Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 158

Quả nhiên, mọi việc cần điều tra vẫn nên giao cho Thố Vinh.

Vân Thiêm Y hỏi: "Vậy là Minh Hàn Đăng đi theo Từ Thanh Thư?"

Thố Vinh sờ ria mép: "Hẳn là vậy."

"Hẳn là?"

Thố Vinh nói: "Thế lão hủ lại điều tra thêm?"

Vân Thiêm Y ngăn lão lại: "Thôi, không phải chuyện quan trọng gì."

Chuyện c*̉a Liễu Vạn Ninh, Vân Thiêm Y vẫn nhớ rõ.

Bao gồm cả việc trong người Vân Hương Diệp chảy dòng máu c*̉a Phong Bất Quy.

Những việc này không thể vội được.

"Chuẩn bị Vạn Vật Huyễn Linh Trận, ta muốn dẫn theo nàng ta vào bí cảnh rèn luyện."

Thố Vinh khẽ nhíu mày: "Như vậy liệu có nguy hiểm quá không?"

"Không có việc gì, không phải còn có ông đi theo à." Vân Thiêm Y không cho là đúng.

Nguy hiểm?

Vậy khẳng định là nguy hiểm.

Tu hành sẽ không có thời điểm không nguy hiểm.

Thế nhưng Vân Thiêm Y đã không thể tiến hành từng bước một theo cách truyền thống nữa.

Đợi mấy nghìn năm sau nàng lại tu đến nhị phẩm, có thể đại lục Thần Châu đã vỡ nát không còn chút cặn.

"Đi thôi." Nàng kéo Cung Mộng, Thố Vinh đúng lúc ụp cho Cung Mộng một trận pháp trị liệu.

Cung Mộng còn chưa hiểu lắm: "Đi chỗ nào đầu tiên?"

"Rời khỏi bí cảnh Mộ Kiếm trước đã."

Cửa vào chính xác c*̉a bí cảnh Mộ Kiếm là ở thôn Hồng Gia dãy núi Bỉ Khưu.

Bình thường trong tình huống Vân Thiêm Y có chìa khóa, có thể đi vào từ bất cứ chỗ nào, lúc đi ra sẽ chọn giữa cửa bí cảnh và chỗ vào ban đầu.

Ra khỏi thôn Hồng Gia, Thố Vinh cuốn lấy hai vị Kiếm tu, dẫn bọn họ tới dãy núi Cửu Loa.

Đây là lần đầu tiên Cung Mộng được cảm nhận Vạn Vật Huyễn Linh Trận: "Thứ này thật sự sẽ đưa chúng ta đến bí cảnh à?"

"Nếu như là trò sử dụng, chưa chắc đã vậy." Dù gì Vân Thiêm Y cũng là sư phụ của nàng ta, nàng giải thích: "Nhưng người đang dùng là Thố Vinh."

Thố Vinh có thể tiến hành sàng lọc và định vị trong một trình độ nhất định, đưa bọn họ vào trong bí cảnh thích hợp cho Kiếm tu lục phẩm.

Về phần là bí cảnh nào, vậy phải xem Vạn Vật Huyễn Linh Trận.

"Mọi người nhiều trò thật." Cung Mộng cảm thán nói.

Vân Thiêm Y lại hơi bất ngờ: "Thế Tình tu không tu hành như thế à?"

"Không rõ ràng lắm, ta không thân với Tình tu."

Vân Thiêm Y: "..."

Rốt cuộc thì trò tu gì?

Đáng tiếc, còn chưa kịp hỏi, Thố Vinh đã khởi động Vạn Vật Huyễn Linh Trận.

Ánh sáng chói mắt khiến Cung Mộng nhắm hai mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người rét lạnh tận xương.

Một giây sau, một ánh lửa bao bọc lấy nàng ta.

Vân Thiêm Y ngắm nhìn xung quanh: "Núi tuyết?"

Có kiếm Huyền Diễm nơi tay, mặc kệ có lạnh hay không, đều không liên quan gì tới Vân Thiêm Y nàng.

Ngọn lửa đen thoàng cái vây quanh ba người, đừng nói lạnh, thậm chí Cung Mộng còn cảm thấy nóng toát mồ hôi.

"Sao ta lại cảm thấy có một khí tức khá quen thuộc."

"Nếu là bí cảnh Kiếm tu, tôn thượng thấy quen thuộc cũng bình thường." Thố Vinh nói.

Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Cung Mộng: "Ban đầu trò cũng là Tình tu tam phẩm, có thể giao tiếp với Thố Vinh không?"

"Không thể, bây giờ ta là Kiếm tu ngũ phẩm." Cung Mộng nhìn bốn phía: "Chúng ta vào trong bí cảnh rồi à?"

"Đúng."

"Vậy tiếp theo phải làm gì?"

"Tìm được thứ mà bí cảnh muốn cho chúng ta." Vân Thiêm Y giải thích: “Bí cảnh cho phép chúng ta vào tức là có cơ duyên với chúng ta, muốn tặng chúng ta một vài thứ gì đó."

"Là đồ tốt à?"

"Vậy thì chưa chắc, ít nhiều c*̃ng là một chút tấm lòng." Vân Thiêm Y liếc nàng ta một cái: "Trò vận khí đi."

Nàng mới lục phẩm, ở núi tuyết sẽ cảm thấy lạnh là chuyện không thể tránh khỏi.

Cung Mộng đã ngũ phẩm, theo lý thuyết chỉ cần vận chuyển linh khí là có thể chống lại trình độ lạnh nóng bình thường.

Cung Mộng hùng hồn nói: "Ta chịu."

Vân Thiêm Y hết cách, chính vì nàng biết Cung Mộng không làm được nên mới dẫn nàng ta ra ngoài, định học đi đôi với hành, hằm đẩy nhanh quá trình rèn luyện.

"Như ban nãy ta dạy ngươi ấy, vận khí qua khí hải."

Thầy trò hai người giằng co hồi lâu, Cung Mộng mới có thể miễn cưỡng duy trì được nhiệt độ cơ thể mình.

"Được rồi, đi nơi nào?"

Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo, lại mở mắt chỉ vào một phương hướng: "Bên kia."

Sau đó chậm rãi giẫm trên nền tuyết đi qua đó, Cung Mộng đi theo phía sau nàng, giẫm vào dấu chân Vân Thiêm Y giẫm qua, không hiểu hỏi: "Không thể để lão gia tử Thố Vinh mở trận bay thẳng qua à?"

"Có thể, thế nhưng không cần thiết." Vân Thiêm Y nói: "Đến bí cảnh, phải dựa theo tinh thần thám hiểm, dựa vào bản thân."

Ba người đi một hồi, Vân Thiêm Y vẩy kiếm Huyền Diễm một cái thu lại lửa trên kiếm, lại dùng linh lực trên kiếm gỗ linh thụ cung cấp nhiệt độ cho mình.

"Trò nhìn chỗ đó."

Nàng chỉ xuống dưới chân núi.

Cung Mộng tập trung nhìn qua: "Là một thôn xóm?"

“Không phải là thôn xóm nhân tộc." Vân Thiêm Y nói.

Dưới chân núi, hoặc có lẽ là bắt đầu từ lưng chừng núi trở xuống, toàn bộ đều là rừng thông, tuyết dày phủ kín trên những tán cây, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng.

Dưới tàng cây có nhữngụ đất phồng lên, nối liền liên miên không dứt.

Còn có thể nhìn thấy cửa động ở một bên c*̉a ụ đất.

"Kích thước này, khó mà đoán được là cái gì."

Thố Vinh hít mũi một cái: "Có mùi thúi c*̉a dã thú."

"Dã thú?"

"Phải."

Thố Vinh rùng mình một cái, bộ dạng không thoải mái lắm: "Hẳn là động vật ăn thịt."

Lão là tộc thỏ, tất nhiên là vô c*̀ng mẫn cảm với khí tức c*̉a động vật ăn thịt.

Cung Mộng hỏi: "Chúng ta đi xem?"

"Không vội." Vân Thiêm Y nói: "Ngươi chém kiếm khí qua đó xem."

Cung Mộng đứng im trong chốc lát, lúc này không nói mình không biết, mà là ngưng ra một thanh kiếm mỏng nho nhỏ.

Nếu cố thì nàng ta vẫn có thể làm được đấy!

"Để kiếm khí kề sát đất, vọt thẳng vào tận cùng bên trong sau đó tự tan biến."

Kề sát đất... Kề sát đất... Cung Mộng run rẩy khống chế kiếm khí nhỏ c*̉a mình khiến nó dán sát nền tuyết, đáng tiếc chỉ bắn ra mấy tấc đã tan biến.

Thố Vinh kịp thời bổ sung chút linh khí cho Cung Mộng.

Vân Thiêm Y gật đầu: "Xem vi sư."

Nàng không cần dùng sức, vài kiếm khí bay ra từ vị trí chân phải đạp lên, chúng không có hình dạng kiếm, linh hoạt như cá, hơi dán mặt tuyết bay thẳng về phía ụ đất.

Nơi kiếm khí đi ngang qua, trong các ụ đất lộ ra vài cái đầu.

Thố Vinh thở hốc vì kinh ngạc: "Là sói tuyết."

"Ông muốn về Lưu Ly Huyễn Cảnh không?"

Thố Vinh rất muốn trả lời là về, nhưng lo lắng còn có Cung Mộng ở đây, lão miễn cưỡng lắc đầu: "Không có việc gì, chẳng, chẳng qua là mấy con dã thú, tốt xấu gì lão hủ c*̃ng là tu sĩ nhị phẩm, không đến mức sợ những dã thú này."

Cung Mộng hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua Thố Vinh.

Nàng ta chưa thấy Thố Vinh biến thành thỏ bao giờ, cho nên cũng không rõ ràng chủng tộc c*̉a Thố Vinh, nhưng nhìn lão gia tử lạnh run, có phải là do lạnh quá không?

"Có điều, việc sói tuyết sống trong bí cảnh cũng là chuyện khá hiếm thấy." Thố Vinh phân tích: "Đa số chúng đều tập trung sinh hoạt ở dãy núi Cửu Loa, thường sẽ không tiến vào bí cảnh."

"Cho nên, là bị người mang vào." Vân Thiêm Y nói: "Sói tuyết cũng sẽ không dựng ụ đất cho bản thân."

Có ụ đất, có thể chống đỡ bão tuyết và nhiệt độ thấp, nhưng đây không phải chuyện sói còn chưa mở thần trí có thể làm được.

Cung Mộng hỏi: "Chúng chính là cơ duyên của chúng ta?"

"Có thể gặp được thì chắc chắn là phải, có điều không xác định là của ai."

Thố Vinh run rẩy rụt cổ: "Dù sao c*̃ng không phải là lão hủ."

Vân Thiêm Y nhìn về phía lão bằng ánh mắt đầy sâu xa.

Nàng lại nghĩ, khả năng cao là c*̉a Thố Vinh.

Nàng và Cung Mộng không có ân toán tình thù gì với sói tuyết.

Cung Mộng cũng ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ là ta?"

Thố Vinh: "Đúng đúng đúng, là của ngươi."

Vân Thiêm Y nghi hoặc: "Vì sao?"

Cung Mộng nghiêng đầu: "Ta chưa nói với mọi người à, ta được sói nuôi lớn."

Vân Thiêm Y: "..."

Thố Vinh lui về phía sau mấy bước: "Chưa từng nghe."

Cung Mộng cũng không nghe được Thố Vinh nói cái gì, chỉ hỏi: "Ông ấy lui về phía sau mấy bước là nghiêm túc đó hả?"

"Trò đừng để ý tới ông ấy, được sói nuôi lớn là sao?"

"Nói c*̣ thể thì không phải là sói hoang dã thuần tuý, mà là Thú tu."

"À, thế thì bình thường."

Cung Mộng hơi trợn to mắt: "Bình thường á?"

"Bình thường, Thú tu dù là thú nhưng thật ra đã là tu sĩ, hơn nữa thú mở thần trí thường thiện lương hơn người rất nhiều, nếu như nhặt được trẻ con, phần lớn chúng sẽ dẫn theo bên cạnh nuôi nấng, chờ đứa trẻ đó lớn lên lại nghĩ cách đưa đến môn phái Thú tu." Vân Thiêm Y nói: "Có rất nhiều đệ tử môn phái Thú tu đều có hoàn cảnh như vậy."

"Ai, trước đây nếu như mẹ nuôi đưa ta đến môn phái Thú tu thì tốt rồi, đáng tiếc cấp bậc tu hành c*̉a bà ấy không cao." Cung Mộng nói: "Bởi vì ta được tu sĩ Thú tu nuôi lớn, cho nên mãi mà không biết nói chuyện."

Vân Thiêm Y hỏi: "Đây là nguyên nhân trò bị đồng đạo Tình tu xa lánh?"

"À không." Cung Mộng nói: "Ta còn chẳng gặp bọn họ, làm gì có chuyện xa lánh."

Vân Thiêm Y từ chối cho ý kiến.

Cung Mộng tiếp tục nói: "Vì hắn nên ta mới học nói ý."

Nàng ta nhìn về phía sói tuyết: "Có điều mẹ nuôi ta là sói đen thông thường, không phải sói tuyết."

"Ngươi biết vì sao mà bà ấy trở thành tu sĩ không?"

"Không biết, chúng ta không thể giao lưu."

Thố Vinh nói: "Thần thú tu luyện phần lớn đều nhờ phúc lành của Thú Đế tôn thượng, phỏng chừng đã từng ở Thánh Vực."

Vân Thiêm Y gật đầu: "Có thể là cơ duyên của trò."

"Thế chúng ta xuống đó xem sao?"

Vân Thiêm Y không phản đối, dẫn theo bọn họ xuống núi, không có phong độ tiêu sái gì, đơn giản thô bạo là lăn một vòng xuống dưới.

Đám sói tuyết rất nhạy cảm với âm thanh, sớm đã tụ tập thành đàn nhìn chằm chằm bọn họ.

Cung Mộng thử bước lên trước vài bước, từ trong cổ họng nàng ta phát ra âm hưởng không thể miêu tả.

Rất rõ ràng, sói tuyết sửng sốt một lúc, hơi mờ mịt quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Cung Mộng.

Nhưng vào lúc này, Vân Thiêm Y nghe được tiếng bước chân đạp trên tuyết.

Rất nặng, mỗi một bước đều vững vàng dẫm nát tuyết trên mặt đất, phát ra âm thanh sột soạt.

"Có người tới."

Cung Mộng ngoan ngoãn lùi về sau Vân Thiêm Y.

Không lâu sau, từ trong rừng sâu xuất hiện một bóng dáng thấp bé, người đó không cao, chỉ qua eo Vân Thiêm Y một chút, khoác áo tơi, đội nón lá, khuôn mặt già nua.

Ông ta đi tới chỗ cách đám Vân Thiêm Y khoảng vài chục bước, ánh mắt vẩn đục âm u nhìn chăm chú về phía bên này.

Vân Thiêm Y nghiêng đầu hỏi Cung Mộng: "Quen không?"

Cung Mộng hơi chần chờ: "Không, không quen."

Lão già phát ra tiếng cười khặc khặc.

Sau đó, là âm thanh truyền qua thần thức chỉ có Vân Thiêm Y và Thố Vinh có thể nghe được.

"Thố Vinh, lão già kia, ngươi còn chưa chết à!"

Vân Thiêm Y mở to hai mắt.

Nhìn đi, nàng đã nói đây là cơ duyên c*̉a Thố Vinh mà!

Nàng lùi về sau một chút, chắn trước mặt Thố Vinh.

Bình Luận (0)
Comment