Thố Vinh không nói gì.
Lão đang cân nhắc.
Sau đó lão giảm thần thức c*̉a mình xuống, chỉ để một mình Vân Thiêm Y có thể nghe được: "Tôn thượng, Bạch Phan là Pháp tu nhị phẩm, cẩn thận vẫn hơn, nếu như có thể thì giết ngay lập tức, đừng giao lưu nhiều."
"Pháp tu?" Vân Thiêm Y nhìn ông lão đối diện một cái.
Đối phương c*̃ng đang quan sát Vân Thiêm Y, đồng thời quét thần thức qua đây.
Vân Thiêm Y vốn đang dùng mây mù trong Lưu Ly Huyễn Cảnh bao phủ kiếm phách c*̉a mình, dù sao nếu bị người khác phát hiện nàng là Kiếm Đế cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là trong giai đoạn nàng đang muốn rèn luyện.
Có điều đối mặt kẻ địch c*̉a Thố Vinh, nàng trực tiếp huỷ bỏ mây mù.
Muốn quét thì quét, muốn nhìn thì nhìn!
Lúc Bạch Phan cảm nhận được kiếm phách Kiếm Đế trên người Vân Thiêm Y, theo bản năng lùi về sau một bước.
Kiếm Đế chí tôn?!
Trong khoảnh khắc ông ta lùi về sau, kiếm c*̉a Vân Thiêm Y đã ra khỏi vỏ.
Mà ngay lúc nàng nhảy lên, ngay sau đó đại trận c*̉a Thố Vinh cũng phát động.
Bọn họ từng phối hợp nhiều lần như vậy, tất nhiên là cực kỳ ăn ý.
Chỉ có Cung Mộng giống như kẻ ngoài cuộc, đứng tại chỗ không biết làm sao.
Nàng ta nên làm gì?
Chẳng mấy chốc Cung Mộng đã hiểu được vai trò của mình, sói tuyết xung quanh bắt đầu bày ra tư thế chiến đấu.
Là để nàng ta xử lý đám sói tuyết này đúng không!
Cung Mộng mới vừa nắm chặt kiếm đã nghe thấy trên không trung truyền đến tiếng la thanh thuý: "Xuân Sơn Đa Nguyệt!"
Từ từ, đây không phải kiếm thức nàng ta từng dùng à?!
"Nhìn!"
Vân Thiêm Y hét lên với Cung Mộng.
Nhìn kỹ, cái gì mới thật sự là Xuân Sơn Đa Nguyệt.
Thố Vinh nắm chặt gậy chống, không thèm nhìn đối diện, một Vận Linh Trận màu xanh biếc chồng lên trên một Tụ Linh Đại Trận màu vàng, đây là trận pháp lão thiết kế riêng cho Vân Thiêm Y, trung tâm Vận Linh Trận chính là kiếm gỗ linh thụ, có thể tối đa hóa việc luân chuyển linh khí ẩn chứa bên trong kiếm gỗ để cung cấp cho Vân Thiêm Y sử dụng.
"Thố Vinh!" Bạch Phan mắng một tiếng, vốn định mắng lão trốn sau lưng nữ nhân tính là gì.
Nhưng nữ nhân này là Kiếm Đế chí tôn.
Đây là người chống lưng cấp bậc gì chứ! Nếu như ông ta có, ông ta cũng sẽ trốn sau lưng Kiếm Đế chí tôn! Điểm này nói ra tuyệt không mất mặt, thậm chí còn rất vinh quang!
Đáng tiếc ông ta không có!
Thố Vinh căn bản không để ý tới ông ta, hết sức chăm chú phụ tá Vân Thiêm Y.
Mà Cung Mộng ở sau lưng Thố Vinh thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Thiêm Y đang lơ lửng trên không trung.
Nàng ta c*̃ng từng dùng Xuân Sơn Đa Nguyệt, nhưng so với Vân Thiêm Y, quả thật chính là ấu trĩ như trẻ con múa gậy.
Phía sau Vân Thiêm, kiếm khí tạo thành một vầng trăng tròn to lớn, thậm chí còn tản ra ánh sáng linh khí nhàn nhạt.
Trăng sáng treo cao, vang vọng cả thung lũng.
Rõ ràng là núi tuyết, là cánh đồng tuyết, nhưng khi kiếm trận vận chuyển, tất cả tuyết đọng xung quanh thoáng chốc tan rã, lộ ra màu nâu nguyên thuỷ c*̉a rừng rậm.
Nước tuyết lẫn vào trong đất, cỏ non bát ngát mọc lên.
Ngày xuân đã tới.
Bạch Phan biết hiện tại bản thân không trốn thoát được.
Kinh sợ, là chết.
Chiến, nói không chừng còn có thể kéo theo Thố Vinh!
"Các con!"
Ông ta móc một cái gậy chống hình đầu sói ra khỏi tay áo rách rưới: "Nghe lệnh c*̉a ta!"
Từ "lệnh" kia còn chưa kịp nói xong.
Trời bắt đầu mưa.
Cung Mộng rùng mình xoay người nhảy vụt lên cây, giơ tay hứng giọt nước mưa, ngay sau đó lòng bàn tay nàng ta bị cắt ra vài tia máu.
Đây nào phải mưa bình thường, là mưa kiếm khí, là mưa linh áp mới đúng!
"Grào!" Bộ lông trắng tinh c*̉a đám sói tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chúng nó vẫn nhằm phía Thố Vinh như tre già măng mọc.
Nhưng tất cả đều bị "mưa xuân" mịt mờ cản lại.
"Tôn thượng."
Thố Vinh khẽ gọi.
Đối với Vân Thiêm Y c*̉a hiện tại mà nói, Xuân Sơn Đa Nguyệt tiêu hao rất nhiều linh khí.
Ra vẻ xong rồi thì đánh nhanh thắng nhanh đi!
Ra vẻ thêm một lúc nữa, cho dù có hai cái trận pháp cũng không cung cấp nổi ngần ấy linh khí đâu!