Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 160

Nhận được ám chỉ c*̉a Thố Vinh, Vân Thiêm Y để dọc kiếm Huyền Diễm trước ngực.

Trăng tròn thoáng cái cháy bừng lên, vô số kiếm khí đếm không hết kéo theo ngọn lửa xuyên thủng đầu đám sói tuyết.

Cùng lúc đó, Bạch Phan cũng chưa từng ngừng công kích.

Có điều pháp thuật ông ta đánh về phía Vân Thiêm Y đều bị mặt trăng sau lưng nàng cắn nuốt.

Ông ta cảm thấy mình không giống như là đang công kích Vân Thiêm Y, mà là đang tặng linh khí cho Kiếm Đế tôn thượng, sau đó cho nàng hấp thu đủ linh khí để công kích ngược lại mình.

Khoảnh khắc bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực, trong mắt Bạch Phan đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Đó căn bản... không phải Kiếm tu..."

Vân Thiêm Y lạnh nhạt tiễn ông ta đi.

Ngắm nhìn xung quanh, chỉ còn lại hai ba con sói.

Suy nghĩ một hồi, Vân Thiêm Y không diệt cỏ tận gốc mà thả chúng nó rời đi.

Đối với dã thú không mở thần trí mà nói, ngày người khống chế bọn chúng chết đi, chúng chỉ còn là động vật bình thường.

Không cần phải dồn động vật thông thường vào chỗ chết, bất cứ sinh vật nào đều có quyền lợi sống trên đại lục Thần Châu.

Cung Mộng hơi khiếp sợ: "Đây quả thật là... Không giống Kiếm tu lắm, người vẫn luôn hấp thụ linh khí c*̉a đối phương?"

Vân Thiêm Y vỗ kiếm gỗ linh thụ bên hông mình một cái: "Bởi vì căn bản không phải ta hấp thụ, mà là cái này, đây là một trong những kỹ năng c*̉a Thú Đế chí tôn, ta chỉ dùng linh khí mà nó đã hấp thụ thôi."

Kiếm gỗ linh thụ phụ trách hấp thụ linh khí c*̉a đối phương, sau đó Thố Vinh mở Vận Linh Trận chuyển hóa linh khí, cung cấp cho Vân Thiêm Y.

Nếu như không phải Vân Thiêm Y muốn cho Cung Mộng nhìn kiếm thức Xuân Sơn Đa Nguyệt chân chính là thế nào, chỉ dùng Bát Vân Kiếm Vũ thông thường hoặc Thiên Hồng Quán Nhật Trận mà nói, dựa vào hấp thụ linh khí c*̉a Bạch Phan, nàng có thể duy trì trạng thái này mãi cho đến khi Bạch Phan dầu hết đèn tắt, bị một kiếm đâm chết.

"Thú Đế chí tôn..."

"Đừng để ý tới hắn, trò nói đi, nhìn rõ chưa? Cách dùng kiếm trận vừa rồi c*̉a ta ấy.”

Vân Thiêm Y giảng giải cho Cung Mộng nghe, Cung Mộng nghe mà hoa mắt chóng mặt, ánh mắt mờ mịt. Thấy nàng ta thật sự không nghe lọt, Vân Thiêm Y mới thở dài, chuyển hướng sang Thố Vinh.

"Bạch Phan là kẻ thù c*̉a ngươi?"

"Kẻ thù diệt tộc." Thố Vinh trầm mặt vuốt râu. "Đương nhiên, không diệt sạch được, tuy sức chiến đấu c*̉a tộc Thỏ chúng ta không mạnh, nhưng bàn về khả năng sinh sản, không tộc nào có thể so với thỏ."

Vân Thiêm Y nghĩ tới tộc Thỏ đã tăng gấp bội trong Lưu Ly Huyễn Cảnh, thầm âu sầu gật đầu.

Tuy rằng đám thỏ không mở thần trí khi trưởng thành đều bị Thố Vinh đưa ra ngoài, nhưng lúc này mới bao lâu, số lượng đã tăng lên gấp đôi.

Năng lực sinh sản này đúng là nền móng lập tộc c*̉a tộc Thỏ.

"Mặc dù Bạch Phan là người, nhưng được sói tuyết nuôi lớn, sau khi trở thành Pháp tu, ông ta một mực tìm kiếm biện pháp có thể nhanh chóng khiến đám sói tuyết khai mở thần trí, sau đó ông ta bắt đầu để ý tới tộc Thỏ."

"Ông ta cho rằng ăn tươi tu sĩ tộc Thỏ đã khai mở thần trí sẽ giúp sói tuyết khai trí, hiển nhiên điều này rất vô lý, nhưng nếu như một người cố chấp với suy nghĩ của chính mình mà đi vào ngõ c*̣t... Vậy thì càng ngăn cản, sự cố chấp c*̉a kẻ đó sẽ càng thêm sâu sắc."

Vân Thiêm Y hỏi: "Vì vậy tộc Thỏ các ngươi mới trốn trong bí cảnh Thiên Hạc Tông?"

"Phải, nhưng không chỉ có vậy." Thố Vinh thở dài. "Không chỉ tộc Thỏ chúng ta, cũng không chỉ có một mình Bạch Phan, đại khái hơn ba ngàn năm trước vẫn có chủng tộc ăn cỏ bị hại."

"Có nói với Đế Thiếu Cẩm chưa?"

"Nói rồi, Thú Đế tôn thượng xử lý rất nhiều kẻ cực đoan như vậy giúp chúng ta, bình thường chúng ta đều gọi họ là kẻ điều khiển thú. Bọn họ là tu sĩ nhưng lại muốn lợi dụng dã thú tu hành để lên cao một bước, ngoại trừ sói còn có hổ, rắn, báo... Những mãnh thú này cũng rất đáng thương, luôn bị thao túng, có lẽ ban đầu còn có khả năng khai mở thần trí, nhưng trong khoảng thời gian không ngừng bị ép ăn những thần thú khác, cũng đã bị cắt đứt tương lai của mình."

Lúc phóng túng dục vọng ăn uống c*̉a mình, c*̃ng đã hoàn toàn đánh mất khả năng khai mở thần trí.

Một trong những yêu cầu quan trọng nhất c*̉a thần thú, chính là phải học được và biết tự kiềm chế.

"Có điều, có một số tu sĩ trốn vào trong bí cảnh, những kẻ này không dễ bắt lắm.”

Đại lục Thần Châu có hàng ngàn hàng vạn bí cảnh, dưới tình huống không có cửa vào chính xác và không có chìa khóa, cho dù là Đế Thiếu Cẩm cũng chưa chắc có thể đi vào hết.

"Hơn ba ngàn năm trước." Vân Thiêm Y trầm tư. "Sao ông không nói với ta?"

"Lúc chuyện xảy ra tôn thượng đang bế quan."

Thố Vinh không nói tiếp.

Chờ Vân Thiêm Y ra ngoài, Đế Thiếu Cẩm đã xử lý xong rất nhiều chuyện.

Cho nên Thố Vinh không nói với Vân Thiêm Y.

Khi đó Vân Thiêm Y đang trùng kích cảnh giới cuối c*̀ng, không thường xuyên gặp mặt bọn họ.

Đại đa số thời gian, ngoại trừ bế quan, chính là đang bế quan.

Sắc mặt Vân Thiêm Y hơi trầm xuống.

Phong Bất Quy cũng là thừa dịp nàng bế quan mới âm mưu hại các học trò cưng của nàng.

Tuy nói một phần nguyên nhân thành công là do Ngọc Liên phản bội nàng.

Nhưng lúc các chân nhân bế quan, họ hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

"Vậy nếu như Thanh Nguyệt chân nhân thật sự đang bế quan, xác suất chúng ta tìm được nàng ta không cao."

Cung Mộng nhìn hai người giao lưu bằng thần thức hồi lâu, mãi mới tìm được cơ hội hỏi một câu.

Vân Thiêm Y nói cho Cung Mộng nghe.

Cung Mộng c*̃ng được sói nuôi lớn, nàng ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Tuy mẹ nuôi của ta đã là tu sĩ, nhưng vẫn không nỡ rời xa tộc đàn, từ nhỏ ta đã lớn lên trong bầy sói, số sói khai mở thần trí ta nhìn thấy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ là bởi vì sói ăn những động vật khác, không phù hợp thiên đạo à?”

"Không phải, mạnh được yếu thua cũng là một phần c*̉a thiên đạo, sói đói bụng ăn động vật nhỏ, động vật nhỏ ăn cỏ, sau khi thi thể bọn chúng hóa thành chất dinh dưỡng lại cung cấp cho đất, đây là tuần hoàn tự nhiên, đương nhiên là thuộc thiên đạo." Vân Thiêm Y nói: "Hơn nữa ta cũng không nghe nói động vật ăn thịt không thể thành thần thú, mà ngược lại là rất nhiều, Bạch Hổ này, Ngân Lang này, trước kia thấy không ít ở Thiên Hạc Tông."

Nàng nhớ hình như Liễu Vạn Ninh có thể triệu hồi ra khá nhiều Ngân Lang, nàng còn từng đánh nhau với chúng.

Thố Vinh nói: "Có lẽ chỉ là thiên phú c*̉a chủng tộc chúng nó không được, khai mở thần trí cần có thiên phú và sự dẫn dắt, không được là không được, không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể."

Vân Thiêm Y gật đầu: "Cho dù là nhân tộc, số người có thể trở thành là tu sĩ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, như thành Lưu Vân có mấy triệu người, trong đó tông môn lớn nhất là Vô Tướng Kiếm Tông c*̉a Kiếm tu, trên dưới chỉ có hai ba chục ngàn đệ tử."

Số lượng động vật còn lớn hơn nữa, tỉ lệ có thể khai mở thần trí lại càng thấp.

Cung Mộng nói: "Có điều, đối với phần lớn động vật mà nói, khai mở thần trí trở thành thần thú cũng không phải điều chúng theo đuổi. Ví dụ như loài sói chúng ta, có thể ăn no, có thể sống qua mùa đông, có thể có con cháu, nuôi con lớn lên là được. Trở thành thần thú cũng chẳng có gì tốt đẹp.."

"Nói cho cùng, còn không phải tu sĩ nhân tộc đang lợi dụng động vật vô tội à." Cung Mộng tặc lưỡi: "Vì ham muốn cá nhân mà tùy ý điều khiển động vật, nếu như không phải Bạch Phan nổi điên, vốn dĩ những con sói tuyết này sẽ không phải chết.”

"Nhân loại thật đáng ghét."

Vân Thiêm Y gật đầu thấu hiểu: "Hiện tại ta đã biết vì sao trò không hoà đồng với Tình tu rồi."

Tình tu để ý nhân tính nhất, bất kể là tốt hay là xấu.

Mà phần lớn pháp thuật c*̉a Tình tu đều lợi dụng nhân tính, bất kể là mặt tốt hay mặt xấu.

Bao gồm cả Si Tình Đạo cũng thế, Si Tình Đạo chính là phần si mê trong nhân tính.

Cung Mộng ghét nhân loại, không muốn hành động dựa theo bản năng nhân tính c*̉a con người, tất nhiên là không hoà đồng với Tình tu.

Đồng thời, Vân Thiêm Y cũng hiểu lí do nàng ta yêu Kiếm tu.

Kiếm tu, cũng là đá cứng trong loài người.

Thố Vinh nghi hoặc: "Vậy sao nàng ta lại trở thành Tình tu?"

Vân Thiêm Y chuyển lời giúp Thố Vinh.

Cung Mộng nhún vai: "Coi như cơ duyên trùng hợp đi, có thể trở thành tu sĩ gì, sao chúng ta có thể nói chuẩn được, thế sao sư phụ lại trở thành Kiếm tu?"

"Bởi vì sư phụ ta là Kiếm tu." Vân Thiêm Y vỗ tay. "Được rồi, tiếp tục thôi.”

Cung Mộng hỏi: "Chúng ta phải tu hành như thế nào?"

"Chính là chiến."

"Đối với Kiếm tu mà nói, cách để nhanh chóng nâng cao năng lực c*̉a bản thân, chính là chiến."

"Đánh thắng được thì đánh vượt cấp, đánh không lại thì đánh với cùng cấp, đánh càng nhiều, khí hải càng tụ khí, sau đó bế quan tiêu hóa khí hải."

"Phần thực sự khó khăn là tiêu hóa hết kiếm khí và lệ khí bên trong khí hải, lúc đó cần một lượng thuốc và trận pháp lớn."

"Bình thường đều là thanh lý Tà đạo, nhưng đối với ta và trò mà nói, Tà đạo bên ngoài không đủ dùng."

Cấp bậc quá thấp, đánh nhau sẽ không có tác dụng nhiều.

"Cho nên mới phải vào trong bí cảnh gặp người có thù oán với chúng ta như Bạch Phan."

"Hoặc là những kẻ ác trốn trong bí cảnh, giết sạch bọn họ, chắc ta có thể thăng lên ngũ phẩm."

Cung Mộng ngẩn người: "Nhanh vậy sao?"

"Thông thường sẽ không nhanh như thế."

Nhưng Vân Thiêm Y có vị cách và kiếm phách Kiếm Đế.

Nói một cách khác, nàng căn bản không cần làm từng bước một đến nơi đến chốn giống như Kiếm tu bình thường.

Hiện tại điều nàng cần phải làm chính là chiến đấu nhiều, cực nhiều!

"Đương nhiên, nếu như gặp phải Tà đạo thì vẫn phải giết chết."

Vân Thiêm Y sờ kiếm Huyền Diễm một cái, gật đầu với Thố Vinh: "Tiếp tục."

Thố Vinh lập tức kích hoạt Vạn Vật Huyễn Linh Trận.

Một vệt sáng vàng hiện lên, bọn họ vẫn ở trong bí cảnh này.

Chỉ có điều chuyển từ núi tuyết tới thảo nguyên.

Đứng ở trên thảo nguyên, còn có thể mơ hồ nhìn thấy núi tuyết xa xa.

"Cũng không biết đây là bí cảnh c*̉a ai, lại có cấu tạo thế giới hoàn chỉnh như vậy." Vân Thiêm Y cảm thán một câu.

Cung Mộng vẫn có rất nhiều thắc mắc: "Chúng ta sử dụng Vạn Vật Huyễn Linh Trận thì nhất định sẽ gặp được cơ duyên à?"

"Vậy phải xem trò cầu cái gì, hiện tại thứ ta cầu là nhiều trận chiến, cho nên Vạn Vật Huyễn Linh Trận sẽ đưa ta đến nơi có kẻ địch." Vân Thiêm Y chỉ tay về phía trước: "Xem, đó không phải là Tình tu Liệt Tình Đạo à."

Cung Mộng tập trung nhìn vào, ở một chỗ cách bọn họ chừng mấy trăm mét là một đám người đang cười sặc sằng, dưới thân bọn họ còn có một thi thể đã không ra hình người, đứng từ nơi này không nhìn ra được là nam hay nữ, nhưng nàng ta có thể thấy rõ đám người kia đang làm gì.

"Oẹ."

Trong tất cả Tình tu, nàng ta ghét Liệt Tình Đạo nhất.

Từ khoảng cách này, thậm chí Vân Thiêm Y không cần đi qua c*̃ng có thể đối phó đám Tình tu lục phẩm kia.

Bát Vân Kiếm Vũ rơi xuống, chấm dứt tội ác đang xảy ra.

Đợi bọn họ đi qua, nhìn thấy thi thể bị làm nhục lúc đầu, là một thiếu niên diện mạo khá thanh tú.

Vân Thiêm Y thở dài: "Chôn cất cho cậu ta đi."

Về phần thi thể c*̉a đám tu sĩ Liệt Tình Đạo, để đó nuôi sói đi!

Bình Luận (0)
Comment