Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 165

Bên trong hộp là một chiếc vòng tay.

Đầu ngón tay Cung Mộng ngưng tụ thành một trận pháp nho nhỏ, đây là trận pháp của Tình tu, dùng để thí nghiệm xem có khí độc không.

Vân Thiêm Y thấy nàng ta hành xử thì không khỏi thở dài: “Còn cẩn thận hơn cả ta nữa.”

Thố Vinh định lên tiếng, ngài biết cẩn thận à?

Nhưng ngẫm lại, từ sau khi trở thành Vân Thiêm Y, Kiếm Đế tôn thượng đúng là cẩn thận hơn nhiều.

Lúc trước khi tiến vào bí cảnh, tôn thượng nào có biết cẩn thận là gì, xưa nay đều là không phục thì tiếp chiêu.

Có điều hiện giờ Vân Thiêm Y chỉ mới là lục phẩm, nếu không cẩn thận, e là khó sống đến trở lại ngôi vị Kiếm Đế.

Nghĩ đến đây, Thố Vinh lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Cẩn thận vẫn hơn.” Lão kìm nén sự chua xót: “Dù sao Cung Mộng cũng là Tình tu, các tu sĩ hệ pháp vốn cẩn thận mà.”

“Sư phụ.” Còn đang trò chuyện, Cung Mộng đã trở lại: “Bên trong vòng tay không có độc, không quét ra được là chất liệu gì, người thật sự muốn lấy nó à?”

“Lấy.”

Cung Mộng liếc mắt nhìn Thố Vinh, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm hộp gỗ đàn hương đến, mở ra nhìn thoáng qua trước rồi mới đưa cho Vân Thiêm Y.

Bên trong là một chiếc vòng tay vàng, Vân Thiêm Y kiểm tra qua một lượt, trên vòng tay không khắc bất kỳ ký tự nào.

“Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng có một vòng tay như thế này trong tủ bảo vật, bản thân chuyện này đã khác thường rồi.” Cung Mộng nói năng hùng hồn, dẫn chứng lý lẽ, lại hỏi: “Chúng ta mang theo luôn à?”

“Mang theo đi.” Vân Thiêm Y nói: “Bao giờ rời đi thì để lại.”

Cung Mộng đóng kín hộp gỗ đàn hương, ba người bước tới cầu thang đi lên lầu trên, mỗi khi bước qua căn phòng nào đều ngó vào xem thử.

Tới khuê phòng, Cung Mộng nhìn trận pháp trên tường thì hơi thắc mắc: “Sao trận pháp này lại lộ ra ngoài thế, không dùng thứ gì để che giấu sao?”

Vừa nói, Vân Thiêm Y vừa lấy một cuộn tranh từ trong ngực ra treo lên trên tường.

Cung Mộng: “...”

Vân Thiêm Y hắng giọng: “Lúc trước ta đến đây cùng Đế Thiếu Cẩm, vì muốn hỏi rõ người trong tranh là ai nên mang đi, giờ đây châu về Hợp Phố.”

Cung Mộng: “Từ từ, người treo lên rồi sao bọn ta có thể thấy trận pháp ở sau đó được?”

Vân Thiêm Y nói: “Không cần xem đâu, ta đã thử trận pháp này rồi, không phải kỳ ngộ của ta, có vào cũng chỉ đi sang gian phòng kế bên thôi.”

“Không phải kỳ ngộ của sư phụ, nhưng có thể là kỳ ngộ của ta nha. Hơn nữa, còn có Thố Vinh cơ mà?”

Thố Vinh nghe cái hiểu ngay: “Chắc không có liên quan đến lão hủ đâu.”

Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Vậy tự trò gỡ tranh mỹ nhân xuống đi, sẽ thấy được trận pháp ở đằng sau.”

Cung Mộng ngập tràn khí thế gỡ tranh mỹ nhân xuống, vô cùng tự tin bước vào trận pháp.

Rất nhanh sau đó, nàng ta ủ rũ quay về từ gian phòng kế bên.

Vân Thiêm Y nhướng mày: “Vi sư đã nói rồi mà.”

“Cũng không biết là kỳ ngộ của ai nữa, không lẽ đấy không phải cơ duyên mà là bức tường này bị hỏng, cho nên dùng trận pháp lấp vào?”

Vân Thiêm Y không nói nên lời: “Lên lầu thôi.”

Đi lên trên lầu, chính là nơi Thanh Doanh chân nhân bị trói.

Vô số màn lụa bay lất phất trước mặt, Vân Thiêm Y không cảm thấy gì, nhưng Cung Mộng lại rất khó chịu: “Vừa nhìn là biết nơi của Tình tu rồi, chẳng biết là ai quy định Tình tu phải dùng màn lụa, thật là phiền phức.”

Vân Thiêm Y vốn định nói, đây là tật xấu của Phong Bất Quy.

Nhưng trong nháy mắt nàng lại nghĩ tới một việc, Thanh Doanh chân nhân đã sử dụng màn lụa từ trước thời của Phong Bất Quy.

“Có lẽ màn lụa có một ý nghĩa nào đó với Tình tu…” Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn Cung Mộng, thở dài.

Không cần biết có ý nghĩa gì, dù sao cũng không thể trông chờ vào đứa đồ đệ ngờ nghệch này được.

Mà lúc này, Cung Mộng cũng đã nhìn thấy Thanh Doanh chân nhân bị cố định trên đỉnh lầu.

Nàng ta hoàn toàn ngơ ngác: “Sư phụ?”

Sư phụ???

Bình Luận (0)
Comment