Vân Hương Diệp bị tiếng cười điên cuồng của Vân Thiêm Y doạ sợ, suýt nữa ngã khỏi toà sen, nhờ xiềng xích huyền thiết trói Vân Thiêm Y một lần nữa mới lấy lại được dũng khí: "... Ngươi cười cái gì!"
Rồi lại quay sang quát lên với chấp pháp giả đang chờ ở hai bên: "Còn thất thần làm gì, mau đánh ả đi!"
Chấp pháp giả nghe vậy lập tức giơ roi Phong Thần lên cao, đánh thật mạnh về phía Vân Thiêm Y đang cười điên cuồng.
Chát! Chát! Chát!
Đầu roi thô to xé gió quất vào người Vân Thiêm Y không chút lưu tình, khiến da thịt nàng ta bong tróc, máu me tứ tung!
Nàng ta lại giống như không cảm nhận được đau đớn, trong lúc máu me b*n r* vẫn cười điên cuồng như cũ:
"Tại sao ư? Có gì mà tại sao, nhìn không thuận mắt thì giết thôi, thi thể đó dư thừa linh khí, vừa hay có thể cho chó của ta ăn, có điều để nguyên thi thể thì lớn quá, không phanh thây làm sao chó của ta ăn được?"
Vừa nói dứt lời, mọi người xung quanh đều chấn kinh, có người yếu bóng vía vừa thấy đống máu thịt dưới chân Vân Hương Diệp là không kìm được mà nôn oẹ.
Thiên Hạc Tông là danh môn chính phái tu tiên, đệ tử trong tông môn đều kiên định trừng ác khuyến thiện, một lòng hướng đạo, hành động chính nghĩa.
Sao lại dung thứ cho một ả yêu nữ như vậy!
Nhưng mà! Nhưng mà!
Bọn họ lại không thể làm gì Vân Thiêm Y! Không thể diệt trừ ả cho thống khoái!
Lời này tàn nhẫn đến mức ngay cả Minh Hàn Đăng cũng phải ngẩn người, Vân Hoa Noãn lộ ra nụ cười lạnh, Vân Thiêm Y thật sự tự làm tự chịu chết, vậy chẳng thể trách nàng ta!
Nàng ta dịu dàng nói với hắn: "Từ sư đệ thật là đáng thương, giết người vốn phải đền mạng, có điều thân phận của Thiêm Y đặc biệt, e là Tông chủ cũng không thể xét xử công bằng."
Minh Hàn Đăng ngơ ngác nói: "Năm đó nếu không nhờ Cầm Đường chủ lấy mệnh hộ sơn, toàn bộ Thiên Hạc Tông sẽ không thể tồn tại đến bây giờ."
Vân Hoa Noãn tiếp lời: "Cho nên Thiên Hạc Tông nhất định phải bảo vệ nữ nhi Vân Thiêm Y của bà, nếu như vi phạm, trời giáng thiên lôi."
Bởi vì lời hứa hẹn này, mấy năm nay Vân Thiêm Y hành xử tàn nhẫn nhưng vẫn không bị trừng phạt, cùng lắm chỉ bị giam cầm mấy tháng, trở ra cũng không biết hối cải.
Dưới sự dung túng như vậy, hành vi vốn chỉ là đánh mắng tì nữ ngược đãi cấp dưới dần dần thăng cấp.
Vân Thiêm Y sát nghiệt đầy người, đã sớm khiến cho mọi người trong tông môn bất mãn, nhưng không ngờ nàng ta càng lúc càng hành xử nặng tay hơn, không những xuống núi giết người vô tội, bây giờ còn bắt đầu xuống tay với đệ tử tông môn!
Từ Tử Việt vừa bị giết chưa hề làm gì, chỉ vì nàng ta thấy chướng mắt, thế là chịu hoạ sát thân!
"Tông chủ!"
Một lão giả đầu tóc bạc phơ mặc trường bào ngồi trên toà sen thật sự không thể nhịn được nữa, ông lập tức xoay người ôm quyền nói với Vân Kế, Tông chủ Thiên Hạc Tông đang ngồi trên toà sen ở trung tâm: "Thứ yêu nữ này, không thể giữ lại nữa!"
Mọi người cũng sôi nổi hưởng ứng: "Thứ yêu nữ này, không thể giữ lại nữa!"
Vân Kế từ đầu đến giờ vẫn luôn cau mày, mặt mũi tái nhợt.
Ông đau khổ nhìn Vân Thiêm Y, gần như không còn nhận ra đây là nữ nhi của mình, gương mặt vốn tuyệt mỹ xuất trần giống hệt Cầm Sơn Nguyệt chỉ còn sự ác độc điên cuồng, cộng thêm vết máu tươi khiến vẻ mặt nàng ta càng thêm dữ tợn.
A Nguyệt... Là ta vô dụng, lại nuôi nữ nhi thành ra thế này...
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Giữa vô vàn tiếng giục giã, Vân Kế mấp máy môi, hạ quyết tâm.
Ông không muốn trách phạt Vân Thiêm Y, khiến con bé mất mạng, nếu muốn trừng phạt, chi bằng đến trừng phạt ông đi!
Nuôi con mà không biết dạy con chính là lỗi của người làm phụ thân!
Ông bằng lòng gánh chịu hết thảy trách phạt vì nữ nhi!
Vân Kế vừa định đứng dậy, bên cạnh lại có một bàn tay trắng nõn mềm mại vươn tới, ngón tay thon dài như ngọc mà lại hữu lực đè cánh tay của Vân Kế xuống.
Chính là Liễu Vạn Linh!
"Đệ muội..."
"Đại ca, huynh là chủ một tông môn, đừng quá kích động." Liễu Vạn Linh dịu dàng lên tiếng, ánh mắt liếc qua ra hiệu với Vân Hoa Noãn cách đấy không xa: "Lần này Thiêm Y đúng là quá đáng thật rồi, nếu không trách phạt e là khó khiến mọi người nguôi ngoai cơn giận, đại ca nhận phạt thay là vì vì yêu thương ái nữ, nhưng như vậy sẽ tiếp tục đẩy con bé lên đầu sóng ngọn gió, lỡ như không có huynh che chở, về sau làm sao con bé có thể đứng vững trong tông môn."
"Tuy Thiêm Y từ lúc sinh ra đã ngốc nghếch, nhưng lại có thiên phú Thú tu xuất sắc, là Chân Long Thú Nguyên, theo ta thấy chi bằng bảo con bé dâng lên Chân Long Thú Nguyên làm chiến lợi phẩm cho cuộc tổng tuyển chọn của tông môn vào ba tháng sau, nếu như vậy mọi người sẽ chỉ chú ý đến Chân Long Thú Nguyên mà thôi, hơn nữa, không còn thú nguyên con bé cũng không thể tu hành, nếu vậy từ giờ nó sẽ ngoan ngoãn ở trong tông môn không gây hoạ nữa, đại ca cũng có thể yên tâm."
Thú nguyên chính là nền tảng của Thú tu, chỉ người có thú nguyên mới có thể chế ngự linh thú.
Nếu không muốn làm tu thú giả, có thể khoét thú nguyên ra sau đó tu luyện đạo khác.
Quá trình này tuy đau đớn, nhưng chỉ cần thao tác hợp lý sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tính mạng.
Lời bà ta nói cũng có lý, khiến Vân Kế lập tức động lòng, Liễu Vạn Linh cũng muốn rèn sắt nhân lúc còn nóng, bèn nói thêm: "Mọi người trong tông môn đều biết đại ca yêu thương ái nữ, huynh cũng không tiện nói ra chuyện tàn nhẫn như khoét thú nguyên, vậy cứ để Hoa Noãn ra mặt, về sau Thiêm Y có oán hận thì oán hận mỗi mình Hoa Noãn là được, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm phụ tử của hai người."
Lời nói có đầu có đuôi như vậy khiến người xung quanh nhìn mà tấm tắc khen ngợi Liễu Vạn Linh có tình có nghĩa.
Hai mắt Vân Kế cũng đỏ hoe, gật đầu thật mạnh rồi ngồi lại vị trí chủ toạ, ý bảo toàn quyền giao cho Liễu Vạn Linh lo liệu.
Khoé môi đỏ sẫm của Liễu Vạn Linh cong lên, mẫu tử bà ta đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
Chân Long Thú Nguyên chắc chắn sẽ trở thành vật trong tay nữ nhi bà ta!
Còn về Vân Thiêm Y, nó cũng sẽ không sống qua hôm nay!
Liễu Vạn Linh yểu điệu đứng lên, vừa định lên tiếng thì nghe thấy phía chân trời truyền đến tiếng gầm to đầy uy nghiêm.
Rầm!
"Sét đánh rồi!" Không biết là ai hét lên.
Ánh mắt mọi người đều vô thức nhìn về phía không trung.
Xa xa có vô số tia chớp khổng lồ màu xanh bạc, thoạt nhìn giống như du long đang bay xuyên qua từng cụm mây dày đặc, trong nháy mắt lao thật nhanh xuống đại địa Thần Châu.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!!
"Thiên lôi?!"
"Là thiên lôi!!"
Có không ít người ở đây thấy vậy đáy lòng chợt phát lạnh.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới di ngôn của Cầm Đường chủ.
—— Nhất định phải bảo hộ Vân Thiêm Y chu toàn, nếu như vi phạm, trời giáng thiên lôi!
"Nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu trừng phạt nàng ta mà!"
"Chẳng lẽ chỉ có thể dung túng Vân Thiêm Y muốn làm gì thì làm?"
"Rõ ràng không có việc ác nào nàng ta không làm, vậy mà phải tha cho nàng ta sao!"
Trong lúc nhất thời ai nấy đều bàn luận sôi nổi, nhưng rất nhanh sau đó đã có người để ý, có vẻ Cửu Thiên Thần Lôi đang liên tục đánh vào thứ gì đó ở phía xa: "Sấm sét không đánh xuống đây!"
"Hướng bên kia là cái gì?"
"Hình như là núi Cửu Loa! Là hướng của tháp Trấn Hồn!"
Còn chưa nói dứt lời, đã thấy sấm sét như du long kéo theo khí thế hừng hực đánh ngược về phía núi Quan Vân!
Vân Kế vẫn luôn chú ý đến phương hướng di chuyển của thiên lôi lập tức đứng lên, quát lớn: "Mở trận!"
Nói xong ông vung tay áo dài, nương theo tiếng hạc kêu lên, mấy con hạc từ giữa tầng mây bay ra, sau đó lần lượt từng người trong đám đông tiến lên, dẫn đầu là Minh Hàn Đăng, bọn họ đều là đệ tử trấn phái, trên người mặc y phục xanh thắt lưng tím, nhón chân đạp lên thân hạc tiên nhẹ như mây bay.
Minh Hàn Đăng một tay cầm kiếm một tay bấm pháp quyết, những đệ tử khác cũng khởi động pháp ấn thần thú trên cổ tay, hoặc cánh tay, hoặc bên hông mình, theo pháp ấn sáng lên là những thần thú cưỡi mây bay ra, bay lượn xung quanh các đệ tử trấn phái.
Đây là thần thú triệu hoán của dòng dõi Thú tu.
Vân Hương Diệp c*n m** d***, nhìn khí thế của chúng đệ tử, nàng ấy cũng là đệ tử trấn phái, song triệu hoán thú lại bị Vân Thiêm Y giết mất! Mất đi triệu hoán thú, nàng ấy chẳng thể làm được gì nữa! Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Vân! Thiêm! Y!
Nàng ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Trong khoảnh khắc Vân Hương Diệp hơi thất thần, từng đợt thiên lôi đã đánh xuống đại trận! Hộ sơn trận của một môn phái vốn dĩ không thể ngăn cản được Cửu Thiên Thần Lôi, chỉ mới một chiêu đại trận đã xuất hiện vết nứt!
Thêm một chiêu! Đại trận hộ sơn rung lên rồi vỡ nát!
"Hàn Đăng!"
"Minh sư huynh!"
Giữa tiếng kinh hô, Minh Hàn Đăng phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị phản phệ khi đại trận bị huỷ, cộng thêm thiên lôi đã lan đến đây, bây giờ cũng chỉ có thể gắng gượng duy trì tinh thần tỉnh táo chứ không thể nào tiếp tục đứng thẳng trên lưng hạc tiên nữa, cứ thế nặng nề té từ trên không trung xuống, may có Vân Hoa Noãn nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn.
"Thiêm Y!!"
Tiếng thét tê tâm liệt phế của Vân Kế vang vọng khắp quảng trường, khiến ánh mắt mọi người tập trung vào trụ thông thiên một lần nữa.
"Đây..."
"Là thiên phạt... Là thiên phạt!!"
Giữa tiếng reo hò của mọi người, Vân Thiêm Y bị huyền thuyết trói chặt trên trụ thông thiên không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho thiên lôi trút xuống người mình như thác nước!
"Thiêm Y!!" Vân Kế không thể nào ngồi yên được, từng đợt sét đánh xuống người Vân Thiêm Y đều như đánh vào trái tim ông, khiến ông đau đớn vạn phần!
Liễu Vạn Linh quyết định thật nhanh: "Giữ Tông chủ lại!"
"Tông chủ!"
Mấy vị Đường hộ pháp dốc hết toàn lực ngăn cản Vân Kế, trong lòng ai nấy đều hy vọng thiên lôi có thể đánh Vân Thiêm Y tan thành tro bụi!
Nhưng bên ngoài lại không ngừng "trấn an" Vân Kế: "Đây là thiên phạt, Tông chủ, không thể cãi ý trời được!"
"Thiên phạt? Hết thảy sai lầm của con bé đều là do người làm phụ thân này sai, thiên lôi à! Nếu ngươi có mắt thì hãy đến đánh ta đi!"
"Là ta hại con bé, để nó sinh ra đã ngây ngốc! Là ta không dạy dỗ con bé cho tốt! Là ta dung túng tính tình ác độc của nó!"
"Là ta sai! Đừng đổ lên nữ nhi của ta!"
"Tông chủ, Tông chủ đừng làm chuyện hồ đồ!"
Tả Hữu hộ pháp dù sao cũng không thể địch lại Vân Kế làm Tông chủ tông môn, có vài người đã bị ông điên cuồng đẩy ngã ra đất.
"Thiêm Y!" Vân Kế không thèm triệu hoán hạc tiên, trực tiếp dùng nội lực vọt về phía trụ thông thiên đang bị tầng tầng thiên lôi bao phủ.
Bùm ——
Giữa màn lôi điện xanh lam dày đặc che trời lấp đất này, hành động của Vân Kế chẳng khác gì một con thiêu thân lao đầu vào lửa, ông vừa mới vọt đi đã bị vô số thiên lôi đánh trúng bay ra xa!
"Tông chủ!"
Vân Kế là Tông chủ đức cao vọng trọng của Thiên Hạc Tông, rất được lòng người, vong thê của ông Cầm Sơn Nguyệt cũng là đấng cứu thế của Thiên Hạc Tông.
Mọi người trong tông môn tuy hận Vân Thiêm Y thấu xương, cũng rất bất mãn với hành vi cưng chiều của ông, nhưng vẫn phục tùng kính trọng bản thân Vân Kế như trước, thấy ông bị thiên lôi đánh bay, Tả Hữu hộ pháp và đông đảo đệ tử trấn phái đều chạy lên trước.
"Không, không cần để ý ta, cứu Thiêm Y trước..." Vân Kế còn chưa nói dứt câu, đã thấy trụ thông thiên ở trước mặt đột nhiên phát sinh biến đổi lớn!
Giữa lôi quang xanh bạc, một bóng đen bị thiên lôi xé ra khỏi cơ thể đầy máu của Vân Thiêm Y!
Bóng đen đó sau khi thoát khỏi Vân Thiêm Y thì dần dần hiện ra hình dạng, nhìn dáng vẻ giống như một nữ tử, có điều mặt mũi nàng ta hung tợn như quỷ như ma, không hề giống Vân Thiêm Y một chút nào!
Mà trên người nàng ta toát ra yêu khí, trong nháy mắt quét sạch Thiên Hạc Tông!