Vân Thiêm Y gật đầu: “Ra tay.”
Đối với Tình tu Liệt Tình Đạo, không cần ôm bất kỳ ảo tưởng nào, một khi đã bước vào con đường này, cơ bản chính là kẻ rác rưởi.
Đây là con đường mà ngay cả Phong Bất Quy cũng không muốn đi vào.
Dù đã nói như vậy, ba người vẫn đứng im trên cây không nhúc nhích.
Cung Mộng: “?”
Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn nàng ta: “Ra tay đi.”
“Ta ấy à?”
“Đều là bọn nhãi nhép, không xứng tầm với cấp bậc của trò, vừa hay có thể dùng chúng để luyện tập.” Vân Thiêm Y đẩy vai nàng ta: “Tiến lên, sử dụng những thứ ta đã dạy trò đi.”
Cung Mộng đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Trước kia nàng ta gặp Liệt Tình Đạo đều chém dưa xắt rau, bây giờ đột ngột phải sử dụng những nội dung cùi bắp mà Vân Thiêm Y đã dạy, nàng ta khó tránh khỏi tay chân luống cuống.
Mặc dù vẫn chém dưa xắt rau như trước.
Mấy tên Liệt Tình Đạo này cao lắm cũng chỉ là thất phẩm, đối với Cung Mộng đã đến ngũ phẩm, chỉ dùng cấp bậc nghiền áp đã đủ rồi.
Vân Thiêm Y ở trên cây nhìn từng nhát kiếm của nàng ta, khẽ thở dài.
Vẫn chưa đủ điêu luyện.
Thố Vinh lại nghĩ đến một chuyện khác: “Sao Tình tu Liệt Tình Đạo lại ở đây?”
“Dù sao dãy núi Dương Tuyền cũng không còn.” Vân Thiêm Y nói: “Vốn dĩ các Tình tu đều phải nhờ cậy các đạo khác, riêng Liệt Tình Đạo thì không đạo nào chịu thu lưu, bọn họ trốn trong bí cảnh là chuyện bình thường.”
Hơn nữa cấp bậc của bọn chúng thường rất thấp, không có cấp cao đi theo, chắc chắn là đến đâu thì ở đó, bản thân bọn chúng cũng không có nhiều nơi để lựa chọn.
Nhưng cho dù là vậy, bọn chúng vẫn không quên gây họa cho phàm nhân.
“Ý của lão là, vì sao chúng ta lại chạm trán bọn chúng.” Thố Vinh sờ râu. “Không lẽ giữa chúng ta và Liệt Tình Đạo có cơ duyên gì?”
Vân Thiêm Y ngẫm nghĩ một lát: “Có phải vì mục tiêu của ta là chỉ muốn chiếu đấu không?”
Bất kỳ ai cũng có thể chém giết Liệt Tình Đạo.
“Vạn Vật Huyễn Linh Trận không vô tri đến mức đó.” Thố Vinh do dự: “Nếu không phải chúng ta có cơ duyên với Liệt Tình Đạo, có lẽ là với thiếu niên bị hại kia.”
Vân Thiêm Y ngẩn người: “Ơ?”
“Ngài có nhớ không, là miếng ngọc bội có chữ Thanh trên đó ấy? Hơn nữa, lão cảm giác thiếu niên kia không phải phàm nhân mà là tu sĩ.”
“Thanh…” Vân Thiêm Y trầm ngâm: “Thanh Nguyệt? Thanh Doanh?”
“Lão hủ cũng đang nghĩ đến chuyện này.”
“Chúng ta quay lại xem thử.” Vân Thiêm Y nói: “Ông có để lại dấu hiệu không?”
“Có.” Thố Vinh nhìn thoáng qua thôn xóm phía sau: “Vậy còn Cung Mộng…?”
“Trò ấy mà không trị được mấy tên Tình tu cấp thấp này thì không phải đồ đệ của ta! Để lại tin báo cho trò ấy là được.”
“Vâng!”
Thố Vinh đã đốt phù chú ở vị trí đó, gần như có thể tìm tới phần mộ của thiếu niên kia ngay lập tức.
Có Thố Vinh ở đây, không cần phải đào thêm lần nữa, chỉ cần mở trận là ngọc bội bên trong đã nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Vân Thiêm Y quan sát qua trận pháp.
Ngọc bội được chế tác rất tinh xảo.
Nhưng nếu hỏi nàng có thấy quen mắt hay không, Vân Thiêm Y lại không thể nhớ ra.
“Cầm theo đã, quay về ta hỏi Vô Nhai sư huynh thử xem.”
Hắn ta quen biết Tình tu thuộc dòng dõi chữ Thanh, tự nhiên sẽ biết.
“Hay là, tôn thượng, chúng ta có thể dùng thứ này làm vật dẫn, thử Vạn Vật Huyễn Linh Trận một lần nữa.”
“Cũng được.”
Bọn họ đợi ở đây một lát, mới thấy Cung Mộng chật vật chạy tới: “Sư phụ -!”
Vân Thiêm Y nhướng mày: “Đừng nói là trò đánh thua nhé.”
“Ta thắng chứ! Thật là, sao mọi người không đợi ta, mạnh ai người đó chạy!” Cung Mộng lau vết máu trên người mình.
Vân Thiêm Y lắc đầu: “Giết vài tên Liệt Tình Đạo cấp thấp mà còn bị dính máu lên người, trò phải học tập nhiều hơn đấy.”
“Đây là pháp khí của chúng, ta đoạt đến xem thử, còn nữa, chúng ta xử lý mấy phàm nhân trong thôn sao đây?”