột thăng cấp, lúc ta không có mặt thì không được phép đột phá."

"Vâng!"

"Biết rồi, lần này ra ngoài không dẫn theo chúng ta à?"

Vân Thiêm Y gật đầu, lại nhìn về phía Cung Mộng: "Ngươi đi theo ta."

Cung Mộng không nhịn được hỏi: "Đi đâu?"

"Bí cảnh."

"Bí cảnh nào?"

"Không biết, hỏi Vạn Vật Huyễn Linh Trận đi." Vân Thiêm Y nói: "Ngươi đi theo ta trước, ta chọn cho ngươi một thanh kiếm hợp tay."

Sắp xếp cho các đệ tử xong xuôi, Vân Thiêm Y dẫn theo Cung Mộng đi tới Vạn Kiếm Lâu.

"Vạn Kiếm Lâu." Cung Mộng nhìn thoáng qua tấm biển, lại liếc mắt nhìn không gian hơi trống rỗng bên trong. "Đừng nói vạn kiếm, ngay cả mười thanh kiếm ở đây cũng không có ấy chứ?"

"Sắp rồi."

"Sắp rồi??"

Cung Mộng còn chưa dứt lời, chỉ thấy Vân Thiêm Y khẽ vung tay áo, thoáng chốc từ trong tay áo nàng bay ra vô số trường kiếm, đủ loại kiểu dáng, vạn kiếm c*̀ng rung động.

Nàng ta vô thức lùi về phía sau một bước.

Không phải Vân Thiêm Y muốn thể hiện trước mặt đệ tử, chỉ muốn khoe chút chút thôi, chủ yếu là từ sau khi nàng thăng lên lục phẩm, khả năng khống chế Lưu Ly Kiếm Cung cũng tăng thêm một bậc.

Tuy rằng làn sương này vẫn kiềm chế Vân Thiêm Y, không để cho nàng phi hành trên đảo nổi Lưu Ly Kiếm Cung.

Nhưng Vân Thiêm Y lại có thể mở khóa đồng thời điều khiển một ít kiếm trên những bậc thang trong đó.

Những kiếm này, cho dù là bày ở phía dưới cùng bậc thang, lấy ra ngoài c*̃ng là kiếm cực tốt.

Hiện tại Vân Thiêm Y không có nhiều linh lực để cho bọn chúng trở thành kiếm thị, vẫn nên lấy ra cho các đồ đệ dùng thì hơn.

"Được rồi."

Vân Thiêm Y bình tĩnh nhìn Cung Mộng.

Cung Mộng không nhịn được hít một tiếng: "Các tu sĩ Kiếm tu đều như vậy à?"

"Sau này trò cũng là Kiếm tu." Vân Thiêm Y nói: "Phải học được cách khiến bản thân nhìn vừa hoa lệ vừa khí phái."

"Không học được, ngươi sẽ mãi mãi không phải Kiếm tu."

Cung Mộng nghẹn họng, lần nữa tiến vào Vạn Kiếm Lâu: "Ta dùng thanh kiếm nào?"

"Ngươi đi tự cảm nhận, khi ngươi tìm được, loại cảm giác đó rất rõ ràng."

"Nếu như không tìm được thì sao?"

"Vậy chọn một thanh kiếm mỏng có trọng lượng khoảng một cân mười hai lượng, độ dài khoảng ba thước." Vân Thiêm Y sớm đã cân nhắc kỹ.

Vóc dáng Cung Mộng không tính là mảnh mai, không thể tăng thêm trọng lượng trên kiếm nữa.

Nàng ta cao hơn Vân Thiêm Y chừng nửa cái đầu, ngực càng thêm đầy đặn.

Vân Thiêm Y bình tĩnh suy tư trong chốc lát, chờ Cung Mộng chọn kiếm xong đi tới, lập tức hỏi: "Ngực của trò có thể nhỏ đi một chút không?"

Cung Mộng: "..."

Cung Mộng: "Chưa từng có ai đưa ra yêu cầu như vậy cho ta."

Vân Thiêm Y nhướn mày rút kiếm từ bên hông ra, ngón chân khẽ chạm mặt đất nhảy lên một cái, múa một đường kiếm trên không trung.

Sau khi chạm đất, nàng hỏi Cung Mộng: "Nhìn rõ đường kiếm vừa rồi không?”

Cung Mộng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: "Thấy rõ."

"Nếu bảo trò làm như vậy, ngực trò có đau không?"

"Cái này..."

c*̃ng phải.

"Nhưng cái này sao mà nhỏ đi được?"

"Không biết, tự nghĩ cách."

"Sư phụ?!"

"Trước đó, ta sẽ điều chỉnh lại kiếm thuật dạy cho trò." Vân Thiêm Y nói: "Chọn kiếm xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Đi chỗ nào trước?"

"Chờ Thố Vinh trở về đã."

Cung Mộng: "..."

"Trong lúc đó, biểu diễn hết những kiếm thuật mà trò biết cho ta xem."

Trước đó có nhiều chuyện như vậy, sau khi Vân Thiêm Y thu Cung Mộng còn chưa có thời gian chỉ đạo nàng ta.

Tất nhiên Cung Mộng sẽ không che giấu, biểu diễn tất cả những kiếm thuật mà mình biết, Vân Thiêm Y nhìn mà lắc đầu liên tục.

Toàn thứ gì thế này!

"Thôi, trò đi vận khí, vận ba canh giờ trước đã." Vân Thiêm Y nói thẳng, đồng thời biểu diễn một lần cho nàng ta xem, như này như kia, khí nhập vào khí hải, sau khi vận hành một đại chu thiên lại ra khỏi kiếm.

Thậm chí ngay cả vận khí Cung Mộng cũng không thể thực hiện trôi chảy, trong quá trình này còn hộc máu hai lần, Vân Thiêm Y còn phải đả thông cho nàng ta.

Giằng co cả ngày, rốt cục Thố Vinh cũng trở về.

Thấy Thố Vinh, Cung Mộng như thể thấy được cứu tinh, trực tiếp nhào tới.

Khiến lão thỏ sợ đến mức giật mình: "Làm gì, làm gì, lão hủ không phải là loại thỏ đấy đâu nhá!"

"Được rồi, ông ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Vân Thiêm Y hỏi Thố Vinh: "Tra thế nào rồi?"

Thố Vinh buồn rầu nhìn thoáng qua Cung Mộng, mới nói với Vân Thiêm Y: "Ta tra xét chuyện c*̉a Thiên Hạc Tông từ trong ra ngoài, Chiếu Dạ này chẳng biết rõ gì cả, tất cả đều là suy đoán."

"Thực tế thì sao?"

"Trên thực tế, Từ Thanh Thư tự mình rời khỏi Thiên Hạc Tông, hắn muốn tìm Liễu Vạn Ninh."

Lúc đó Vân Thiêm Y và đám người Vân Hoa Noãn, Từ Thanh Thư đã bàn với nhau, để nàng g**t ch*t Liễu Vạn Ninh, nhưng mà người lại bị Ngọc Liên mang đi.

Nếu Liễu Vạn Ninh đã chết thì c*̃ng thôi.

Nhưng nếu không chết, chung quy là Từ Thanh Thư không yên lòng.

Sống hay chết, ở nơi nào, bị người nào lợi dụng hoặc làm sao, tất cả đều phải có một câu trả lời.

"Vân Hoa Noãn cũng biết việc này, là họ bàn bạc xong mới quyết định."

Bình Luận (0)
Comment