Sao lại quay về đây rồi?
Vân Thiêm Y vừa định hỏi chuyện Thố Vinh.
Nàng lại nghe Cung Mộng lên tiếng: “Ồ, Tần Môn Trang đây mà.”
“Trò cũng từng tới à?” Vân Thiêm Y thuận miệng hỏi nàng ta.
“Đương nhiên, không có tán tu nào không đến.” Cung Mộng gãi đầu: “Có điều ta và bí cảnh nhà họ chẳng có kỳ ngộ gì, tuy đã vượt qua mười tầng ảo trận nhưng không thu được thứ gì cả.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Lúc đó trò đã thấy ảo giác gì?”
“Toàn là thảo nguyên rộng lớn, chẳng có gì hết, khi ra ngoài ta mới biết nhìn thấy hình ảnh này có nghĩa là không có kỳ ngộ, có điều rất hiếm người không gặp được kỳ ngộ nào như ta, cuối cùng trang chủ Tần Môn Trang còn tặng ta ít bạc, đúng là tốt bụng.”
Vân Thiêm Y gật đầu, dẫn Cung Mộng bước vào Tần Môn Trang.
Người gác cổng của Tần Môn Trang dĩ nhiên vẫn nhớ rõ Vân Thiêm Y: “Vân Du tu sĩ.”
Vân Thiêm Y đáp lễ lại, hỏi thẳng vào trọng tâm: “Nếu ta muốn chinh phục ảo cảnh từ tầng mười trở lên, vậy có điều kiện gì?”
Người gác cổng trả lời: “Mời ngài qua đây.”
Khác với lần trước, lần này mấy người Vân Thiêm Y đều được đưa vào trong nội đường.
Ngoài bọn họ, bên trong nội đường còn có vài người, xuất phát từ lễ nghĩa, Vân Thiêm Y không tùy tiện quét xem cấp bậc của người ta, chỉ đánh giá từ bên ngoài, có một nhóm ba người là Kiếm tu, một nhóm tám người khác trông giống Pháp tu.
Đối phương cũng đánh giá Vân Thiêm Y, nhìn thấy kiếm bên hông bọn họ, mấy vị Kiếm tu bèn gật đầu với Vân Thiêm Y xem như chào hỏi.
Vân Thiêm Y nhìn bọn họ thêm mấy lần.
Bọn họ mặc y phục ngắn thông thường, ăn vận không giống nhau.
Kiếm tu tán tu đây mà.
Đáng tiếc đều là nam nhân.
Nếu không lúc này Vân Thiêm Y đã lên tiếng mở lời, hỏi xem đối phương có muốn gia nhập môn phái hay không.
Một lát sau, có một nam tử trung niên để râu dài bước ra, lúc trước Vân Thiêm Y đã từng gặp ông ấy, chính là quản sự của Tần Môn Trang.
Sau khi quản sự chào hỏi mọi người, ông ấy mới nói: “Ảo trận từ tầng mười trở lên không cần đặt cược gì cả, nếu thành công bước ra, chỉ cần giao cho bản trang một món pháp khí lấy từ ảo trận là được.”
Một vị Kiếm tu hỏi: “Nếu không lấy được pháp khí thì sao?”
Quản sự cười khẽ: “Nếu không gặp kỳ ngộ thì sẽ được truyền tống thẳng ra ngoài, bản trang nhất định bồi thường ngân lượng cho các vị, nhưng nếu có kỳ ngộ… Không chiếm được đồ vật, e là các vị cũng không quay về được.”
Không đợi Kiếm tu hỏi thêm, quản sự đã nói tiếp: “Các vị tu sĩ phải ký thêm một tờ khế ước sinh tử, các vị đều tình nguyện bước vào ảo trận để rèn luyện, cho dù sống hay chết đều không liên quan đến bản trang, thân nhân, sư môn của các vị cũng không được trả thù bản trang.”
Thấy mọi người đều đã xong xuôi.
Quản sự vỗ tay, bọn người hầu lập tức khiêng bàn gỗ đến.
Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, trên bàn gỗ có đặt đan dược, phù trận, còn có một lệnh bài gỗ.
“Những thứ này là tấm lòng của bản trang, còn về lệnh bài truyền tống thì chưa chắc có tác dụng ở trên tầng mười, mong các vị đừng xem đây là bùa hộ mệnh vào thời khắc mấu chốt.”
Nói cách khác, chính là nếu chịu không nổi thì cứ sử dụng trước thời hạn, nói không chừng vẫn có thể truyền tống ra ngoài được.
Không đợi Vân Thiêm Y ra hiệu, Cung Mộng là đệ tử đã chủ động đi qua nhận đan dược và phù trận.
Quản sự dặn dò vài câu, sau đó mới dựa theo thứ tự người đến trước đến sau, lần lượt đưa các tu sĩ vào bí cảnh.
Lần trước Vân Thiêm Y đến đây, cảnh tượng nhìn thấy ở bí cảnh Tần Môn Trang đều là những khung cảnh không hề xuất hiện trên đại lục Thần Châu, lần này lại đến Tần Môn Trang, nàng không khỏi ôm lòng chờ mong.
Nói không chừng có thể điều tra được gì đó.
Nhưng sau một luồng sáng chói lóa, cảnh tượng xuất hiện trước mặt bọn họ lại là kiến trúc điển hình của đại lục Thần Châu.
Bốn cột trụ màu đỏ thắm cùng với bảng hiệu đặt giữa các trụ, chứng minh chỗ này là một môn phái.
Vân Thiêm Y vừa định nhìn thử tên môn phái, chợt nghe thấy vô số tiếng bước chân dồn dập sau lưng.