Trong lúc Vân Thiêm Y còn đang hồi tưởng lại mười sáu năm này, Liễu Vạn Linh đã phản ứng lại trước.
Bà ta không thể chần chừ, vì để có được Chân Long Thú Nguyên mà bà ta và Vân Hoa Noãn đã mưu tính rất nhiều năm, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này!
Nhìn Vân Thiêm Y dần dần tỉnh táo lại, Liễu Vạn Linh nhanh chóng tính kế xoay chuyển, nếu để Vân Kế quay lại thấy Vân Thiêm Y đã tỉnh táo, ông nhất định sẽ không chịu khoét thú nguyên của Vân Thiêm Y nữa!
Chi bằng... Thừa dịp loạn lạc, g**t ch*t Vân Thiêm Y!
Kiếm khí đầy sức uy h**p khiến bà ta không thể động đậy đã biến mất, Vân Thiêm Y đang ở ngay bên cạnh, hai tay còn bị xiềng xích ràng buộc, bây giờ không giết còn đợi tới khi nào!
Liễu Vạn Linh lật cổ tay áo, một thanh chuỷ thủ hình con bướm lập tức trượt vào lòng bàn tay, bà ta xoay người phóng về phía cổ Vân Thiêm Y!
Chín phách của Vân Thiêm Y đã hợp thành hồn, mặc dù thân thể chuyển thế đầu thai nhưng bên trong vẫn là vị kiếm tôn đã tu hành hai vạn năm nghìn năm đạt tới đỉnh cao kiếm đạo kia, hiển nhiên vô cùng nhạy bén với sát khí, Liễu Vạn Linh còn chưa kịp ra tay, chỉ vừa có ý niệm hơi lộ sát khí đã bị Vân Thiêm Y nhận ra.
Vân Thiêm Y hơi cử động hai tay, xích sắt khóa chặt nàng vào trụ thông thiên đã sớm trở nên mỏng manh sau đợt thiên lôi và cuộc chiến với Yêu tu, nàng chỉ lắc nhẹ một cái đã biến thành bột mịn. Trong khoảnh khắc nàng nhảy lên rồi tiếp đất, đòn công kích của Liễu Vạn Linh cũng đánh trượt vào khoảng không.
Đánh lén thất bại khiến khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vạn Linh trở nên dữ tợn: "Ngươi...!"
Chưa nói dứt câu, bà ta đã bị Vân Thiêm Y đánh bay trên đất!
Toàn bộ động tác rất lưu loát như nước chảy mây trôi, song trên thực tế đầu óc Vân Thiêm Y vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn mơ hồ, đây đều là bản năng của nàng.
Là bản năng mà nàng đã chăm chỉ luyện tập suốt hơn hai vạn năm qua, chưa hề nghỉ một ngày, chưa bao giờ để kiếm rời tay.
Kết thúc một loạt chiêu kiếm, suy nghĩ của Vân Thiêm Y càng thêm minh mẫn, nàng thu lại vỏ kiếm, vừa mới nhìn về phía Liễu Vạn Linh thì chợt nghe được một tiếng thét chói tai: "Mẫu thân ——!!"
Vân Thiêm Y quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn vội vàng lảo đảo bò về phía bên này.
Bởi vì tiếng thét chói tai của nàng ấy, toàn bộ người trên đài thí luyện Huyền Nhạn lập tức tập trung về phía Vân Thiêm Y đang cầm vỏ kiếm và Liễu Vạn Linh vừa bị nàng đánh ngã xuống đất.
Liễu Vạn Linh lập tức nắm bắt cơ hội, dựa vào người Vân Hương Diệp đang lao tới đỡ lấy bà ta.
Vân Hương Diệp thấy mẫu thân ngã xuống đất thì vừa sợ vừa giận, tuy nàng ấy sợ Yêu tu tứ phẩm, cũng bị kiếm khí của kiếm tôn áp chế mà cúi đầu quỳ lại, nhưng đối mặt Vân Thiêm Y, nàng ấy vẫn chướng mắt như cũ: "Yêu nữ nhà ngươi muốn làm gì, có phải muốn nhân cơ hội này giết mẫu thân ta không!"
Liễu Vạn Linh yếu ớt kéo Vân Hương Diệp lại, giả vờ trách mắng: "Đừng có nói bậy, Yêu tu trên người Thiêm Y đã bị giết rồi, đây... Khụ khụ, không phải yêu nữ, là Vân đại tiểu thư của Thiên Hạc Tông chúng ta, chưa kể con bé cũng đã khỏi bệnh ngốc rồi."
"Hừ!" Đầu óc Vân Hương Diệp vốn đơn giản, nói năng không hề suy nghĩ nhưng vừa hay hợp với ý đồ của Liễu Vạn Linh: "Cái gì mà không phải yêu nữ? Không lẽ Yêu tu không còn thì những người nàng ta từng giết có thể sống lại sao? Tội nghiệt nàng ta tạo ra chẳng lẽ không cần gánh vác? Chưa kể, ngốc là trời sinh, không phải bệnh, sao lại nói là khỏi bệnh, bây giờ còn chưa biết thứ gì đoạt xá nàng ta đâu!"
Vừa nói dứt lời, mọi người trong môn phái đứng trên đài thí luyện đều hoảng hốt.
Quả thật là vậy!
Khoan nói tới chuyện những sát nghiệt này rốt cuộc sẽ tính lên đầu ai, trên dưới Thiên Hạc Tông không ai không biết Vân Thiêm Y sinh ra đã là kẻ ngốc, chứ không phải vốn thông minh rồi gặp biến cố mà ngây dại.
Kẻ ngốc trời sinh, sao có thể đột nhiên thông minh được!
Nhất thời, tất cả mọi người kể cả Vân Kế đều nhìn chằm chằm Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chậm rãi nhìn từng người một, bất cứ ai bị nàng nhìn chằm chằm, cho dù tu vi cao thấp thế nào đều vô thức quay đầu đi, không người nào dám đối mặt thẳng thắn.
Tuy cả người nữ tử này máu me be bét, nhưng đôi mắt lại sắc sảo ẩn chứa sự sắc bén rõ ràng, giống như chỉ cần chạm mắt là có thể bị nàng nhìn thấu.
Gương mặt Vân Thiêm Y hoàn toàn vô cảm, thoạt nhìn rất lạnh lùng bình thản.
Nhưng trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một câu.
Các người là ai?
Nàng đã sắp xếp xong những mảnh ký ức trong đầu mình, nhưng thật sự không có bất cứ ấn tượng nào về Vân Hương Diệp.
Trong số đông đảo những người trên quảng trường, nàng chỉ nhận ra mỗi Vân Kế, đây hẳn là phụ thân đời này của nàng.
Chỉ có thể nói, trong cuộc đời mười sáu năm qua của Vân Thiêm Y, giai đoạn trước thì ngu dại nên không có ký ức gì, giai đoạn sau thì bị đoạt xá, đủ chuyện xảy ra khi đó cũng không hề lưu lại.
Nhưng nàng tu hành nhiều năm, đã luyện được thói quen luôn giữ trạng thái bình tĩnh.
Có thắc mắc gì cũng giữ hết trong lòng, tự vấn bản thân.
Liễu Vạn Linh thấy Vân Thiêm Y không nói tiếng nào chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi sinh ra chút e dè, cảm giác run rẩy toàn thân khi phải quỳ lạy vừa nãy để lại ấn tượng quá sâu, lúc Vân Thiêm Y đảo mắt qua, nhất thời bà ta cũng không mở miệng nổi.
Vân Hương Diệp càng không thể trông mong gì.
Trong khoảnh khắc cả đài thí luyện Huyền Nhạn im lặng như tờ, chợt có tiếng gió thoảng qua, cùng lúc đó Vân Hoa Noãn từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống, nàng ta dừng lại trước Liễu Vạn Linh, đối mặt với Vân Thiêm Y.
Nàng ta nhìn thẳng vào mắt Vân Thiêm Y.
Vẻ mặt Vân Thiêm Y vẫn vô cảm như cũ.
Trong lòng nàng lại thầm nghĩ.
Đây là ai thế?
Dung mạo rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt như đang tính toán thâm thù đại hận, nhìn rất táo bón.
Không được, là người tu đạo không thể cứ nói mấy từ này, quá bất nhã rồi!
Vân Thiêm Y tự kiểm điểm mình vài giây.
Mà lúc này, đôi mắt Vân Hoa Noãn hơi loé lên.
Vậy mà nàng ta lại không thể nhìn thấu suy nghĩ của Vân Thiêm Y, chỉ cảm thấy đối phương sâu như giếng cổ không chút dao động, không thể nắm bắt.
Sự tình không còn đơn giản.
Vân Hoa Noãn chắp tay thi lễ với Vân Thiêm Y, rồi xoay người nói với Vân Kế: "Tông chủ, con xin nói câu này đắc tội với người, theo như con thấy, vẫn phải khoét lấy thú nguyên của Thiêm Y!"
Vân Kế tỏ ra ngạc nhiên.
Vân Thiêm Y từ một kẻ ngốc trở nên tỉnh táo, đương nhiên ông rất vui mừng, vốn dĩ cũng không muốn tin lại có một linh hồn khác tiến vào.
Ông là tu sĩ tứ phẩm, biết rõ trong sáu tu của thiên đạo, chỉ có Yêu tu mới có khả năng đoạt xá, cho nên chắc chắn là Vân Thiêm Y tự trở nên tỉnh táo!
Ông chỉ muốn tin là Vân Thiêm Y tự tỉnh táo lại!
Nhưng ông không hỏi lý do, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Con nói tiếp đi."
Vân Hoa Noãn giấu đi ánh mắt tham lam, trong giọng nói tràn đầy khí khái chính nghĩa: "Tuy nói Yêu tu đã chết, nhưng bất kể là đệ tử trong tông môn hay là bá tánh bên ngoài tông môn đều đã chịu rất nhiều thiệt thòi trong mấy năm vừa qua, nếu chỉ nhẹ nhàng nói một câu bị đoạt xá, e là sau này Thiêm Y khó mà có chỗ đứng ở Thiên Hạc Tông và núi Quan Vân. Theo con thấy, lấy Chân Long Thú Nguyên làm phần thưởng cao nhất cho cuộc tổng tuyển chọn đệ tử tông môn vào ba tháng sau, đồng thời công bố chuyện đoạt xá khắp thiên hạ, như vậy mới có thể tẩy sạch toàn bộ vết nhơ của Thiêm Y."
Nàng ta nói rất có lý, không chỉ những người khác đã liên tục gật đầu, ngay cả Vân Kế cũng hơi tán đồng, có điều... Khoét ngực moi thú nguyên ra, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.
Giữa sự trong sạch và tính mạng của nữ nhi, Vân Kế không hề do dự lựa chọn vế sau.
"Chuyện này còn cần thêm thời gian..."
"Được."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, tức thì mọi người lại cùng tập trung về phía Vân Thiêm Y.
Vân Kế biến sắc, đang định khuyên can: "Thiêm Y, chớ có hồ đồ, con còn nhỏ tuổi..."
Ai ngờ Vân Thiêm Y hành động rất gọn gàng, thậm chí còn không đợi Vân Kế nói xong, nàng đã nhặt một thanh kiếm gãy từ dưới đất lên, đâm vào giữa ngựa mình không chút do dự!
Máu tươi lập tức trào ra khỏi lồng ngực nàng, nhưng Vân Thiêm Y giống như không biết đau đớn là gì, nàng trực tiếp thọc tay vào vết thương trước ngực mình, dứt khoát moi Chân Long Thú Nguyên ra!