Biến cố đột ngột xảy ra khiến cả đài thí luyện tức khắc lặng ngắt như tờ.
Giây tiếp theo, tiếng thét thảm thiết của Vân Hương Diệp lập tức cắt ngang bầu không khí.
Vân Thiêm Y lại ném Chân Long Thú Nguyên dính đầy máu me vào tay nàng ấy!
Vân Hương Diệp nhất thời cảm thấy lòng bàn tay mình giống như bị bỏng, vô thức ném Chân Long Thú Nguyên sang một bên.
Vân Hoa Noãn luôn ở bên cạnh nàng ấy vội vàng đón lấy, gấp gáp nắm chặt trong lòng bàn tay, trong mắt nàng ta toát ra sự thèm muốn không thể che giấu.
Đây là Chân Long Thú Nguyên!
Là thứ nàng ta luôn khổ sở theo đuổi!
Chỉ cần có nó, nàng ta sẽ không còn là phế vật, sẽ thật sự có được thiên phú tu thú!
Bảo châu nhiễm máu tươi ở trong lòng bàn tay nàng ta đang toả ra ánh sáng màu vàng nhạt, linh lực bên trong không ngừng dâng trào, mặc dù chỉ mới đặt ở trên tay mà Vân Hoa Noãn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh vô song.
Con đường tu thú, xét đến cùng cũng chỉ là cuộc đua thú nguyên, cấp bậc thú nguyên sẽ quyết định trực tiếp độ sâu của việc tu hành.
Mà Chân Long Thú Nguyên là thú nguyên tôn quý nhất, trong thiên địa chỉ có một, nhiều năm qua tu sĩ Thú tu trong thiên hạ đều tìm kiếm Chân Long Thú Nguyên, không ai ngờ rằng thiên phú tinh tuý này lại nằm trên người một kẻ ngốc!
Vì bảo vệ Vân Thiêm Y, Vân Kế vẫn luôn giấu giếm chuyện này, mãi đến khi bị Liễu Vạn Linh phát hiện.
Thật không ngờ, Vân Thiêm Y lại chẳng thèm đoái hoài đến Chân Long Thú Nguyên!
Có thể thản nhiên khoét ngực lấy ra quăng đi!
Không chỉ ông mà toàn bộ ánh mắt của những người đang ở trên đài thí luyện đều dính chặt vào Chân Long Thú Nguyên.
Vân Thiêm Y lại hoàn toàn không để vào mắt.
Chân Long Thú Nguyên dù tốt hay xấu thì cũng vô nghĩa với nàng.
Kiếm tu có thú nguyên trong thân thể, ngược lại sẽ là một chướng ngại.
Nàng không cần.
Sắc mặt nàng không chút thay đổi, cố nén đau đớn xoay người đi về phía tông môn.
Cho dù Vân Kế ở sau lưng đang gọi nàng, Vân Thiêm Y cũng không hề quay đầu lại.
Vân Thiêm Y vốn không định ở lại Thiên Hạc Tông, nàng là Kiếm tu, nơi đây là Thú tu, đã không cùng đường vậy chi bằng lúc này từ biệt, thiên đạo rộng lớn có duyên ắt gặp lại.
"Vân sư muội." Đúng vào lúc này, một nam tử lại bước ra chặn đường nàng: "Muội đang bị trọng thương, còn định đi đâu?"
Vân Thiêm Y nhướng mắt nhìn thoáng qua.
Nàng thật sự có đôi ba phần ấn tượng về nam nhân này, tên là Minh gì đó, hình như từng chiếu cố mình lúc nhỏ.
Vậy nên, Vân Thiêm Y cũng bằng lòng nói nhiều hơn với hắn: "Đi tu đạo."
Minh Hàn Đăng xót xa nhìn Vân Thiêm Y máu me đầy người, khuyên nhủ: "Vậy muội lấy lại Chân Long Thú Nguyên đi, không có thú nguyên, muội tu luyện như thế nào?"
"Kiếm tu không cần thứ đó."
Vân Kế và Minh Hàn Đăng đồng thanh hỏi lại: "Kiếm tu?"
Ngay cả Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn cũng nhìn nhau trao đổi.
Kiếm tu không có khả năng đoạt xá, chẳng lẽ Vân Thiêm Y thật sự tỉnh táo
lại sao?
Riêng Vân Hương Diệp lại bật cười: "Kiếm tu? Thứ phế vật như ngươi cũng muốn làm Kiếm tu sao? Theo ta thấy, thật ra ngươi cũng biết người biết ta, biết bản thân mình không xứng có được Chân Long Thú Nguyên cho nên mới vờ làm Kiếm tu nhỉ!"
Liễu Vạn Linh vội vàng kéo tay áo Vân Hương Diệp.
Vân Kế còn ở đây, con nhóc hồ đồ sao lại nói những lời này ra miệng chứ!
Quả nhiên Vân Kế sầm mặt xuống.
Vân Thiêm Y vốn định đi vòng qua Minh Hàn Đăng, nghe vậy lập tức dừng bước quay đầu nhìn Vân Hương Diệp: "Phế vật?"
Đôi con ngươi của nàng đen thẫm như màn đêm, Vân Hương Diệp bị khí thế lạnh thấu xương của đối phương đè ép phải lui về sau, lại nghe nàng vô cảm hỏi: "Ngươi đang nói ta sao?"
Thú vị đấy.
Nhắc mới nhớ, kiếp trước nàng cũng tên là Vân Thiêm Y, có điều tu hành quá lâu, trên đời đã không còn ai biết tên thật của nàng, chỉ tôn nàng là Kiếm Đế.
Kiếm Đế Vân Thiêm Y ba tuổi cầm kiếm, tám tuổi vào Linh Kiếm Phái tu hành, mười lăm tuổi trở thành đại đệ tử trấn phái ngồi ở vị trí cao nhất.
Sau khi Linh Kiếm Phái gặp đại nạn diệt môn, Vân Thiêm Y kế thừa y bát của ân sư, lập ra Vô Tướng Kiếm Tông, cho tới bây giờ Vô Tướng Kiếm Tông vẫn là đại môn phái đứng đầu về Kiếm tu.
Chưa kể đến những thành tựu tu luyện sau này của Vân Thiêm Y.
Kiếm Đế.
Hai chữ này đã nói lên tất cả.
Nàng chính là tôn giả duy nhất có thể tiến đến cảnh giới phi thăng trong mấy vạn năm qua ở đại lục Thần Châu.
Một đời của Vân Thiêm Y từ khi sinh ra đến lúc tan thành tro bụi, lọt vào tai nàng chỉ có tiếng ca ngợi, ngưỡng mộ và sùng bái.
Thiên tài, chí tôn, bậc vương giả... Đây mới là những từ ngữ dùng để miêu tả nàng.
Phế vật sao?
Đây là lần đầu tiên Vân Thiêm Y nghe thấy có người dùng từ này để miêu tả nàng.
Thú vị đấy, không biết con nhóc này tên gì.
Nàng đã xem qua thân thể của mình ở kiếp này, không thể không nói, thiên đạo đối xử với nàng không tệ, thân thể này vẫn có thiên phú tu kiếm như cũ, kinh mạch ngũ hành đều thông, con đường tu kiếm có thể nói là làm một được hai.
Toàn bộ thanh kiếm ở đài thí luyện đều đã gãy, Vân Thiêm Y tiện tay lấy vỏ kiếm ở bên hông Minh Hàn Đăng, chỉ về phía Vân Hương Diệp: "Đấu một trận đi."
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản.
Nếu con nhóc này dám nói Vân Thiêm Y nàng là phế vật, vậy chứng tỏ con nhóc này rất có thiên phú, bằng không sao dám nói như thế.
Đời trước Vân Thiêm Y tu hành đến hậu kỳ, phần lớn thời gian đều bế quan, khó tránh khỏi có cảm giác cô tịch của người chịu gió lạnh ở nơi cao*, đã lâu lắm rồi nàng chưa so kiếm với ai, thành thử có hơi ngứa tay, chi bằng chơi với cô nhóc này một lát.
*Nguyên văn là "Cao xứ bất thắng hàn" (高处不胜寒), xuất xứ từ bài "Thủy điệu ca đầu" của Tô Thức.
Có lẽ nhờ mảnh vỡ của kiếm tôn, lồng ngực vốn bị đâm thủng đã không còn chảy máu nữa, chẳng qua miệng vết thương vẫn còn đó, cảm giác nhức nhối không chút thay đổi.
Có điều nếu đã gặp được người cùng sở thích có thể so kiếm, Vân Thiêm Y nghĩ mình vẫn có thể kiên trì thêm một lát.
Gương mặt Vân Hương Diệp lại đỏ lên.
Hay cho Vân Thiêm Y!
Vậy mà còn dám khiêu khích nàng ấy!
Nàng ấy bất chấp sự ngăn cản của Liễu Vạn Linh, rút ra roi mềm ở bên hông, nhón chân lấy đà rồi nhảy lên đánh về phía Vân Thiêm Y.
Nàng ấy phải dạy dỗ thứ phế vật này cho ra trò mới được!
Vân Thiêm Y thấy đối phương vung roi thì hơi cau mày.
Vậy mà lại không dùng kiếm, thật không thú vị.
Nàng ung dung nghiêng người tránh né công kích của Vân Hương Diệp.
Xem ra nàng hơi đánh giá cao cô nhóc này rồi, tốc độ chậm thế này, e là không trụ nổi quá hai chiêu... Không, chỉ cần nửa chiêu.
Vân Thiêm Y xoay cổ tay qua, dùng vỏ kiếm đánh thẳng vào gáy Vân Hương Diệp.
Chỉ một chiêu đã hất văng đối phương ngã xuống đất.
Vân Hương Diệp đau đớn kêu lên, bị đánh cho ngã sấp xuống nằm dài trên đất, mặc dù tức giận không thôi nhưng lại phát hiện không có cách nào đứng dậy nổi, cơn đau từ sau gáy không ngừng lan khắp thân thể, hai đầu gối của nàng ấy mềm nhũn chỉ có thể bò lê trên đất!
Tiếp đó, nàng ấy lại nghe thấy giọng điệu khinh thường lạnh nhạt của Vân Thiêm Y: "Ngươi không giỏi."
"Vân Thiêm Y! Ngươi đừng có quá đáng!"
Lúc này một nam tử trung niên bước ra khỏi đám đông, vị này ăn vận rất có khí chất thanh cao thoát tục, song gương mặt lại dữ tợn vô cùng, tràn ngập phẫn nộ: "Để ta đấu với ngươi!"
"Từ Đường chủ." Minh Hàn Đăng đứng chắn trước mặt Vân Thiêm Y: "Chuyện Tử Việt đột ngột bị hại đã được chứng minh là do Yêu tu gây ra, Thiêm Y bị đoạt xá, cũng là nạn nhân. Chưa kể muội ấy vừa khoét lấy Chân Long Thú Nguyên, cơ thể đang bị thương, cho dù Đường chủ có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!"
"Cút ngay cho ta!" Từ Thanh Thư mắng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vân Thiêm Y, hiển nhiên là vô cùng căm hận: "Bị Yêu tu đoạt xá thì nó không cần chịu trách nhiệm sao? Trong ngoài tông môn chết bao nhiêu người, chỉ nói một câu do Yêu tu làm là xong à!"
Lời này thật sự vô lý.
Lúc Vân Thiêm Y bị đoạt xá, nàng còn chưa tới tuổi cập kê, chỉ được tính là một cô bé bình thường còn không đủ tuổi hiểu chuyện, huống chi nàng vốn là một kẻ ngốc.
Có thế nào cũng không thể đổ trách nhiệm này lên người nàng được.
Nói tới nói lui, không phải đang mắng Vân Kế sao!
Gương mặt Vân Kế lộ vẻ xấu hổ, bao nhiêu năm qua ông vì che chở nữ nhi mà có lỗi với trên dưới tông môn, có lỗi với bá tánh núi Quan Vân, những lời mắng nhiếc này phải mắng lên đầu ông mới đúng!
"Chẳng dạy được con là lỗi của người phụ thân, Từ Đường chủ, muốn đánh muốn giết thì cứ tính lên đầu ta." Vân Kế cũng đứng dậy, đứng chắn trước người Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y vào lúc này đã bắt đầu cảm thấy hơi khó thở.
Máu ở lồng ngực nàng đã ngừng chảy từ lâu, song cơn đau kịch liệt vẫn chưa từng ngừng lại, như thể thứ nàng moi ra không phải thú nguyên mà là trái tim mình.
Trước mắt nàng dần dần tối lại, bắt đầu cảm thấy không thể đứng nổi.
Nhưng nàng không bỏ qua câu nói của Từ Thanh Thư.
Ông ấy muốn đấu với nàng.
Cho dù có đau đớn cỡ nào, Vân Thiêm Y đều có thể chịu đựng.
Nhưng là một kiếm si, nàng không thể nhịn nổi khi có người muốn thách đấu với nàng.
Vân Thiêm Y vươn tay ra, đẩy Minh Hàn Đăng và Vân Kế đang đứng chắn trước mặt sang một bên.
Nàng chỉ hỏi một câu: "Ông có dùng kiếm không?"