“Ngụy trang…” Cung Mộng trầm ngâm, cảm giác như đã nắm bắt được một manh mối, chỉ còn thiếu một nút thắt cuối cùng.
Vân Thiêm Y thì gần như đã hiểu được toàn bộ.
“Phải, nếu y cũng là Tình tu, vậy như trò nói, Tình tu bề trên sẽ triệu bề dưới đi vào giấc mộng, lúc trước khi y còn chưa là nhất phẩm đương nhiên đã từng bước vào giấc mộng là ảo cảnh của Thanh Doanh chân nhân, nếu y bắt chước Thanh Doanh chân nhân, cũng bắt đầu sử dụng màn lụa, vậy thì Thanh Doanh chân nhân sẽ không biết chuyện này.” Bởi vì Tình tu đi vào giấc mộng là trên cho phép dưới, còn Tình tu nhất phẩm không thể bước vào giấc mộng của bất kỳ ai.
“Mà những người khác khi tiến vào ảo cảnh trong mơ nhìn thấy màn lụa, cũng sẽ không phân biệt được là do ai triệu hoán.” Cung Mộng nói tiếp, đã đến bước này, chỉ cần nàng ta không ngốc tất nhiên sẽ hiểu hết toàn bộ những gì Vân Thiêm Y nói: “Hai lần thấy Tuyết Sơn đều là ảo cảnh của lão tổ Tình tu, chỉ có thể nhìn thấy Tuyết Sơn, đó là vì ta là Si Tình Đạo, y là Vô Tình Đạo, trong tiềm thức của y vẫn bài xích ta, còn lần nhìn thấy màn lụa, e là ta đã tiến vào ảo cảnh của Thanh Doanh chân nhân!”
Nói cách khác.
Thanh Doanh chân nhân chưa hề ngã xuống.
“Vậy ở trên đây…” Cung Mộng chỉ lên trên mái nhà: “Thật sự chỉ là ảo giác à?”
“Là ảo giác thật.” Vân Thiêm Y nói: “Nếu không phải, ta đã nhận ra rồi.”
Cho dù kiếm phách nàng có gãy vụn, tốt xấu gì vẫn có Đế Thiếu Cẩm mà.
Trên thế giới này, nếu có một người mà Vân Thiêm Y không hề nghi ngờ, đó chính là Đế Thiếu Cẩm.
“Xem ra, ngọc bội này không phải dùng ở đây.” Vân Thiêm Y lấy ngọc bội từ trong tay áo ra ném xuyên qua trần nhà, rồi lại nhìn ngọc bội theo đà quay về trong tay mình.
“Lần trước khi ta và Đế Thiếu Cẩm vào đây, Thanh Doanh chân nhân đã bị kích hoạt, đi xuống lầu nhảy múa bên dưới.” Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Lúc đó bọn ta chỉ gỡ cuộn tranh xuống thôi, hơn nữa cũng đã chứng minh bức tranh đó không liên quan gì đến việc kích hoạt ảo ảnh của Thanh Doanh chân nhân.”
Nhưng bây giờ cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Đã sai ở bước nào?
Vân Thiêm Y nhìn Cung Mộng, rồi lại nhìn Thố Vinh.
“Cung Mộng, trò rời khỏi Doanh Lâu trước đi.”
Lần này khác với lần trước ở chỗ có thêm một vị Tình tu.
Cung Mộng gật đầu, bước nhanh xuống lầu.
Vân Thiêm Y và Thố Vinh chờ ở tầng cao nhất một lúc lâu.
Thanh Doanh chân nhân trên mái nhà vẫn không hề động đậy.
“Không lẽ phải có hai vị Đế Tôn?” Thố Vinh suy đoán.
“Vậy thì phương pháp kích hoạt này quá đắt đỏ rồi.” Vân Thiêm Y nghĩ ngợi: “Có thể không liên quan đến ta, nhưng có liên quan đến Đế Thiếu Cẩm.”
“Không phải chứ?” Thố Vinh sờ râu: “Vào thời Thanh Doanh chân nhân, ngài mới tứ phẩm, lúc đó chắc Thú Đế chí tôn vẫn còn đang khóc lóc đòi bón ăn ở trong bí cảnh của các Đế Tôn.”
Chắc không đến mức khóc lóc đòi bón ăn đâu.
Có điều khi loài huyễn sinh rời khỏi bí cảnh đều đã là tam phẩm, Thố Vinh dùng từ cũng không sai.
“Hửm?”
Vân Thiêm Y nhạy bén nắm bắt trọng tâm: “Có lẽ không phải Thú tu, mà là loài huyễn sinh?”
Lúc này gọi Chiếu Dạ tới thì thật phiền phức, Vân Thiêm Y phất tay áo, ôm Đào Đào ra khỏi ảo cảnh.
Đào Đào là Ứng Long, dĩ nhiên cũng là loài huyễn sinh.
“Tôn thượng.” Vừa thấy Vân Thiêm Y, Đào Đào lập tức ôm chầm lấy nàng: “Đào Đào rất nhớ tôn thượng, cũng nhớ Vân Vân tỷ tỷ, Dược Dược tỷ tỷ…”
Vân Hương Diệp và Hồng Dược đều ở môn phái tu hành, không ở Lưu Ly Ảo Cảnh.
Vân Mộc Hương khế ước với Hồng Dược, đương nhiên muốn đi theo bên cạnh Hồng Dược.
Bây giờ trong phòng trúc ở Lưu Ly Ảo Cảnh chỉ có Vấn Kinh chăm sóc Đào Đào.
Đào Đào buồn chán muốn chết, gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn không ngừng mếu máo: “Tôn thượng không chơi với Đào Đào.”
Vân Thiêm Y nghe vậy thì vô cùng áy náy, nàng xoa đầu Đào Đào, lại nựng gương mặt nhỏ nhắn của bé con: “Là lỗi của ta, như vậy đi, Vân Vân tỷ tỷ, Dược Dược tỷ tỷ của bé đều đang tu hành ở đây, bé sống cùng bọn họ nhé?”
Dù sao núi Mộ Kiếm cũng ở trong bí cảnh, Đào Đào hành động trong đây cũng không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Đào Đào nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, bé choàng tay ôm cổ Vân Thiêm Y, lại nghe Thố Vinh ngạc nhiên thốt lên: “Tôn thượng, ngài ấy đi xuống rồi!”
“Không sao đâu.” Vân Thiêm Y ôm chặt Đào Đào: “Đào Đào đừng sợ.”
“Đào Đào không sợ mà!” Đôi mắt đen láy của Đào Đào nhìn Vân Thiêm Y: “Tỷ tỷ đẹp quá… Trên người tỷ thơm quá.”
Thơm ư?
Vân Thiêm Y và Thố Vinh trao đổi ánh mắt với nhau.
Thố Vinh khẽ lắc đầu.
Tỏ ra bản thân chưa hề ngửi được cái gì.
Có điều Đào Đào nhanh chóng không bận tâm đến Thanh Doanh chân nhân nữa, đối với bé con, Vân Thiêm Y vẫn là người quan trọng hơn.
“Xem ra, đúng là loài huyễn sinh có thể kích hoạt Thanh Doanh chân nhân.” Vân Thiêm Y không cần đi xuống cũng biết đại sảnh lầu một bắt đầu vừa múa vừa hát, còn nghe thấy tiếng la hét í ới của Cung Mộng: “Đi lên đây!”
Chốc lát sau, Cung Mộng vội vã chạy lên, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Đào Đào ở trong lòng ngực Vân Thiêm Y: “... Nữ nhi của người à?”