Có vẻ bọn họ không được chào đón lắm.
Cung Mộng kéo Vân Thiêm Y lại, chỉ trỏ ra hiệu: “Lên?”
Vân Thiêm Y vui mừng nhìn nàng ta: “Tốt lắm, có mấy phần khí phách Kiếm tu rồi đấy, nhưng trò có kiếm không?”
Cung Mộng vội vàng sờ lên hông mình.
Ngoại trừ món pháp khí này thì chẳng còn gì khác.
“Kiếm của chúng ta đâu rồi?”
“Chắc bị bí pháp của ảo trận che giấu rồi.” Vân Thiêm Y cho nàng ta xem bên hông mình.
Kiếm Huyền Diễm cũng không thấy đâu, chỉ còn kiếm gỗ Linh Thụ ở bên người.
“Kiếm này do Thú Đế chí tôn làm từ nhánh khô của Linh Thụ, có vị cách cao hơn bí cảnh này.”
Hiển nhiên vẫn được giữ lại.
Cung Mộng cầm pháp khí lên, rót linh khí vào: “Chậc, không được, thiếu chút cảm giác.”
“Cứ thuận theo cốt truyện đi.” Vân Thiêm Y vỗ vai an ủi nàng ta.
Cung Mộng hỏi: “Vậy cốt truyện như thế nào?”
Vân Thiêm Y sao mà biết được, vừa định suy nghĩ thì bất ngờ cảm ứng được một luồng thần thức quen thuộc, Vân Thiêm Y xoay người chỉ về chỗ bậc thang bên dưới: “Thố Vinh đến rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Vân Thiêm Y nhanh chóng phát hiện ra, không chỉ có một mình Thố Vinh đến.
Dưới bậc thang trước mặt là một đám đông mênh mông, Thố Vinh đang đi trước bọn họ.
Từ góc nhìn của Vân Thiêm Y, thay vì nói lão được mọi người vây quanh, chi bằng nói lão bị áp giải thì đúng hơn.
Đến trước sơn môn, cuối cùng Thố Vinh cũng nhìn thấy hai người Vân Thiêm Y và Cung Mộng.
Lão phóng thần thức gọi: “Tôn thượng.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Tình hình hiện giờ sao rồi? Ông biết được cốt truyện chưa?”
Trong giọng nói của Thố Vinh có phần mơ hồ: “Tôn thượng, theo lý thuyết chắc hẳn đây là kỳ ngộ của lão hủ, nhưng lão hủ không có bất cứ thông tin gì, bây giờ lão hủ cũng không biết nhiều hơn ngài bao nhiêu.”
Lão lại bổ sung: “Đương nhiên, lão vẫn biết nhiều hơn ngài.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Nếu ông không biết cốt truyện, sao ông biết đây là kỳ ngộ của ông?”
Thố Vinh trầm mặc một hồi, nói: “Lão hủ đã từng mơ thấy cảnh tượng này vô số lần…”
Vân Thiêm Y hơi giật mình: “Không phải ông sinh ra là một con thỏ sao? Sao lại nằm mơ trở thành con người được?”
Cung Mộng ở bên cạnh không nói nên lời: “Trời ạ, cho dù lão có là thỏ nhưng cũng từng có chuyển kiếp mà, có khi đời trước của lão là người thì sao?”
Vân Thiêm Y hơi sửng sốt, nàng và Thố Vinh đã quen biết hơn một nghìn năm, chưa từng nghĩ đến chuyện Thố Vinh có kiếp khác.
Giống như nàng không nghĩ đến chuyện bản thân mình có thể cũng từng có kiếp khác.
Thố Vinh lại không để ý đến sự do dự của Vân Thiêm Y, lão còn đang suy nghĩ về chuyện kỳ ngộ: “Đây có thể là một tầng trận pháp khá phức tạp, lão hủ từng nghiên cứu về ảo trận, sở dĩ mười tầng dưới có tình tiết ảo trận là vì bản chất những ảo trận đó vốn không phải tình huống thật, mà là thứ hoàn toàn hư cấu ra, đương nhiên phải có tình tiết, cũng tức là cốt truyện. Mặc dù mỗi người đều có kỳ ngộ riêng, nhưng kỳ ngộ cũng có thể có liên quan đến pháp khí ẩn giấu trong ảo trận, bây giờ kỳ ngộ ở tầng này không phải như thế, chắc là chúng có liên quan đến bản thân chúng ta.”
“Có lý.” Vân Thiêm Y tán đồng: “Vậy chúng ta cứ diễn theo đi, xem cuối cùng tình huống là thế nào.”
Thố Vinh đột nhiên hơi ấp a ấp úng: “À, được… Vậy tôn thượng và nha đầu Cung Mộng phải bảo vệ bản thân trước, hai người vẫn có thể dùng thuật pháp Kiếm tu à?”
Vân Thiêm Y nói: “Cũng không biết, nhưng kiếm trong tay chúng ta đã bị ẩn đi, ngoại trừ kiếm gỗ Linh Thụ.”
Nói đến đây, Vân Thiêm Y lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu kiếm gỗ Linh Thụ vẫn dùng được, chứng tỏ vị cách của nàng vẫn còn hiệu lực ở đây.
Ắt có thể sử dụng kiếm thuật bình thường.
Thố Vinh nói: “Xem ra chỉ có Cung Mộng và ta phải tuân theo quy tắc của nó, sử dụng thuật pháp của Pháp tu.”
Vân Thiêm Y tò mò: “Ông là thần thú nhị phẩm, không lẽ quy mô trận pháp này có thể đè ép tu vi nhị phẩm sao?”
Nhưng có bàn bạc vẫn không bàn ra lý do của vấn đề này, trong lúc bọn họ liên lạc với nhau bằng thần thức, những người bên dưới đã bắt đầu biểu diễn.
Thố Vinh trông trẻ hơn không ít, lại trong dáng vẻ con người, thậm chí còn có vài phần anh tuấn, phía sau lão là một công tử khá ph*ng đ*ng, còn bên cạnh lão là một thiếu gia mặt mày lạnh lùng.
Vân Thiêm Y không biết đối phương có phải thiếu gia hay không, miễn sao nhìn giống là được.
“Vinh huynh, đây chính là Phi Vân Phái, phụ mẫu ruột của huynh đều ở đây này, bao nhiêu năm qua huynh sống cũng không dễ dàng gì, nhưng khổ sở đều đã qua rồi, từ hôm nay trở đi huynh lại có một gia đình.”
Vân Thiêm Y không khỏi bội phục Thố Vinh, mặc dù Thố Vinh không có được bất kỳ cốt truyện gì, cũng không biết thân thế bây giờ của mình, nhưng khi nghe công tử ph*ng đ*ng ở bên cạnh nói vậy, lão lập tức lộ vẻ thổn thức, sắc mặt như thể kinh hãi thảng thốt lắm, nói: “Chúng ta tìm tới cửa thế này có ổn không? Có cần gửi bái thiếp trước không?”
Công tử ph*ng đ*ng nói: “Vinh huynh nói gì thế? Không phải chúng ta đã đưa rồi à? Là vì phu thê Vinh Đường chủ muốn gặp mặt huynh, chúng ta mới đến môn phái chứ!”
Trên mặt Thố Vinh lộ ra sự xấu hổ, lão vỗ trán mình: “Ôi trời, thật là, xem ta sốt ruột chưa kìa, quên hết những chuyện này, nếu lát nữa ta lỡ nói nhầm điều gì, đệ nhất định phải đỡ giúp ta một chút đấy.”
Công tử ph*ng đ*ng vỗ ngực: “Yên tâm, tuy ba người chúng ta không cùng phụ mẫu nhưng thân như ruột thịt, phụ mẫu của huynh cũng là phụ mẫu của bọn ta, yên tâm, có chuyện gì đã có huynh đệ ở đây gánh vác.”
Thiếu gia mặt lạnh không hề lên tiếng từ nãy đến giờ cũng gật đầu: “Đi thôi.”
Đồng thời, những người ở phía sau đều cổ vũ cho Thố Vinh.
“Vinh thiếu hiệp, cố lên, Vinh Đường chủ vang danh thiên hạ xưa nay, ở Thanh Sơn bọn ta cũng là người có tiếng tăm, nếu biết Vinh thiếu hiệp là nhi tử ruột thịt thất lạc, chắc chắn Vinh Đường chủ sẽ rất vui mừng!”
“Đương nhiên rồi, hổ phụ không sinh khuyển tử, phụ thân là đại hiệp, nhi tử là thiếu hiệp, quả thực vô cùng cảm động mà, đi, chúng ta cùng qua đó xem thử!”
Vân Thiêm Y nhìn đến đây thì không kìm được, dùng thần thức hỏi: “Mấy người này là ai vậy?”
Thố Vinh phán đoán theo tình tiết: “Lão hủ đoán thân phận của những người này chính là những người đã từng được Vinh thiếu hiệp trợ giúp, Vinh thiếu hiệp là cô nhi đến tìm kiếm song thân, thêm nữa thì lão hủ không biết, lão chỉ biết được từ cuộc trò chuyện với bọn họ thôi, hai người bên cạnh là huynh đệ kết bái với Vinh thiếu hiệp, ba người đều tới đây bái sơn môn, xem ra lão hủ đây, à không, là Vinh thiếu hiệp mới đúng, là Pháp tu lục phẩm sắp đột phá ngũ phẩm, hai vị huynh đệ bên cạnh cũng là Pháp tu nhưng cấp bậc thấp hơn, còn những người theo sau thì có tán tu cũng có phàm nhân.”
“Thì ra là vậy, chắc bọn ta chính là đệ tử cấp thấp của môn phái này, có điều ta và Cung Mộng có vẻ không được người ta thích lắm, bị người xung quanh khinh thường, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Trong lúc Vân Thiêm Y nói chuyện, bên trong môn phái bỗng vang lên những hồi chuông rất trang nghiêm cung kính.
“Các Đường chủ ra rồi!”
Đám đệ tử vừa xua đuổi Vân Thiêm Y lập tức nghiêm túc quy củ đứng sang một bên, Vân Thiêm Y nhanh nhẹn kéo Cung Mộng sang, tuy bọn họ có khoảng cách với những đệ tử này, nhưng nhìn vào quả hồ lô làm thành gáo nước ở bên hông, đây là chỗ tốt của người qua đường Giáp trong ảo trận, trận pháp này cho dù đã xảy ra chuyện xưa gì, bản chất câu chuyện vốn không liên quan đến hai người Vân Thiêm Y, chỉ cần bọn họ không gây chuyện, ảo trận sẽ không uy h**p đến bọn họ, nàng chỉ là một người qua đường thuần túy có thể đứng ở góc độ bên ngoài quan sát toàn bộ thế cục, nghĩ đến đây, Vân Thiêm Y nói với Cung Mộng: “Đợi lát nữa khi không có ai để ý chúng ta, trò yểm hộ giúp ta, ta muốn xem thử mắt trận của trận pháp này ở chỗ nào.”
Cung Mộng gật đầu, lại hơi nghi hoặc: “Không phải người nói chúng ta đi theo kỳ ngộ của trận pháp sao?”
“Vẫn đi theo, nhưng ta cũng muốn có sự đảm bảo, nếu chẳng may xảy ra việc gì không thể cứu vãn, ta sẽ lập tức phá hủy mắt trận tiến vào tầng tiếp theo.”
Vân Thiêm Y vẫn có lòng tin với chuyện này, nếu trận pháp tầng này không thể ẩn giấu kiếm gỗ Linh Thụ, chứng tỏ nàng có thể phá hủy mắt trận.
Cung Mộng: “Ta hiểu rồi, hay chúng ta thừa dịp này đi xem thử tình hình xung quanh?”
Vân Thiêm Y gật đầu: “Không tồi, thông minh hơn nhiều đấy, chuyện ở đây cứ giao cho Thố Vinh, dù sao lão cũng là Trận tu chân nhân, ảo trận con con này không làm khó được lão đâu.”
Lời tác giả: Vì một số lý do (bị cắt ngang), quyển sách này sẽ không tiếp tục đăng dài kỳ nữa, để câu chuyện có đầu có đuôi, tôi xin đăng phần dàn ý phía sau để thuật lại trọn vẹn câu chuyện.
Từ đoạn này đến hết, chính là nội dung dàn ý.
Ảo trận mà mấy người Vân Thiêm Y tiến vào chính là chuyện về kẻ địch của Thố Vinh năm xưa, khiến bí cảnh của Thố Vinh bị đánh nát, là về một Pháp tu nhị phẩm.
Y từng cho rằng bản thân là cô nhi, trên chặng đường vừa hành hiệp trượng nghĩa vừa tu hành thì biết mình là nhi tử của Đường chủ Phi Vân Phái, một danh môn Pháp tu, vì thế tới cửa nhận thân, cũng là thời điểm khi mấy người Thố Vinh bước vào.
Nhưng thật ra, Vinh thiếu hiệp không phải bị thất lạc hay bị lừa bán đi, mà là Vinh Đường chủ chủ động vứt bỏ, bởi vì lúc Vinh thiếu hiệp sinh ra, có Tình tu tìm đến cửa nói sau này thằng bé này sẽ tự tay giết phụ thân ruột thịt.
Đối với Vinh thiếu hiệp tìm đến tận cửa, Vân Đường chủ có vẻ nhiệt tình nhưng thật ra vẫn luôn ngấm ngầm đề phòng và tìm cách hãm hại.
Mà trong quá trình Vinh thiếu hiệp theo đuổi sự thừa nhận từ phụ thân, dần dần mất đi tấm lòng trong sáng của người tu đạo, biến thành con rối của Vinh Đường chủ.
Ám sát Thố Vinh, chính là mệnh lệnh của Vinh Đường chủ.
Thật ra, giữa Vinh Đường chủ và Thố Vinh cũng không có thù hận gì, ông chỉ mong vị thú tu tam phẩm Thố Vinh này có thể giết nhi tử của mình thôi.
Có điều, không ngờ rằng Vinh thiếu hiệp lại không l* m*ng đích thân ra tay, mà liên hợp với một chủng tộc thần thú khác là kẻ địch của Thố Vinh, muốn đuổi cùng giết tận tộc Thỏ.
Trong quá trình bảo vệ tộc nhân, Thố Vinh bị đánh nát nội đan, vốn dĩ đã ngã xuống, nhưng nhờ Ứng Long Sương Hồng cũng chính là mẫu thân của Đào Đào ra tay cứu Thố Vinh, tuy Thố Vinh bảo vệ được tính mạng và tu vi nhưng ảo cảnh lại bị hủy hoại theo sự biến mất của nội đan.
Dĩ nhiên, vào thời điểm này Vân Thiêm Y vẫn còn đang bế quan, sau đó thì trực tiếp chuẩn bị phi thăng, không hề nắm rõ những việc này.
Trong ảo trận, Thố Vinh chứng kiến toàn bộ những gì mà lão từng không hiểu.
Vì sao tộc Thỏ đột nhiên bị tập kích, vì sao một Pháp tu không hề liên quan lại thao túng toàn bộ chuyện này.
Chẳng qua, cho dù Vinh thiếp hiệp thành công, y vẫn không có được sự công nhận của Vinh Đường chủ, Vinh Đường chủ khăng khăng muốn giết y như cũ.
Kết cục thật sự của Vinh thiếu hiệp là bị Ứng Long ăn thịt.
Đều là thần thú của Kiếm Đế chí tôn, Thố Vinh bị người ta đâm một nhát, đương nhiên Sương Hồng phải đòi công đạo cho Thố Vinh.
Nhưng trong ảo trận này, Thố Vinh vừa chống trả với chấp niệm của Vinh thiếu hiệp, vừa xử lý tâm ma của mình, cuối cùng chém đầu Vinh Đường chủ, xem như chặt đứt nghiệt duyên của đôi phụ tử này.
Thố Vinh cũng tìm được bảo vật giúp sửa chữa ảo cảnh của mình, tiếp theo, nhờ sự giúp đỡ của Vân Thiêm Y và Đào Đào, Thố Vinh xây lại ảo cảnh và đón toàn bộ tộc nhân của tộc Thỏ vào trong ảo cảnh của mình.
Sự kiện ảo trận Tần Môn Trang dừng ở đây, nhưng sau khi Thố Vinh và Cung Mộng bị truyền tống đi, Vân Thiêm Y lại bị giữ chân.
Trong ảo trận này còn có một kỳ ngộ khác, hơn nữa chỉ thuộc về một mình nàng.
Ở trong ảo giác, Vân Thiêm Y nhìn thấy toàn bộ đại lục Thần Châu, thấy trụ thông thiên đã sắp đứt gãy, gần như bị hủy hoàn toàn.
Cảnh tượng này khiến Vân Thiêm Y ý thức được, chức trách thực sự của Đế Tôn là gì.
Thậm chí ở bên ngoài trụ thông thiên, nàng còn nhìn thấy một vài thứ, chúng là cảnh tượng thật của đại lục Thần Châu.
Đại lục Thần Châu là một thế giới nhân tạo, hay nói cách khác là một khu vườn mà các Đế Tôn sáng tạo, truyền qua nhiều đời, bên ngoài đại lục Thần Châu đúng là có một thiên địa rộng lớn hơn, nhưng nơi đó đã trở thành phế tích không có bất kỳ sinh linh nào.
Thế giới này vốn là một thế giới tu tiên bình thường, nhưng sau thiên tai, các giống loài đều bị tiêu diệt, núi lửa phun trào diễn ra suốt mấy trăm vạn năm, trong thời gian này đa số sinh vật trên thế giới đều bị diệt vong.
Mà các đại năng tu tiên đã dùng hết tài nguyên mình có, tạo ra một đại lục mới, còn dùng bí pháp che chở.
Đây cũng là thứ đã từng cản Vân Thiêm Y lại.
Ông lão và thằng bé ở phần mở đầu chính là hiện thân của Sinh và Tử, là những tiên nhân đắc đạo thực sự, bởi vì đã đắc đạo cho nên có thể sống mãi không chết, nhưng đại lục bên dưới đã bị hủy diệt toàn bộ, thứ duy nhất bọn họ có thể bảo vệ chính là đại lục Thần Châu này.
Lớp bảo hộ của đại lục Thần Châu và trụ thông thiên đều cần năng lượng để duy trì.
Nhưng số linh thạch hoặc tài nguyên do đại lục Thần Châu tạo ra chỉ có thể nói là muối bỏ biển, hoàn toàn vô nghĩa.
Nguồn năng lực thực sự để duy trì cho trụ thông thiên và lớp bảo hộ, chính là “các Đế Tôn”.
Hơn nữa, các Đế Tôn phải tự nguyện làm vậy, bởi vì một khi tâm không cam, tình không nguyện, Đế Tôn có thể trực tiếp hủy diệt đại lục Thần Châu, không thể như vậy được.
Lúc trước khi Vân Thiêm Y phi thăng, thật ra nàng cũng đã hiểu được phần nào.
Nàng mơ hồ ý thức được, kết quả cuối cùng khi bản thân trở thành Đế Tôn chính là tự mình hiến tế, chỉ có cách hiến tế mới giúp cho đại lục Thần Châu duy trì sự sống, giúp vô số bá tánh tiếp tục sống sót, giúp các giống loài tiếp tục sinh sôi.
Đây cũng là lý do Vân Thiêm Y luôn khuyên nhủ Đế Thiếu Cẩm hãy buông bỏ tạp niệm, một lòng vì chúng sinh, bởi vì nếu có một chút lòng riêng, chưa chắc có thể chấp nhận được kết cục khi trở thành Đế Tôn.
Hiển nhiên, Phong Bất Quy không làm được chuyện này.
Hơn nữa, y còn có khuynh hướng đồ sát thế gian, cho nên Vân Thiêm Y không thể để Phong Bất Quy trở thành Đế Tôn.
Sau khi bước ra khỏi ảo cảnh, Vân Thiêm Y thu nhận đồ đệ, mở rộng môn phái, trong thời gian này, nai con do Tôn Thanh Y chuyển thế chết đi, linh hồn của nàng ta lại đầu thai liên tục bảy lần, rất nhiều kiếp chỉ là côn trùng đoản mệnh, Vân Thiêm Y chờ đến kiếp thứ chín Tôn Thanh Y sinh ra, đời này nàng ta sinh ra trong gia tộc Ma tu, Vân Thiêm Y sắp xếp để Cầm Vũ Thanh tiếp cận Tôn Thanh Y, trở thành sư phụ của nàng ta, khi nàng ta lên năm tuổi thì dẫn nàng ta rời khỏi gia tộc, bước vào thành Vô Ảnh bắt đầu tu luyện.
Đồng thời, nàng chuyên tâm bồi dưỡng Hồng Dược, muốn diệt trừ Phong Bất Quy, Hồng Dược chính là nhân vật vô cùng quan trọng.
Chuyện về Phong Bất Quy chính là thế này.
Y và Vân Thiêm Y, cùng một nam tử tên Hạ Văn Chương đã từng là đồng môn cùng thế hệ, Phong Bất Quy và Hạ Văn Chương đều cho rằng mình có mối quan hệ thân thiết với Vân Thiêm Y, nhưng thật ra Vân Thiêm Y chỉ là một kiếm si, hoàn toàn không thèm giao tiếp với ai, ngoại trừ sư phụ thì chỉ có Vô Nhai chân nhân kiếm thuật siêu quần cùng với Cảnh Văn Tấn là có quan hệ tốt với nàng, có điều hai người này cũng là kiếm si, trên dưới môn phái không có mấy ai biết bọn họ thân thiết với nhau.
Phong Bất Quy thích Hạ Văn Chương, Hạ Văn Chương thích Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y trầm mê luyện kiếm.
Phong Bất Quy không có thiên phú kiếm thuật, mắt thấy không theo kịp Hạ Văn Chương, càng không nói đến việc vượt qua Vân Thiêm Y, thế là nảy sinh lòng riêng, đồng thời lúc đó y cũng bị Tình tu nhị phẩm là Thanh Loan chân nhân dụ dỗ, đi theo Thanh Loan chân nhân.
Đương nhiên, chuyện Phong Bất Quy rời đi cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn trong môn phái.
Qua mấy trăm năm sau, Phong Bất Quy trở thành Tình tu có thiên phú phi phàm, dẫn theo một đám Tình tu tập kích môn phái cũ của mình, vốn dĩ y muốn giết Vân Thiêm Y rồi dẫn Hạ Văn Chương đi, nhưng đám người Vân Thiêm Y và Cảnh Văn Tấn đã trốn thoát dưới sự bảo vệ của sư phụ.
Phong Bất Quy chỉ đưa Hạ Văn Chương đi, lúc này Phong Bất Quy cũng đã tu Vô Tình Đạo.
Bởi vì y cho rằng bản thân không thể có được tình cảm của Hạ Văn Chương, dù sao nhìn Hạ Văn Chương cũng không giống một kẻ có thể yêu nam tử.
Cho nên y mới giữ Hạ Văn Chương bên cạnh để tu luyện Vô Tình Đạo.
Không ngờ dưới viên đạn bọc đường của Phong Bất Quy, Hạ Văn Chương lại yêu y, lúc này Phong Bất Quy đã là chân nhân Tuyệt Tình Đạo, vì muốn đột phá thêm một bước, sau khi cả hai lưỡng tình tương duyệt, y đã ra tay giết Hạ Văn Chương, thành công bước vào bậc cuối cùng của Tình tu Vô Tình Đạo: Nghiệt Tình Đạo.
Nhưng tới bước này, Phong Bất Quy lại tối tăm mặt mày.
Điều kiện để Tình tu Nghiệt Tình Đạo phi thăng cực kỳ hà khắc.
Y phải bị một người có vô số gút mắc ái hận, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn tự tay g**t ch*t.
Trong khoảnh khắc y “tử vong”, y mới hoàn thành phi thăng.
Nhưng vào thời điểm đó, Phong Bất Quy không có ai như vậy, người duy nhất có ái có hận với y là Hạ Văn Chương đã chết.
Phong Bất Quy từng cố gắng g**t ch*t sư phụ của mình là Thanh Loan chân nhân, nhằm chọc giận Thanh Doanh chân nhân, nhưng lại không hiệu quả, sau này Phong Bất Quy lại muốn giết Thanh Doanh chân nhân nhưng Vô Nhai chân nhân đã đến cứu trợ, cuối cùng Vô Nhai chân nhân chỉ còn mỗi phần hồn, thi thể đóng băng trong mật thất, còn Thanh Doanh chân nhân không thể không giam mình trong bí cảnh, hút năng lượng của bí cảnh để duy trì sự sống, buộc phải bế quan.
Doanh Lâu chính là lối vào bí cảnh, nhưng ngoại trừ Vô Nhai chân nhân, không ai có thể đi vào được, Vân Thiêm Y cũng không.
Nói tóm lại, lúc này Phong Bất Quy nhìn một vòng, phát hiện bản thân không còn khả năng phi thăng.
Sau đó, y nhớ đến Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chín bỏ làm mười cũng xem như là tình địch của y, chỉ cần y yêu Vân Thiêm Y, chẳng phải sẽ là gút mắc ái hận sao?
Cho nên y cứ mãi dây dưa với Vân Thiêm Y, thậm chí ám sát Đế Thiếu Cẩm mấy lần để chọc tức Vân Thiêm Y, nhưng sao Đế Thiếu Cẩm có thể bị y ám sát được, lần nào cũng là hắn chế ngự Phong Bất Quy.
Nhưng cũng chính vì vậy mà nảy sinh gút mắc nhân quả với Phong Bất Quy.
Cho nên, Đế Thiếu Cẩm cũng không thể tự tay g**t ch*t Phong Bất Quy.
Khi Vân Thiêm Y phi thăng thất bại, nàng đã hiểu ra điều này.
Mỗi khi bọn họ tiến lên một bậc thì sẽ thấu hiểu một phần thiên đạo, mặc dù phi thăng thất bại nhưng những gì Vân Thiêm Y nên lĩnh ngộ thì nàng vẫn biết.
Dù thiên đạo không nói rõ ràng, dù sao cũng không phải sổ tay hướng dẫn, nhưng Vân Thiêm Y có thiên phú nhanh nhạy cũng đoán ra được bảy tám phần.
Cho nên Vân Thiêm Y mới chuẩn bị Hồng Dược.
Nàng, Đế Thiếu Cẩm hay Kính Thành Tuyết đều dây dưa rất lâu với Phong Bất Quy, ai biết rốt cuộc thiên đạo sẽ đưa ra phán đoán thế nào, chẳng may tính là bọn họ có đủ tư cách, cho Phong Bất Quy phi thăng thì sao?
Vốn dĩ Vân Hương Diệp cũng được, có điều nàng ấy lại là huyết mạch của Phong Bất Quy, thế thì lại quá phù hợp với yêu cầu của Phong Bất Quy.
Chỉ có Hồng Dược và Phong Bất Quy là không hề liên quan, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc, Phong Bất Quy cũng chẳng thèm để Hồng Dược vào mắt.
Phong Bất Quy tính toán lợi dụng Liễu Vạn Linh, ép Vân Hương Diệp giết mình.
Trái lại, Vân Thiêm Y lợi dụng sự tính toán của Phong Bất Quy, bề ngoài luôn giả vờ bồi dưỡng Vân Hương Diệp để nàng ấy giết Phong Bất Quy, báo thù cho mẫu thân.
Trong quá trình này, Vân Kế tỉnh lại, Vân Kế hiểu ra mối quan hệ giữa Tôn Thanh Y và Cầm Sơn Nguyệt, cũng biết Tôn Thanh Y không còn là chuyển thế của thê tử mình, bằng lòng lặng lẽ đi theo bảo vệ Tôn Thanh Y.
Tình tiết tiếp theo là Vân Thiêm Y giết Liễu Vạn Linh, Đế Thiếu Cẩm giết Ngọc Liên.
Trận đại quyết chiến cuối cùng diễn ra, Vân Thiêm Y, Đế Thiếu Cẩm, Kính Thành Tuyết và Tôn Thanh Y khôi phục lại nhị phẩm đã bao vây tiêu diệt Phong Bất Quy, Phong Bất Quy đại chiến cùng mọi người, rốt cuộc không địch lại, trong đó cũng do bản thân Phong Bất Quy chủ động lộ ra sơ hở.
Khi Phong Bất Quy giả vờ nhận thua, chuẩn bị để bọn họ giết mình, một kiếm của Hồng Dược đã đâm xuyên tim Phong Bất Quy.
Thậm chí Hồng Dược còn dùng mảnh vải che hai mắt mình.
Cô bé không biết rõ mình giết ai, chỉ mũi kiếm về ai, cô bé chỉ bước ra khỏi ảo cảnh là lập tức xuất kiếm đâm thẳng về trước.
Kế hoạch của Phong Bất Quy thất bại, trong sự bất cam, y hóa thành bông tuyết, cuối cùng tan biến trước mũi kiếm của Hồng Dược.
Sau khi g**t ch*t Phong Bất Quy, cốt truyện đi đến hồi thống nhất đại lục Thần Châu.
Dọn dẹp Ma tu, tiêu diệt Yêu tu, thanh trừng Tình tu, thu phục các vị chân nhân có ý đồ riêng.
Tiếp đó là khôi phục lại dãy núi Dương Tuyền.
Sau khi làm xong hết thảy, Vân Thiêm Y chuẩn bị cho lần phi thăng mới.
Lần này, nàng chọn Hồng Dược, Vân Hương Diệp, Cung Mộng đã trở thành Kiếm tu nhị phẩm và Ngân Hạnh cũng lên đến nhị phẩm làm hộ pháp cho mình.
Có thể nói, những hành động trước đó đều là chờ mấy người Ngân Hạnh đột phá nhị phẩm.
Lần này, nàng thành công phi thăng.
Cuối cùng Vân Thiêm Y cũng ngồi lên vị trí Kiếm Đế chí tôn vốn thuộc về mình.
Trên đỉnh mây, nàng nhìn những chuyện đã qua của đại lục Thần Châu, hiểu thấu hết nhân quả.
Dĩ nhiên Vân Thiêm Y đã chuẩn bị tâm lý trước cho việc hiến tế vì bá tánh, nhưng nàng vẫn có một sự luyến tiếc, ấy là Đế Thiếu Cẩm.
Mà Đế Thiếu Cẩm cũng đuổi theo nàng.
Cuối cùng hai người gặp nhau trên vị trí Đế Tôn nơi đỉnh mây, bày tỏ tình cảm, rồi cùng nhau kiên trì vì tín niệm.
Tiếp đó, một người hóa thành mãnh thú to lớn, một người biến thành trường kiếm lạnh thấu xương, hòa vào trong trụ thông thiên, trụ thông thiên vốn sắp gãy ngang đột ngột rực rỡ hẳn lên, tiếp tục chống đỡ đại lục Thần Châu.
Hai Đế Tôn khác là Kính Thành Tuyết và Tôn Thanh Y, về sau bọn họ mới trở thành Đế Tôn, nhưng vào khoảnh khắc Vân Thiêm Y và Đế Thiếu Cẩm hòa làm một thể với đại lục, bọn họ cũng cảm ứng được sự hiện diện của tri kỷ.
Cốt truyện đến đây là kết thúc.
Thật tiếc vì không thể kể lại trọn vẹn, có duyên gặp lại.