Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Trò đã hỏi ý bọn họ chưa?”
Cung Mộng lắc đầu.
Vân Thiêm Y dùng ngọn lửa hun sạch sẽ vết máu trên người nàng ta: “Quay lại hỏi han xem bọn họ ở đâu, có nhà để về không, nếu không, hỏi bọn họ có bằng lòng theo chúng ta về tông môn làm đệ tử ngoại môn không. Đi nhanh về nhanh.”
Cung Mộng lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi làm.
Vân Thiêm Y lục lọi pháp khí Tình tu mà nàng ta mang về.
Đúng là những thứ Tình tu Liệt Tình Đạo thường dùng.
Vân Thiêm Y chỉ giữ lại hai món cấp trung làm vật dẫn để lần sau mở Vạn Vật Huyễn Linh Trận, còn lại thì tiêu huỷ toàn bộ.
Một lát sau, Cung Mộng lại vội vàng quay về: “Sư phụ!”
“Sao rồi?”
“Bọn họ nói muốn về nhà, ta đã hỏi rõ nhà bọn họ ở đâu.”
“Thố Vinh.”
Thố Vinh gật đầu: “Được.”
Cung Mộng chạy tới chạy lui ba bận mới sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Vân Thiêm Y kiên nhẫn chờ nàng ta, tay thưởng thức ngọc bội khắc chữ Thanh.
Càng cầm, càng cảm thấy đây là ngọc tốt.
Cảm giác ấm áp mà không lạnh, cầm lâu cũng không nóng.
Không lâu sau, Thố Vinh và Cung Mộng trở về: “Tôn thượng, mở trận được chưa?”
Vân Thiêm Y gật đầu: “Mở đi.”
Nàng từng cân nhắc đến, ngọc tốt thế này, người sở hữu hiển nhiên không phải tu sĩ bình thường.
Có điều, sợ hãi rụt rè không phải tính cách của nàng.
Là lừa hay ngựa, phải lôi ra xem thử mới biết.
Khi ánh sáng vàng của trận pháp tỏa ra, trước khi truyền tống vào Vạn Vật Huyễn Linh Trận, khung cảnh trong ảo trận cuồn cuộn lướt qua trước mắt Vân Thiêm Y.
Nàng nhắm mắt, đến khi mở ra thì không khỏi trừng to.
“Đây…”
Cung Mộng nhìn quanh một vòng, còn khiếp sợ hơn nàng: “Đây là cấm địa của môn phái mà?”
Trước mắt bọn họ là một tòa lầu các hoa lệ đẹp đẽ.
Vân Thiêm Y đã từng đi vào, đương nhiên rõ hơn Cung Mộng.
Tòa lầu các này có ảo ảnh của Thanh Doanh chân nhân, đã từng là Tình tu nhất phẩm.
“Thật sự có liên quan đến Thanh Doanh chân nhân sao?” Vân Thiêm Y lẩm bẩm.
Cung Mộng hỏi: “Sư phụ, chúng ta vào luôn à?”
“Không.” Vân Thiêm Y nói: “Đi tìm Vô Nhai sư huynh trước.”
Đã về đến nhà mình, người ở sát bên cạnh, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng trước rồi đi khám phá lầu các sau.
Vô Nhai chân nhân đang ở băng thất dạy dỗ Hạ Chí, nhìn thấy bọn họ tiến vào thì hơi giật mình: “Không phải mọi người đi rèn luyện à, sao chưa gì đã về rồi?” Vân Thiêm Y thuật lại mọi chuyện một lượt, rồi lấy ngọc bội ra: “Chính là thứ này.”
Vô Nhai chân nhân cẩn thận xem xét ngọc bội một phen, mặt lộ vẻ đăm chiêu: “Đây đúng là ngọc bội mà Thanh Doanh chân nhân trao cho đệ tử thân truyền, có điều muội nói thiếu niên kia có thể bị Tình tu Liệt Tình Đạo đánh chết, tức là tu vi không cao, Thanh Doanh chân nhân là Tình tu nhất phẩm trước cả Phong Bất Quy, nếu đệ tử thân truyền của ngài ấy còn sống, chí ít cũng phải tam phẩm trở lên, hơn nữa tuổi tác cũng không thấp.”
“Lúc ấy thiếu niên kia đã chết, cũng không rõ tuổi tác thực sự của người này.” Thố Vinh nói: “Có điều bề ngoài trông vẫn giống thiếu niên. Nhưng chuyện cấp bậc đúng là không giải thích được.”
“Có thể là đệ tử của đệ tử thân truyền của Thanh Doanh chân nhân.” Vân Thiêm Y nói: “Nên mới kế thừa ngọc bội kia từ chỗ sư phụ.”
“Cũng có thể, có điều đồ vật ân sư cho lại truyền cho đệ tử bên dưới, vậy có khả năng vị đệ tử thân truyền này cũng không còn nữa.”
“Ngọc bội và Doanh lâu có cơ duyên, bọn muội muốn vào xem thử, Vô Nhai sư huynh, huynh muốn đi cùng không?”
Vô Nhai chân nhân lộ vẻ tiếc nuối: “Ta thật sự không thể rời băng thất quá xa, mà băng thất này cũng không thể dịch chuyển đến nơi khác. Nhưng nếu muội muốn vào, ta có thể cho muội một vật.”
Vô Nhai chân nhân s* s**ng quan tài của mình, lấy ra một chiếc khăn lụa: “Có thứ này, ảo giác của Thanh Doanh chân nhân sẽ không tấn công mọi người.”
Vân Thiêm Y nhận khăn lụa, tinh mắt chú ý đến chữ “Hạ” được thêu ở một góc khăn lụa.
Nhưng tên của Vô Nhai chân nhân lại không có chữ Hạ.