Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 164

Cung Mộng thò đầu qua nhìn: “Đây là tơ của Thiên Băng Tằm, cực kỳ hiếm thấy, lại dùng làm khăn tay cơ à.”

Vô Nhai chân nhân bật cười: “Ngươi có mắt nhìn đấy, Thiên Băng Tằm đã bị diệt sạch, trên đời này không còn tơ của Thiên Băng Tằm để làm nên vật gì nữa, khăn tay này có thể xem là vật cuối cùng.”

Cung Mộng thở dài: “Cũng không phải là vật cuối cùng, trước kia ta cũng có một bộ váy làm từ tơ của Thiên Băng Tằm, sau đó… Đã chôn cùng rồi.”

Đến lượt Vô Nhai chân nhân kinh ngạc: “Với tuổi tác của ngươi, sao lại có được bộ váy làm từ tơ của Thiên Băng Tằm?”

“Cơ duyên thôi.” Cung Mộng không nói thêm nữa, mà huơ tay trước mặt Vân Thiêm Y: “Sư phụ, sư phụ? Sao người ngẩn ngơ vậy?”

“Hạ…” Vân Thiêm Y lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn Vô Nhai chân nhân: “Ta cứ thấy hơi quen tai, có phải ta có quen biết ai họ Hạ không?”

Cung Mộng dở khóc dở cười: “Người biết hay không mà người cũng không nhớ luôn à?”

Nhưng khi nhìn lại sắc mặt nghiêm trọng của Vô Nhai chân nhân, Cung Mộng im lặng ngay lập tức.

Vô Nhai chân nhân cố nặn ra một nụ cười: “Nếu muội không nhớ rõ, vậy tức là người không quan trọng, muội cầm theo chiếc khăn này, nếu có thể, hãy mời cả Thú Đế tôn thượng cùng đến.”

Vân Thiêm Y nhìn thoáng qua Cung Mộng: “Vậy trò…”

“Cung Mộng đi cùng cũng được.” Vô Nhai chân nhân ngắt lời Vân Thiêm Y: “Ta cảm giác nàng ta có mấy phần cơ duyên.”

Vân Thiêm Y tò mò nhìn Cung Mộng: “Hay là trò có liên quan đến Thanh Doanh chân nhân?”

Cung Mộng còn tò mò hơn nàng: “Không phải chứ? Không có đâu.”

“Trò từng nói mình đã đi theo Tình tu tu hành mà.”

Cung Mộng cũng không giấu giếm: “Sau khi ta bước vào con đường Tình tu, ta vẫn luôn đi theo sư phụ tu hành, sư phụ ta là Phong Khê tu sĩ.”

“Phong Khê chân nhân…” Vân Thiêm Y thật sự không nhớ nổi nhân vật này.

Vô Nhai chân nhân cũng lắc đầu.

Cung Mộng nghiêng đầu: “Mọi người không biết cũng là bình thường, sư phụ ta chỉ mới ngũ phẩm thôi, còn là một con sói đơn độc, trong suốt quá trình tu hành Tình tu, ta luôn đi theo bà, hai bọn ta đã đi khắp nơi tìm kiếm đối tượng.”

“Tìm đối tượng…”

“Phải, dù sao bọn ta cũng là tu sĩ Si Tình Đạo, nếu không có mục tiêu si tình, vậy thì tu đạo kiểu gì?” Cung Mộng nói: “Sư phụ chưa từng yêu ai.”

Vô Nhai chân nhân tò mò: “Vậy sao bà có thể lên đến ngũ phẩm?”

“Si Tình Đạo, trọng điểm ở chữ si chứ không phải ở chữ tình.”

Thấy hai Kiếm tu vẫn chưa hiểu, Cung Mộng giải thích thêm một bước: “Tức là không có tình yêu thì có tình thân cũng được, không có tình thân thì tình bạn cũng được, không có tình bạn thì tình sư trò cũng được. Cho nên sư phụ ta luôn đặt tình cảm vào đồ đệ của mình, xưa nay bà chỉ dẫn theo một đồ đệ, có điều…”

Nàng ta tạm dừng một lát: “Sư tỷ trước của ta đã chết, sư phụ bị đả kích nặng nề, cho nên bà đã bế quan tĩnh tâm suốt mười năm, sau mười năm lại nhận nuôi ta, vốn dĩ muốn gửi gắm tình cảm lên người ta, kết quả phát hiện ta là một con sói cô độc dầu muối không ăn, chịu thôi, dù sao ta cũng được sói nuôi lớn mà.”

Vô Nhai chân nhân ngạc nhiên: “Ngươi được sói nuôi lớn à?”

Vân Thiêm Y kể lại tình huống của Cung Mộng, Vô Nhai chân nhân mới thở dài: “Thú tu đúng là đạo tu tốt bụng nhất.”

Cung Mộng tiếp tục kể lại chuyện xưa của mình: “Có thể sư phụ cũng cảm thấy ta khác sư tỷ, có bồi đắp thế nào cũng không đ*ng t*nh nổi, dứt khoát thay đổi suy nghĩ dẫn ta đi khắp nơi tìm đối tượng, tìm kiếm một mối duyên phận mà có thể trao tấm chân tình thật lòng yêu thương, có điều… Đến khi ta tìm được người yêu, sư phụ vẫn chưa tìm được, cuối cùng chết thọ tại nhà, vĩnh viễn kẹt ở ngũ phẩm. Sau đó ta đi theo người yêu, sống cùng chàng, chàng tu kiếm, ta tu tình, bất tri bất giác tu đến tam phẩm, tiếc là đến khi chết chàng chỉ mới ngũ phẩm.”

“Nếu hai người mạnh ai nấy tu, hắn cũng chỉ có thể là ngũ phẩm.” Vân Thiêm Y thở dài: “Kiếm tu thăng cấp cần rất nhiều tài nguyên, không gia nhập môn phái, chỉ dựa vào bản thân thì không chống đỡ nổi đâu.”

Cung Mộng ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía: “Chúng ta có được tính là môn phái chưa?”

“Đương nhiên là chưa.” Vân Thiêm Y nói: “Thi tuyển võ cử Thần Châu kỳ tới, chúng ta vẫn phải đi tiếp, lần nào tổ chức cũng phải đi, cho đến khi môn phái lớn mạnh mới thôi.”

“Ta thấy sư phụ có vẻ sắp thăng đến ngũ phẩm rồi nhỉ?”

“Ngũ phẩm còn chưa tính là bán tiên.” Vân Thiêm Y nói: “Vậy trò theo ta đến Doanh Lâu đi, không cần gọi Đế Thiếu Cẩm đâu, hắn đang chuẩn bị bế quan tu hành, không cần quấy rầy hắn.”

Thiên đạo thế này, phải nhanh chóng có một vị Đế Tôn, Vân Thiêm Y còn cần một khoảng thời gian nữa, nhanh nhất chính là Đế Thiếu Cẩm và Kính Thành Tuyết.

Hiện giờ không ai được quấy rầy Đế Thiếu Cẩm tu hành.

Nhưng nhìn lại, môn phái này toàn là tép riu, ngoại trừ Cung Mộng và Thố Vinh, thật sự không dẫn theo ai khác được.

Thậm chí Vân Thiêm Y còn nghĩ đến Đại Trạch chân nhân Hướng Liễu Nhi, nhưng nghĩ lại, đứa nhóc này cũng chẳng thông minh, dẫn nàng ấy theo, ngoại trừ có thêm tay đấm thì cũng không có tác dụng gì.

Nhưng nàng không có ý định đánh vào cấm địa nhà người ta.

Vô Nhai chân nhân cho nàng chiếc khăn này, không phải là vì mong nàng không xảy ra xung đột với Thanh Doanh chân nhân đó sao?

Lại nói.

Đó thật sự là ảo giác ư?

Vân Thiêm Y đăm chiêu, liếc sang Vô Nhai chân nhân.

Vô Nhai chân nhân liếc mắt sang chỗ khác, huýt sáo: “Được rồi, gọi Hạ Chí đến đây, đứa nhỏ này căn cốt cũng tạm, nhưng chỉ là tạm thôi, muốn luyện thành tài thì phải chăm chỉ hơn.”

Vân Thiêm Y bật cười.

Đáng thương cho Hạ Chí, vừa ra khỏi băng thất chưa được bao lâu, chỉ đang đùa cợt với bọn Vân Hương Diệp một tí, còn chưa ăn được tí điểm tâm nào đã bị gọi về luyện kiếm.

Vân Thiêm Y còn tiện thể kiểm tra bài luyện kiếm của các đồ đệ một lượt.

Khiến bọn Hồng Dược còn chẳng có thời gian hỏi han bao giờ nàng quay về.

Cung Mộng cũng không thoát kiếp luyện kiếm, đi theo luyện cả buổi chiều.

Lúc gặp lại Vân Thiêm Y, nàng đã đổi một bộ y phục ngắn, thắt lưng bên này treo ngọc bội, bên kia cài khăn lụa, trái phải hai bên là hai thanh bội kiếm, nhìn tổng thể chẳng ra làm sao.

Cung Mộng không nói nên lời: “Sao người quay về môn phái mà không ăn mặc đàng hoàng vậy?”

Vân Thiêm Y chán nản: “Về nhà mình thì ăn diện làm gì, huống chi trong môn phái còn không có một đồ đệ mới.”

Chỉ có mấy người, đều là người quen, đương nhiên nàng muốn ăn mặc tiện lợi hơn.

“Đi thôi, tới Doanh Lâu nào, đừng có sờ mó lung tung đấy, trong đó có nhiều cơ quan lắm.”

“Chắc là người đã sờ mó rồi nên mới biết đúng không?”

Vân Thiêm Y cười lạnh không nói gì, Thố Vinh ở phía sau bịt miệng cười trộm.

Đại sảnh ở Doanh Lâu vẫn xa hoa mà quạnh quẽ.

Vân Thiêm Y nhìn xung quanh, chỉ về một hướng: “Ở trên tủ, trò đi sờ thử xem.”

Cung Mộng trừng to mắt: “Không phải người vừa bảo không được sờ sao?”

“Không sờ thì sao kích phát cơ quan, không kích phát cơ quan thì sao có thể xảy ra dị biến được?”

Ai vừa nói là không được đụng cơ quan vậy!

Từ lần đầu tiên gặp Vân Thiêm Y, nàng ta cứ tưởng rằng đây là một vị Kiếm tu vô cùng bình tĩnh thanh nhã.

Đến khi tiếp xúc, nàng ta mới biết đối phương chẳng đứng đắn chút nào!

Cung Mộng lẩm bẩm, bước tới trước tủ bảo vật.

Ánh mắt Vân Thiêm Y đúng là sắc bén, trong tủ bảo vật bày đủ loại bình hoa, đồ sứ, chỉ riêng một góc nhỏ đặt duy nhất một hộp gỗ đàn hương.

Cung Mộng phóng thần thức ra dò xét trước.

Nàng ta đâu ngốc đến mức mở hộp ra ngay!

Chẳng may bên trong có độc thì sao!

Bình Luận (0)
Comment