Vân Thiêm Y không nói nên lời.
“Ta có thể sinh ra loài huyễn sinh à?”
“Đâu trách ta được.” Cung Mộng uất ức: “Ta đâu dùng thần thức quét qua.”
Đối với Tình tu bọn họ, không quét thần thức bừa bãi là kiến thức căn bản nhất.
Trừ phi nàng ta chắc chắn đối phương không phải Tình tu, không phải Ma tu, không phải Yêu tu, hơn nữa cấp bậc không bằng mình.
Hiển nhiên, bé con trong lòng Vân Thiêm Y không phải ba đạo tu này, nhưng nhìn đôi mắt rồng vàng chói của đối phương, bản năng mách bảo Cung Mộng đừng nên quét bừa.
“Lúc trò tiến vào, có nhìn thấy Thanh Doanh chân nhân không?”
Cung Mộng lắc đầu: “Không có.”
Giống như bọn họ lần trước vậy.
Mấy người Vân Thiêm Y quay lại đại sảnh ở lầu một, quả nhiên vẫn là khung cảnh ca múa như cũ.
“Bây giờ trò thấy mặt Thanh Doanh chân nhân, hay là mặt của sư phụ trò?”
Sau khi Vân Thiêm Y lên tiếng hỏi, Cung Mộng lại im lặng rất lâu không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Vân Thiêm Y và Thố Vinh nhìn nhau, kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, đồng thời bọn họ đều phóng thần thức ra, nhưng không cảm nhận được có gì nguy hiểm.
Ước chừng qua hai nén hương, dường như Cung Mộng mới hoàn hồn: “Không được, ta nghĩ mình vẫn bị ảnh hưởng bởi Kiếm tu.”
Vân Thiêm Y nhướng mày: “Trò nhìn thấy gì?”
“Kết cấu của thuật pháp, ta chỉ có thể nhìn thấy một phần.” Cung Mộng nói tới đây thì dừng lại hồi lâu: “Giống như một cái bản đồ, một phương hướng, một trận pháp, nếu ta còn là Tình tu tam phẩm hoàn chỉnh, chắc chắn có thể xem rõ ràng.”
Nhưng bây giờ nàng ta chỉ có thể xem là Kiếm tu ngũ phẩm.
“Dẫn Tình tu tới đây quả là đúng đắn.” Vân Thiêm Y suy nghĩ: “Quay lại vấn đề ban đầu, chúng ta không có Tình tu đáng tin.”
“Nếu người không ngại tàn nhẫn một chút.” Cung Mộng nói: “Đáng tin hay không cũng không sao, Tình tu ngũ phẩm là được, chỉ cần để gã nhìn thuật pháp này, ta có thể nhìn thấu thông qua gã.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Vậy gã Tình tu đó xem xong thì sao?”
Cung Mộng hắng giọng: “Người thật sự muốn biết sao?”
“Phải.”
“Lúc đang quan sát, gã cũng sẽ chết.”
Vân Thiêm Y hơi cau mày: “Trò nói trò không còn dùng được bao nhiêu thuật pháp Tình tu nữa.”
“Đúng vậy, chẳng còn bao nhiêu, nhưng ta vẫn còn giữ được một vài thuật pháp cấp trung, sư phụ của ta ơi, ta là Tình tu tam phẩm hóa thành Kiếm tu ngũ phẩm mà, ôi chao!”
Cung Mộng còn chưa dứt lời, đã bị Vân Thiêm Y cốc đầu bằng chuôi kiếm.
Vân Thiêm Y lạnh nhạt nói: “Trò để tâm vào chuyện tu kiếm nhiều hơn đi!”
“Vậy có được không?”
“Nếu có thể gặp được Tình tu Liệt Tình Đạo, vậy thì có thể suy xét.”
“Chà, không có bao nhiêu Tình tu Liệt Tình Đạo đâu.”
Thố Vinh vẫn luôn suy ngẫm lời Cung Mộng nói: “Tôn thượng, nếu là một cái bản đồ, có lẽ đó là nơi ở của Thanh Doanh chân nhân.”
Vân Thiêm Y quay đầu nhìn lão, rồi lại nhìn Thanh Doanh chân nhân đang khiêu vũ ở trên sân khấu.
“Trò nói xem, nàng ấy để lại tín hiệu là có mục đích gì?”
Cung Mộng nhìn qua, là đang hỏi nàng ta ấy à?
“Là vì muốn có người tìm ra?”
Thố Vinh lại cho rằng: “Là không muốn bị người ta tìm thấy.”
Cung Mộng hùng hồn giải thích: “Nếu không thì lưu lại tín hiệu làm gì, với cấp bậc nhất phẩm của ngài ấy, nếu không muốn bị ai tìm ra, vậy thì cả đại lục Thần Châu sẽ không có người nào tìm được.”
“Không đơn giản vậy đâu.”
Trong số mọi người, chỉ có Vân Thiêm Y đã từng chạm đến nhất phẩm.
Nàng nhìn thoáng qua Cung Mộng, không ôm hy vọng gì hỏi: “Trò có biết điều kiện phi thăng nhất phẩm của Si Tình Đạo không?”
Cung Mộng mở to hai mắt, chắp tay thi lễ với Vân Thiêm Y: “Cảm tạ sư phụ đã đánh giá cao ta.”
“Tình tu phi thăng, phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên.”
“Người có biết lão tổ Tình tu…”
“Suỵt.” Vân Thiêm Y đặt tay lên môi Cung Mộng: “Đừng nói ra, cũng đừng nghĩ tới.”