Vân Thiêm Y không muốn nhìn thêm.
Cung Mộng lại đi qua lật tới lật lui, cuối cùng cầm một đống đồ qua đây: "Pháp khí của Liệt Tình Đạo này."
Vân Thiêm Y cau mày: "Chúng ta không dùng được."
Cung Mộng lại nhướn mày: "Sao lại không dùng được, người không muốn biết đám Liệt Tình Đạo này tới từ đâu à?"
“Chẳng phải trò không xác định được à?" Vân Thiêm Y nhìn nàng ta. "Trò c*̃ng không biết tơ vàng trên người Tông Hạo từ đâu tới."
"Nhưng không phải chúng ta có Vạn Vật Huyễn Linh Trận à, nếu dùng cái này mở trận, có phải sẽ đưa chúng ta đến nơi có liên quan đến đám Liệt Tình Đạo này không?" Cung Mộng lại đột nhiên thắc mắc: "Đúng rồi, sao chúng ta không dùng tơ vàng để mở Vạn Vật Huyễn Linh Trận?"
"Trò ngốc à?" Vân Thiêm Y thở dài. "Chúng ta làm vậy là vì không muốn đánh rắn động cỏ. Trò đã nghĩ tới kết quả khi chúng ta vọt thẳng đến trước mặt đối phương trong tình huống chưa chuẩn bị gì chưa?"
"À đúng đúng đúng, ta ngốc thật." Cung Mộng ném pháp khí trong tay xuống đất. "Nhưng với đám Liệt Tình Đạo này thì không lo đánh rắn động cỏ, đúng không?"
Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Thố Vinh: "Thử xem."
Nàng nói với Cung Mộng: "Đào hố chôn người trước đã."
Cung Mộng: "Hả, ta đào á?"
Vân Thiêm Y không nói gì: "Chẳng lẽ ta à?"
Làm đồ đệ, đương nhiên phải làm những việc tay chân này, Vân Thiêm Y ném cho nàng ta một cái xẻng sắt, Cung Mộng hì hục đào hố xong, Thố Vinh bế thiếu niên đáng thương kia lên bỏ vào trong hố.
"Chờ đã."
Vân Thiêm Y dùng mũi chân đẩy đống pháp khí trên mặt đất, lấy một miếng ngọc bội từ trong đó ra, thế nước rất tốt: "Đây không phải pháp khí, hẳn là đồ của cậu ta."
Trên ngọc bội còn khắc một chữ Thanh.
Thố Vinh bỏ ngọc bội vào hố, chôn xong, lại đốt một lá phù trước mộ cậu ta.
Lá phù này sẽ phù hộ linh hồn thiếu niên thuận lợi chuyển thế đầu thai, sẽ không biến dị thành thi quỷ.
"Bốn tên Liệt Tình Đạo." Cung Mộng chỉ vào bốn thi thể không ai quan tâm. "Bình thường Liệt Tình Đạo đều hành động một mình, tụ tập bốn người thế này thật kỳ lạ."
"... Bây giờ ta đã hiểu, trò thật sự không biết gì về Tình tu cả." Vân Thiêm Y cảm thán: "Thôi thì cứ tập trung theo ta làm Kiếm tu đi, có thể làm được không?"
"Nếu như ta không muốn thăng cấp, sẽ làm được." Cung Mộng thắc mắc: "Ta nói sai chỗ nào à?"
"Liệt Tình Đạo thích nhất là kéo bè kéo cánh hành động c*̀ng nhau, bởi vì cấp bậc c*̉a chúng không cao, còn người gặp người giết, nếu như không tụ tập đông, đi đơn bị tu sĩ khác nhìn thấy thì chỉ là chuyện c*̉a một nhát chém thôi."
Thôi, phổ cập tri thức các đạo cho đồ đệ cũng là một trong những việc c*̉a sư phụ, Vân Thiêm Y gật đầu với Thố Vinh: "Mở trận xem thử."
Một vệt sáng hiện lên, đám Vân Thiêm Y lại bị chuyển tới một chỗ khác.
Thố Vinh cũng không nhịn được cảm thán: "Vẫn ở trong bí cảnh này."
"Rốt cuộc đây là bí cảnh của người nào, ngọa hổ tàng long như vậy."
Cung Mộng lại mở to hai mắt, nhìn về phía thôn xóm trước mặt: "Sao lại có cả làng thế này?”
"Chúng ta có thể thành lập môn phái ở trong bí cảnh, tất nhiên c*̃ng có người có thể xây dựng làng xóm ở trong bí cảnh." Vân Thiêm Y nhẹ nhàng nhảy lên trên một thân cây gần đó
Làng bên dưới có vẻ không lớn lắm, nhìn từ trên cây xuống, có chừng hơn mười hộ gia đình.
"Toàn mùi c*̉a Tình tu." Cung Mộng cũng trèo lên cây, nhỏ giọng nói với Vân Thiêm Y: "Thì ra Liệt Tình Đạo đều trốn ở đây."
"Có lẽ đây là bí cảnh c*̉a một tu sĩ Thú tu, hoặc là bí cảnh thần thú ngã xuống." Vân Thiêm Y phân tích: "Diện tích rất rộng, sinh thái phong phú, có núi tuyết có thảo nguyên, động thực vật cũng đa dạng."
Đây là cấu trúc ảo cảnh mà các thần thú thích nhất.
Dù sao ảo cảnh là thứ biểu hiện bản thân chân thật nhất c*̉a tu sĩ, tu sĩ có tính cách gì, sẽ biểu hiện vô cùng rõ ràng trong bí cảnh c*̉a người đó.
Vô cùng sinh thái hóa, vô cùng thiên nhiên, cơ bản đều là thần thú cấp cao.
Cho dù đã tu luyện tới nhị phẩm, hoặc có lẽ là vì đã tu luyện trở thành không khác với con người cho lắm, trong nội tâm bọn họ càng thêm khát vọng tự nhiên.
"Mấy năm nay có thần thú nhị phẩm nào ngã xuống không?"
Thố Vinh nhớ lại: "Mấy năm gần đây có khá nhiều, trước kia cũng không ít, lão hủ không cách nào phán đoán nơi này là do vị nào để lại, nhưng nếu là Thú Đế tôn thượng thì có lẽ sẽ biết."
"Thôi, biết là thần thú là được rồi."
Dù sao bí cảnh thần thú, khả năng thật sự chính là... thiên nhiên thuần tuý.
Không giống bí cảnh Tình tu và Trận tu để lại, có thể có đủ loại cạm bẫy hoa hoè loè loẹt.
Cung Mộng không biết hai người bọn họ đang thảo luận gì, nàng ta quan sát trong chốc lát, khẳng định: "Bên dưới toàn là Liệt Tình Đạo, còn có mấy phàm nhân, chỉ sợ là bị bắt tới, chúng ta ra tay chứ?"