Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 171

Nàng vô thức muốn kéo Cung Mộng đến gần bên mình.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã nhìn thấy y phục trên người mình thay đổi.

Tiếp theo là kỳ ngộ của nàng sao?

Nhưng khi ánh mắt Vân Thiêm Y chạm vào Thố Vinh, nàng mới nhận ra mình chỉ là vai phụ.

Y phục trên người Vân Thiêm Y và Cung Mộng giống nhau, áo trong màu xám nhạt, áo khoác bằng vải dệt trong suốt, bên hông đeo một pháp khí.

Vân Thiêm Y cầm lên ngắm nghía một lượt.

Vật này là hai vòng tròn không bằng nhau, xếp chồng thành hình dạng hồ lô, đầu nhỏ của quả hồ lô được nối với một cây côn bằng kim loại, có lẽ dùng để cầm nắm.

Toàn bộ pháp khí trông giống một chiếc quạt hương bồ nhưng không bọc giấy dán, ngoại trừ phần khung quạt thường làm bằng tre trúc đã được đổi sang kim loại.

Cung Mộng nhìn kỹ càng rồi đưa ra phán đoán: “Đây là pháp khí của Pháp tu.”

Rồi lại nói: “Nhưng ta chưa từng sử dụng, không biết dùng thế nào.”

Pháp khí cấp thấp của bốn đạo Pháp, Ma, Tình, Yêu, đôi khi có thể dùng chung trong một số trường hợp.

Mặc dù Vân Thiêm Y chẳng hiểu gì về pháp khí, nhưng có thể giao cho những đệ tử thoạt nhìn là cấp thấp như bọn họ thì chắc chắn không phải pháp khí cấp cao, có lẽ là vũ khí cơ bản cho người trong một môn phái nào đó.

Khác với ảo trận lúc trước, hiện tại không hổ là ảo trận lục phẩm, Vân Thiêm Y và Cung Mộng đều không nhận được bất kỳ thông tin gì về ảo trận này.

Thậm chí, Vân Thiêm Y đã dùng thần thức quét qua những người trước mặt mình, nhưng vẫn chẳng hiện ra bất kỳ nội dung gì.

Cũng không biết bởi vì bọn chúng là nhân vật giả nên không có cốt truyện, hay là cơ duyên trong ảo trận lục phẩm vận hành theo cách khác.

Mà những ảo trận lúc trước hầu hết đều là tiểu thuyết của đại lục dị giới, là một loại đại trạch môn phái nào đó không giống hiện nay.

Lần này lại là tông môn của đại lục Thần Châu.

“Thố Vinh… Thố Vinh đâu rồi?”

Vân Thiêm Y vừa định hỏi han, quay đầu lại đã không thấy Thố Vinh đâu nữa.

Nàng dùng thần thức triệu hoán lão, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.

Cung Mộng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Vân Thiêm Y liếc nhìn xuống dưới: “Cứ theo cốt truyện trước đã.”

Đây không phải ảo trận của nàng và Cung Mộng, cũng không phải ảo trận có thể tùy ý hành động như mười tầng bên dưới, để không gặp nguy hiểm, cứ thuận theo cốt truyện là tốt nhất.

Nhìn trận thế này, có lẽ chính là nghi thức bái sơn môn.

Đây là truyền thống của đại lục Thần Châu.

Phàm nhân muốn tu đạo, có thể đạt được qua ba cách.

Thứ nhất là tham gia thi cử võ tuyển Thần Châu, tiền đề là phải có quen biết với tu sĩ, được tu sĩ dẫn dắt, hơn nữa thể hiện thiên phú của bản thân ở thi tuyển võ cử. Thật ra phàm nhân cũng không cần làm gì, đã có trận pháp và linh châu để kiểm tra thiên phú, người có thiên phú bất phàm dĩ nhiên sẽ được môn phái thu nhận.

Thứ hai, ấy là được tu sĩ trong môn phái đưa thẳng vào môn phái, lúc trước Vân Thiêm Y cũng bước vào giới tu đạo theo cách này, Cung Mộng cũng vậy.

Cách thứ ba, đó chính là bái sơn môn.

Bái sơn môn xem như một truyền thống lâu đời của tông môn để thu nhận đồ đệ.

Lúc đó còn chưa có thi tuyển võ cử Thần Châu, chỉ phụ thuộc vào thu nhận đồ đệ một cách tình cờ, nhưng như vậy không đủ số lượng đệ tử mà tông môn cần.

Bái sơn môn có thể xem như một hình thức nguyên thủy thô sơ của thi cử võ tuyển Thần Châu, cách mười năm hoặc hai mươi năm, tông môn sẽ tổ chức một lần, vào thời điểm này bất kể là phàm nhân hay là tu sĩ cấp thấp đều có thể đến, thông qua sàng lọc đệ tử mà bước vào tông môn tu đạo.

So với thi tuyển võ cử Thần Châu, khuyết điểm lớn nhất của bái sơn môn chính là những tin tức về các môn phái này đều chỉ có thể dựa vào các lời đồn, đến khi vào môn phái mà cảm thấy không thích hợp rồi muốn rời khỏi, vậy sẽ gặp rất nhiều rắc rối, trong khi ở thi tuyển võ cử Thần Châu, các tông môn sẽ phô bày thế mạnh và ưu điểm của mình, giúp mọi người dễ dàng lựa chọn môn phái thích hợp với bản thân hơn.

Có điều, đây là đối với tu sĩ cấp thấp mà thôi.

Đối với những tông môn muốn thu nhận nhiều đệ tử, hoặc những phàm nhân không tìm được tu sĩ dẫn dắt vào thi tuyển võ cử Thần Châu, nghi thức bái sơn môn được tổ chức mười năm hoặc hai mươi năm một lần vẫn là biện pháp đơn giản nhất để cầu đạo và thu nhận đồ đệ.

Nhưng muốn mở sơn môn thì phải có danh tiếng ở mức độ nào đó mới được, ví dụ như môn phái của Vân Thiêm Y mở, ai sẽ đến chứ? Phàm nhân vốn dĩ cũng không biết có một môn phái là Vị Hoàn Kiếm Phái!

Nàng chỉ có thể đi tới thi tuyển võ cử Thần Châu nhiều lần, ngoài ra lúc chu du tu hành khắp nơi thì phải tranh thủ truyền bá rộng rãi một chút.

Còn đang nghĩ ngợi, những phàm nhân phía dưới đã quỳ đầy bậc thang, bắt đầu dập đầu.

Cung Mộng kéo nàng lại: “Sư phụ, phải làm gì đây?”

Vân Thiêm Y chỉ trỏ bên cạnh: “Chỗ đó có người đấy, chúng ta qua đó với bọn họ.”

Làm vai phụ, không cần tìm thêm đất diễn cho mình!

Nhưng khi hai người bọn họ vừa đi tới chỗ mấy tu sĩ ăn vận giống hệt mình, lại nghe thấy có tiếng cười lạnh: “Ái chà, giờ mới chịu qua đây à, nhưng bọn ta không dám trèo cao đâu, đừng quay đầu trách bọn ta là được.”

Bình Luận (0)
Comment