"Cẩn thận!" Minh Hàn Đăng tuy đang bị trọng thương song vẫn gắng gượng đứng dậy, dốc hết toàn lực ném thanh kiếm trong tay về ngọn nguồn yêu khí.
Linh thú mà hắn triệu hoán nhẹ nhàng đạp lên thân kiếm, thừa dịp thiên lôi tạm ngừng mà nhắm về phía bóng đen.
Những đệ tử trấn phái, Đường chủ hộ pháp khác của Thiên Hạc Tông cũng phản ứng lại, bọn họ ăn ý phối hợp nhau vây quanh bóng đen toát ra yêu khí.
Bóng đen bị thiên lôi quấn lấy không ngừng vặn vẹo giãy giụa, mà Vân Thiêm Y ở trên trụ thông thiên đã gục đầu xuống, cả người rũ rượi, lồng ngực hơi phập phồng, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn không phản ứng với những chuyện đang xảy ra bên người, nhìn qua có vài phần ngây ngốc giống khi còn nhỏ.
Đến nước này, người sáng suốt đều hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Làm gì có chuyện là kẻ ngốc tỉnh táo lại, rõ ràng là Vân Thiêm Y bị bóng đen yêu nữ này tu hú chiếm tổ, bá chiếm thân thể làm xằng làm bậy!
Vân Hoa Noãn nhíu mày thầm nghĩ không ổn, nếu Vân Thiêm Y vô tội, Vân Kế chắc chắn sẽ không đồng ý khoét thú nguyên của nữ nhi, nàng ta vội vàng ném hoa tai ra, gọi: "Hương Diệp! Cầm lấy!"
Nghe qua thì giống như nàng ta cho Vân Hương Diệp mượn linh thú Huyền Ly Điệp để trợ chiến, kỳ thật đây là ám hiệu mà tỷ muội bọn họ đã giao ước, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ám hiệu vừa ra, lập tức giết Vân Thiêm Y!
Chỉ cần Vân Thiêm Y chết, bất luận Vân Kế có bằng lòng hay không, vì trấn an lòng người chắc chắn phải khoét!
Vân Hương Diệp sớm bị đủ loại biến cố liên tục ập đến mà kinh hãi ngã ngồi trên toà sen, đến khi thấy Huyền Ly Điệp bay đến trước mặt mình, Vân Hương Diệp mới sực nhớ ra mình còn có việc phải làm.
Giết Vân Thiêm Y...
Giết Vân Thiêm Y!
Nàng ấy phải thừa dịp hỗn loạn này mà giết Vân Thiêm Y!
Vân Hương Diệp nắm chặt kiếm, khẽ cắn môi, dưới sự bảo vệ của Huyền Ly Điệp, loạng choạng chạy vọt tới.
"Cẩn thận! Mọi người cẩn thận! Là Yêu tu!" Hộ pháp ở bên trong hét lên: "Là Yêu tu tứ phẩm!"
"Yêu tu tứ phẩm!"
"Ả ta muốn trốn khỏi thiên lôi!"
"Mở trận! Mở trận!"
Yêu tu tứ phẩm! Vân Hương Diệp hoảng hốt, vô thức muốn lui về sau.
Chẳng trách không ai trong bọn họ phát hiện ra Vân Thiêm Y bị đoạt xá!
Tứ phẩm! Ngay cả Vân Kế Tông chủ Thiên Hạc Tông cũng chỉ là Thú tu tứ phẩm! Nàng ta lại là người tu đạo cùng cấp bậc với Tông chủ!
Nếu không phải bị thiên lôi cầm tù, chỉ e một mình nàng ta cũng đủ giết sạch trên dưới Thiên Hạc Tông!
Hai chân Vân Hương Diệp như nhũn ra, nàng ấy không dám, nàng ấy không dám qua đó!
Vân Hoa Noãn đứng ở đài bên cạnh, nhìn bộ dạng phế vật của Vân Hương Diệp mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên tự tay giết Vân Thiêm Y, chỉ có điều nàng ta sinh ra đã không có thú nguyên, bao nhiêu năm qua Liễu Vạn Linh đã phải tốn vô số tinh lực, khó khăn lắm mới giúp nàng ta sử dụng được Huyền Ly Điệp.
Thiên Hạc Tông nghiêm cấm đoạt thú nguyên của người khác, một khi được chứng thực sẽ xử tử ngay tại chỗ, Vân Hoa Noãn không biết đợi bao lâu mới đợi được một cơ hội có thể quang minh chính đại cướp đi Chân Long Thú Nguyên của Vân Thiêm Y, sao có thể cam lòng bỏ lỡ!
"Vân Hương Diệp!!"
Nàng ta đã sớm không màng tới hình tượng, gào rú tê tâm liệt phế.
Giây tiếp theo, một bóng hình đạp hạc tiên bay về phía trụ thông thiên.
Là Liễu Vạn Linh!
Liễu Vạn Linh cầm một cây sáo trúc, nhẹ nhàng thổi lên, bốn con sói bạc toàn thân trắng như tuyết được triệu hồi đến, bà ta nhìn về Vân Hương Diệp với ý trấn an rồi lập tức dấn thân vào giữa quảng trường đang bị thiên lôi bao phủ.
Yêu tu tứ phẩm dù sao cũng không phải là kẻ mà Thú tu lục phẩm thất phẩm của Thiên Hạc Tông có thể chống lại, thừa dịp Yêu tu còn đang bị thiên lôi giam giữ, Vân Kế dẫn theo đệ tử trấn phái không ngừng công kích nàng ta, trận hình biến hoá liên tục, những đệ tử còn lại đang xử lý yêu vật do ả Yêu tu đang giãy giụa phóng thích ra.
Liễu Vạn Linh thuận tay chém giết mấy tên yêu vật, không ngừng tới gần trụ thông thiên.
Nhanh lên.
Nhanh lên!
Tiến thêm một chút, bà ta có thể nhân lúc hỗn loạn mà giết Vân Thiêm Y, rồi vu oan cho Yêu tu tứ phẩm!
Còn hai mươi mét nữa... Mười lăm mét...
Ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm!!
Cửu Thiên Thần Lôi lại trút xuống một lần nữa!
Đột nhiên trước mắt mọi người ở đây chỉ còn một màu trắng xoá, phảng phất như vạn vật trên thế gian đều biến mất, bên tai chỉ có tiếng sấm vô cùng vô tận.
Cả người Liễu Vạn Linh đau nhức vô cùng, tứ chi giống như rơi vào vũng bùn không thể động đậy, giữa luồng sáng trắng, bà ta đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt.
Đôi mắt kia ban đầu vẫn còn mơ màng hồ đồ, trống rỗng vô thần, theo tiếng sấm không ngừng rền vang, giống như có ánh sáng rót vào trong đó khiến đôi mắt ấy thoáng chốc trở nên trong trẻo vạn phần, rồi lại vô tình, lạnh nhạt nhìn thẳng về phía Liễu Vạn Linh.
Liễu Vạn Linh dù gì cũng là Thú tu ngũ phẩm, Thiên Đạo ngũ tu, nhập đạo là cửu phẩm, chỉ cần bước qua ngũ phẩm là thành bán tiên.
Nhưng mà bà ta lại bị một đôi mắt, một ánh mắt đè ép đến mức linh hồn phải rét lạnh, phải run rẩy, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống khấu đầu phục bái.
Xung quanh bà ta, các đệ tử cấp thấp đã quỳ rạp trên đất, ngay cả đệ tử trấn phái cũng dập đầu.
Tất cả mọi người đều quỳ về một hướng ——
Trụ thông thiên!
Vân Thiêm Y!
Liễu Vạn Linh khiếp sợ không thôi, nhìn quanh bốn phía, ngay cả mấy nữ nhi của bà ta cũng quỳ gối xuống.
Còn chưa quỳ lạy thì chỉ có Trưởng lão tông môn ngũ phẩm trở lên cùng với Vân Kế, thậm chí đầu gối bà ta cũng đang không ngừng run lẩy bẩy cưỡng bách bà ta quỳ xuống, dập đầu với Vân Thiêm Y.
"Ca ——!!"
Nhưng vào lúc này Yêu tu tứ phẩm vẫn luôn bị thiên lôi khống chế thét dài một tiếng, các đệ tử tông môn đều đang phủ phục trên quảng trường, pháp trận đã không còn khống chế được nàng ta nữa, nàng ta không ngừng dùng yêu khí va chạm với lưới sấm sét, rốt cuộc cũng tránh thoát được nhảy vọt lên không trung.
"Vân Thiêm ——"
Tiếng rít chói tai đột nhiên im bặt.
Yêu tu tứ phẩm thậm chí còn chưa nói hết cái tên thì đã mất đi năng lực phát ra âm thanh.
Cổ họng nàng ta bị bốn luồng ánh sáng ngưng tụ thành huyễn kiếm cực kỳ chói mắt đâm thủng.
Ngay sau đó, vị Yêu tu tứ phẩm có cùng cấp bậc với Tông chủ Thiên Hạc Tông, phất tay là có thể huỷ diệt một nửa núi Quan Vân này còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm thiết thì đã lập tức hoá thành bột mịn giữa luồng kiếm quang sáng rực!
Yêu khí đè lên Thiên Hạc Tông tức thì tan thành mây khói!
Thay vào đó là cuồng phong kiếm khí tập trung về phía trụ thông thiên, mang theo khí thế nuốt trọn núi sông, nháy mắt quét sạch núi Quan Vân!
Keng!
Keng!!
Đệ tử sở hữu bội kiếm trên quảng trường đều kinh hãi! Trường kiếm đoản kiếm trên người bọn họ đồng thời phát ra tiếng leng keng!
Tựa như khát vọng! Tựa như chờ đợi! Tựa như kêu gọi!
Tiếng kiếm leng keng vang lên liên tục, tựa như thuỷ triều rung trời động đất!
Trên trụ thông thiên, sấm sét đánh vào người Vân Thiêm Y càng thêm điên cuồng!
Trong khoảnh khắc toàn bộ thanh kiếm đều đang chấn động, một thanh thần kiếm mảnh dài toàn thân xanh lam đột ngột vọt ra từ lồng ngực Vân Thiêm Y, mang theo kiếm khí xé rách trời cao cùng với lôi quang thiên cổ, phá tan trời đất giá lâm Thần Châu, nhìn xuống chúng sinh thiên hạ!
Huỵch!
Liễu Vạn Linh cũng phải quỳ xuống!
Bà ta dập đầu thật sâu, trán dán sát mặt đất!
Đây không phải là thứ mà bà ta có thể nhìn thẳng! Bà ta không xứng ngẩng đầu lên! Thời này khắc này, trong lòng bà ta chỉ có kính sợ không lời nào diễn tả được!
Không chỉ bà ta!
Không chỉ người tu đạo!
Không chỉ nhân loại!
Toàn bộ sinh linh trên ngọn núi Quan Vân, trong khoảnh khắc này tất cả đều phủ phục trên đất!
Kiếm Đế hiện thế! Thiên đạo chí tôn!
Vạn kiếm triều bái! Vạn linh quỳ nghênh!
...
Một góc Tuyết Sơn.
Núi ẩn trong mây, tuyết phủ trắng xoá, khí lạnh dày đặc.
Tuyết rơi dày đặc không ngừng một khắc, từ xưa đến nay không nghỉ một ngày.
Giữa trời cao đất rộng chỉ có duy nhất một màu sắc diễm lệ nổi lên, ấy là màu đỏ tươi như máu của mái ngói và tường thành lợp lưu ly.
Bên ngoài cung điện, người cầu đạo vùi mình giữa tuyết, chỉ mong tìm một con đường sống.
Bên trong cung điện, lụa mỏng màn che, hương thơm nồng nàn, qua trùng trùng điệp điệp lớp cửa là một chiếc giường lụa hình hoa sen thật lớn, xuyên qua vô số màn che trướng rũ mới có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ vô song của một nam tử đang dựa vào gối tròn, cho dù dùng hết tất cả từ ngữ mỹ miều nhất thế gian này cũng không cách nào miêu tả chuẩn xác gương mặt tuyệt mỹ của y, e rằng người trong thiên hạ bất luận nam nữ đều sẽ nguyện ý dâng mạng mình lên chỉ vì một cái liếc mắt của y.
Nhưng đúng lúc này, gương mặt có một không hai trong thiên hạ lại hiện lên nụ cười vặn vẹo điên cuồng: "Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y Vân Thiêm Y Vân Thiêm Y ——!"
...
Một góc tiên cảnh.
Ánh trăng dịu dàng che chở cho những loại cỏ cây kỳ bí linh thiêng nơi này.
Bên trong tiên lâm có một gốc linh thụ thật lớn, dưới gốc linh thụ nơi ánh trăng ngưng tụ có một nam tử loã thể nửa quỳ xuống, người nọ có mái tóc đỏ như lửa, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt cụp xuống, vầng trán nhẹ nhàng tựa vào thân cây, để linh khí của bản thân và linh lực của linh thụ giao hoà thành một thể.
Đột nhiên, người nọ mở bừng mắt, ánh trăng chiếu thẳng vào đôi con ngươi vàng kim.
Nam tử tung người nhảy lên, khi cả người nhẹ nhàng đáp xuống vách đá Điểm Tinh thì đã không còn là hình dạng của một con người.
Đấy là một con thần thú uy mãnh, tao nhã hơn báo, dũng mãnh hơn sư tử, bộ lông như ngọn lửa cháy rực, đôi mắt như trăng tròn trên sông mùa xuân, nó nhìn chằm chằm về phương xa, mãi một hồi lâu mới giậm chân trước, ngẩng đầu lên, kêu một tiếng dưới trăng.
Grao ——
Graooo —— Graooo ——
Tiếng kêu của nó theo gió vượt qua núi cao, xuyên qua biển mây đáp xuống đại địa Thần Châu, truyền đến núi Quan Vân.
Trong phút chốc, vạn kiếm đều yên tĩnh.
Ngay sau đó, thần kiếm mảnh dài đứng sừng sững trên núi Quan Vân vỡ vụn!
Một sự bi thống thật lớn ùa vào trong lồng ngực mọi người.
Vào khoảnh khắc thần kiếm vỡ nát, trên quảng trường, ngoài Thiên Hạc Tông, dưới chân núi Quan Vân... Mũi kiếm ở trong phạm vi mà thần kiếm bao trùm đều gãy đôi!
Kiếm Đế ngã xuống! Vạn kiếm chôn cùng!
Từng mảnh vỡ của thần kiếm trên bầu trời hoá thành một luồng ánh sáng màu xanh lam, giống như cùng bị thu hút mà dung nhập vào thân thể Vân Thiêm Y.
Nàng lại mở to mắt một lần nữa!
Ánh mắt trong trẻo nhìn một vòng xung quanh.
Đây là... Đâu...?
Những người quỳ rạp dưới đất, vẻ mặt có bi thống, có khiếp sợ, bọn họ là ai?
Vân Thiêm Y chỉ cảm thấy trong đầu mình vô cùng lộn xộn, rất nhiều hình ảnh thoáng hiện ra trước mắt.
Có hình ảnh nàng tiến vào Vô Tướng Kiếm Tông, lần đầu tiên nhìn thấy cánh cổng của tông phái.
Có hình ảnh nàng trở thành Tông chủ, dạy dỗ đệ tử.
Cũng có vách hang động mà nàng đã nhìn suốt năm nghìn năm khi bế quan tu hành...
... Trong số các hình ảnh cuối cùng, tách ra hai hình ảnh riêng biệt.
Một hình ảnh tương đối rõ ràng, là mật thất âm trầm đen tối, trong khi hình ảnh còn lại thì mơ hồ hơn nhưng lại sinh động hoạt bát hơn, có vẻ là cuộc sống mười sáu năm qua của một thiếu nữ.
Sau khi tất cả đều biến mất, Vân Thiêm Y hiểu ra.
Nàng đã chết, nhưng chưa chết hẳn.
Nói nàng đã chết, bởi vì nàng vốn là Tông chủ của Vô Tướng Kiếm Tông, là đại năng kiếm đạo đã tu hành hai vạn năm nghìn năm, vì bị đệ tử hộ pháp phản bội mà phi thăng thất bại, bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh tan xương nát thịt, hồn phách lập tức chuyển thế đầu thai.
Nói nàng không chết hẳn, là bởi vì tên đệ tử phản bội kia bắt hồn phách nàng về phong ấn trong tháp Trấn Hồn, muốn cho nàng đời đời kiếp kiếp không thể trở mình, không ngờ gã chỉ bắt được chín phách, còn một sợi u hồn đã trốn được đầu thai vào Thiên Hạc Tông, trở thành Vân Thiêm Y bây giờ.
Cũng vì chỉ có một phách cho nên Vân Thiêm Y từ khi sinh ra đã là một kẻ ngốc, còn bị Yêu tu đoạt xá bá chiếm thân thể.
Hiện giờ tháp Trấn Hồn bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh trúng, chín phách của nàng mới có thể chạy ra hội hợp với một phách trong cơ thể của Vân Thiêm Y, hợp thành linh hồn hoàn chỉnh.