Dĩ nhiên, Vân Thiêm Y sẽ không cho rằng một tiếng sư phụ này của Cung Mộng là đang gọi mình.
Nàng cau mày.
“Thanh Doanh chân nhân là sư phụ của trò?” Nói xong, bản thân Vân Thiêm Y cũng tự thấy không đúng: “Không phải sư phụ của trò chỉ mới ngũ phẩm sao?”
Hơn nữa, vừa nãy Cung Mộng đã nhìn thấy Thanh Doanh chân nhân trên cuộn tranh rồi mà.
Nếu sư phụ của nàng ta có dung mạo giống hệt Thanh Doanh chân nhân, vậy lúc vừa nhìn thấy cuộn tranh, Cung Mộng phải cảm thấy nghi hoặc ngay chứ.
Sao bây giờ nàng ta mới nhận ra điều đó?
Từng luồng suy nghĩ xẹt qua như tia lửa trong đầu Vân Thiêm Y, nàng kéo Thố Vinh sang: “Ông nhìn thấy gì?”
Thố Vinh ngẩng đầu xong cũng ngẩn ra, sau đó lão lại nhanh chóng lắc đầu, nhíu mày liếc mắt nhìn sang Vân Thiêm Y: “Lão hủ… thấy tôn thượng trước kia.”
Ái chà, thì ra là vậy.
Dù sao Thanh Doanh chân nhân cũng là Tình tu nhất phẩm, đương nhiên có khả năng thay đổi nhận thức của người khác.
Tuy lúc trước Đế Thiếu Cẩm và Vân Thiêm Y cũng nhìn trực diện ảo giác của Thanh Doanh chân nhân.
Nhưng hai người họ, một người là Thú Đế chí tôn, một người vẫn giữ vị cách Kiếm Đế, cảnh giới có phần cao hơn Thanh Doanh chân nhân, cho nên Thanh Doanh chân nhân không thể mị hoặc bọn họ.
Còn Thố Vinh và Cung Mộng, một người là Thú tu nhị phẩm, một người tạm tính là Kiếm tu ngũ phẩm, không đủ sức chống lại.
Cũng may thứ trên trần lầu chỉ là ảo giác, chứ không phải bản tôn Thanh Doanh chân nhân.
Cho nên cả Cung Mộng lẫn Thố Vinh dù có nhìn thấy ảo giác thì cũng không sợ bị ảo giác mê hoặc tâm tình.
Thậm chí Cung Mộng vẫn còn đủ tỉnh táo để phân tích: “Đây là thuật pháp của Si Tình Đạo, ta đã từng dùng.”
“Đã từng?”
“Phải, bây giờ ta không còn sử dụng được bao nhiêu thuật pháp Tình tu nữa, bởi nội đan của ta đã hoàn toàn hóa thành Kiếm tu rồi.” Cung Mộng cũng không giấu giếm Vân Thiêm Y: “Ảo thuật cấp bậc này, chí ít ta phải trở thành Tình tu tam phẩm hoàn chỉnh mới sử dụng được.”
Thố Vinh có một thắc mắc rất cơ bản: “Vậy ảo thuật này có tác dụng gì?”
Vân Thiêm Y truyền đạt lại câu hỏi của Thố Vinh.
Cung Mộng nghiêng đầu: “Người khác dùng để làm gì thì ta không rõ, còn về phần ta, ta sẽ dùng để chạy trốn là chính.”
“Chạy trốn?”
“Chỉ cần khiến đối phương nhìn thấy ảo giác của người rất quan trọng với họ, đặc biệt là người rất quan trọng đã từng mất đi, cho dù là ai thì tâm thần cũng hoảng hốt chốc lát, chỉ một khắc này đã đủ để ta chạy trốn.”
Đến lúc này không cần Thố Vinh thắc mắc, tự Vân Thiêm Y cũng hỏi: “Trò là Tình tu Si Tình Đạo, có bao nhiêu kẻ địch đâu mà phải lẩn trốn khắp nơi?”
“Ôi dào, một mình ta tự tu hành.” Cung Mộng bông đùa: “Đương nhiên sẽ đắc tội nhiều người.”
Hiểu rồi.
Ấy là vì nàng ta không có bất kỳ tông môn nào chống lưng, nếu muốn có pháp khí và đan dược, hoặc là tự làm ra, hoặc là đến bí cảnh - nhưng vào bí cảnh cũng chưa chắc thu được lợi gì - hoặc cũng có thể là trộm cướp từ các môn phái hoặc tu sĩ khác.
“Không đến mức đó đâu, chỉ cần vật tốt vẫn chưa thuộc về môn phái hay tu sĩ nào, không thể tính là trộm được, chỉ có thể nói là đến trước nên giành trước thôi.” Mặc dù Cung Mộng nói vậy, nhưng trên mặt nàng ta vẫn hiện lên sự ngại ngùng.
Vân Thiêm Y không đồng tình: “Nói chung, những hành vi này đều không tốt, một lần hai lần thì không sao, nhưng lâu dần sẽ mất đi thiên đạo, chắc trò cũng tự biết cân nhắc nặng nhẹ trong việc này.”
“Ôi…” Cung Mộng vò đầu bứt tóc, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà: “Biết thì biết, nhưng đối với những tu sĩ như bọn ta nào có nghĩ đến phi thăng, được hay mất thiên đạo, với bọn ta mà nói, thật sự không có nghĩa lý cho lắm…”
“Không nghĩ đến phi thăng…”
“Đương nhiên, bên trên còn có lão tổ Tình tu, sao đến lượt bọn ta phi thăng.” Cung Mộng mỉm cười: “Cho dù có mộng tưởng hão huyền cũng không dám nghĩ đến, dù sao ta đã là Tình tu tam phẩm, cho dù không đột phá cũng có thể sống vài nghìn năm nữa, như vậy là đủ rồi.”
“Một đạo không chỉ có một nhất phẩm.”
“Nói thì nói vậy, nhưng cũng tùy đạo chứ, Kiếm tu có thể xuất hiện vài vị nhất phẩm, nhưng Tình tu…” Cung Mộng không nói tiếp, cho Vân Thiêm Y một ánh mắt "người tự hiểu”.
Nhưng Vân Thiêm Y vẫn không hiểu: “Trò đến tên của lão tổ Tình tu còn không biết, lại biết những chuyện này à?”
“Ôi dào, dù sao sư phụ cũng là Kiếm tu, chỉ cần nguời l*m t*nh tu một ngày là có thể hiểu hết, Tình tu không giống Kiếm tu, từ sau khi ta trở thành Kiếm tu thì gần như không còn cảm nhận được bất kỳ uy áp nào đến từ bề trên, nhưng lúc nào Tình tu cũng cộng hưởng với bề trên, Tình tu cấp cao muốn khống chế Tình tu cấp thấp là việc không quá khó, đạo nào ra đạo ấy, mặc dù Vô Tình Đạo của y vẫn có thể ảnh hưởng đến Si Tình Đạo bọn ta, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều.”
“Thì ra là vậy.”
Thố Vinh chưa bao giờ nghe nói việc này, chỉ cảm thán: “Tu hành đại đạo, đúng là cách đạo như cách núi.”
“Phong Bất Quy không cho Tình tu bên dưới lên nhất phẩm, là bản thân y không chấp nhận hay bản chất Tình tu là vậy, khó nói lắm.” Vân Thiêm Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thanh Doanh chân nhân: “Đã từng nghe đến chuyện Thanh Doanh chân nhân ngã xuống chưa?”
“Chưa từng.”
Cung Mộng cũng nói: “Chưa nghe bao giờ.”
“Phải, ngay cả ta cũng chưa từng nghe qua.” Vân Thiêm Y ngừng thở: “Tuy vào thời của Thanh Doanh chân nhân, ta chỉ mới là Kiếm tu tứ phẩm, chưa từng gặp Thanh Doanh chân nhân, có điều…”
Có điều nhất phẩm ngã xuống, ắt phải có chút động tĩnh.
Lúc trước khi Tôn Thanh Y ngã xuống, nàng ta đã thẳng tay hủy diệt Hải Vực của Ma tu.
Mà lúc Vân Thiêm Y ngã xuống, nghe nói thiên lôi đã đánh suốt chín mươi chín ngày, đương nhiên Tông Hạo và Phong Bất Quy đã chuẩn bị trước, ôi đánh thì đánh, nhưng toàn bộ sấm sét đều bị dẫn đi, nhờ vậy Tông Hạo cũng có cớ lừa gạt mọi người về dị tượng này.
Nói cách khác, có dị tượng, chưa chắc là nhất phẩm ngã xuống, nhưng nhất phẩm ngã xuống, ắt sẽ có dị tượng kinh thiên động địa.
Vân Thiêm Y vắt hết óc nhưng không nhớ ra được bất kỳ dị tượng gì ở thời điểm ấy.
Nàng không dám chắc chắn là không có, nếu dãy núi Dương Tuyền xảy ra chuyện, nàng ở tận núi Cửu Loa chưa chắc có thể chú ý đến.
Thố Vinh cũng hiểu ý Vân Thiêm Y: “Ý của tôn thượng là, không lẽ Thanh Doanh chân nhân chưa hề ngã xuống?”
Ánh mắt Vân Thiêm Y dừng lại trên người Cung Mộng: “Nói thử xem, trò cảm nhận được uy áp của bề trên bằng cách nào.”
“Chủ yếu là nằm mơ.” Cung Mộng nói: “Bọn ta sẽ nằm mơ thấy mình tiến vào ảo cảnh của bọn họ, có điều, dựa vào mức độ gần gũi hoặc là nguyên nhân nào đó, điểm này thì ta không rõ, nhưng mỗi Tình tu có thể nhìn thấy cảnh tượng khác nhau.”
Vân Thiêm Y hơi ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ảo cảnh của Phong Bất Quy, đương nhiên rồi, khoan nói đến Phong Bất Quy có cho nàng vào hay không, cho dù có, nàng cũng không muốn đi vào, một khi bước vào ảo cảnh, nàng sẽ hoàn toàn nằm trong rọ của người ta.
“Ảo cảnh của y trông như thế nào?”
“Là Tuyết Sơn.” Cung Mộng nhớ lại: “Rất lạnh lẽo, ta vừa vảo đã cảm nhận được gió lạnh thấu xương, ui, thật sự không khác dãy núi Dương Tuyền hiện giờ là bao. Tổng cộng ta bị triệu vào ảo cảnh của nhất phẩm ba lần, hơn nữa có hai lần trong số đó đều là Tuyết Sơn, ta chỉ thấy loáng thoáng trên đỉnh núi có mái ngói lưu ly đỏ sẫm, nhưng không thể đến gần, hẳn là bản thân đối phương đang bài xích ta, nhưng lại muốn dùng cảnh trong mộng để đe dọa ta, dù sao khi tỉnh dậy, nhớ tới cái rét cắt da cắt thịt trong mộng là ta hiểu ngay ấy là lời cảnh cáo.”
“Vậy còn lần còn lại thì sao?”
“Còn một lần…” Cung Mộng nhìn vô số màn lụa xung quanh: “Phải rồi, lần đó cũng có màn lụa như thế này, tầng tầng lớp lớp, nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Có điều khi ta tỉnh giấc đã hỏi thăm qua, thần điện trên đỉnh Tuyết Sơn của lão tổ Tình tu cũng có vô số màn lụa như thế này.”
“Phải, Phong Bất Quy luôn sử dụng màn lụa, trước kia ta không nghĩ ra lý do, nhưng bây giờ, ta thấy…” Vân Thiêm Y và Thố Vinh liếc mắt nhìn nhau: “Có lẽ, đây là một cách ngụy trang.”