“Thiêm Y!”
“Vân sư muội!”
Từ Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào Vân Thiêm Y rồi nói với Vân Kế: “Ông nói nó ngốc ư, nhìn thế này mà bảo ngốc à, chẳng biết bên trong còn ma mãnh thế nào nữa!”
Cơn đau lan khắp cả người Vân Thiêm Y, thậm chí nàng đã bắt đầu ù tai, gần như không nghe thấy Từ Thanh Thư đang nói cái gì, chỉ lại hỏi một lần: “Ông có dùng kiếm không?”
“Được! Vậy ta sẽ dùng kiếm đấu với ngươi!”
Từ Thanh Thư rút bao kiếm của mình ra.
Vân Thiêm Y nở một nụ cười khẽ.
Minh Hàn Đăng không kìm được ngây ra.
Từ khi xuống trụ thông thiên, sắc mặt Vân Thiêm Y vẫn luôn lạnh lùng như băng, không hề dao động chút nào.
Vốn nàng sở hữu ngoại hình vô cùng xinh đẹp, chỉ khẽ nhếch miệng thôi cũng đủ làm người ta xiêu hồn, thu hút không ít ánh mắt của đệ tử trong sân.
Vân Hương Diệp căm giận nói: “Cũng chỉ hơn vài phần tư sắc mà thôi, tỷ của ta mới là người tài mạo song tuyệt!”
Vân Hoa Noãn phớt lờ muội muội mình.
Toàn bộ sự chú ý của nàng ta đều dồn hết vào Chân Long Thú Nguyên trên tay, ngay cả Minh Hàn Đăng mà nàng ta vẫn luôn yêu thích đang đứng ra che chở cho Vân Thiêm Y, nàng ta còn chẳng để tâm, chứ đừng nói đến mấy thứ linh tinh khác.
Vân Thiêm Y càng không chú ý tới những thứ này, phần lớn tinh thần của nàng đều tập trung để nhẫn nhịn cơn đau, phần nhỏ còn lại kéo một kiếm hoa, làm tư thế mời với Từ Thanh Thư.
Thú tu ngoài việc tập trung vào ngự thú,
còn lại đều phải kiêm tu thêm một thứ khác.
Quả thực Từ Thanh Thư dùng kiếm nổi danh xa gần trong Thiên Hạc Tông, thậm chí từng có giai thoại về việc Kiếm tu môn phái nhỏ mời ông ấy tới dạy kiếm thuật.
Ông ấy nhảy lên, vung tay ra một chiêu “Bắc vọng phất vân”, mũi kiếm sắc bén đâm thẳng tới mặt Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y điểm nhẹ mũi chân nghiêng người ngăn lại, hai bao kiếm va vào nhau không hề vang lên tiếng đinh tai nhức óc như khi dùng thân kiếm đánh nhau, mà chỉ có một loạt tiếng coong coong. Từng tiếng nối tiếp nhau, trên đài thí luyện to lớn chỉ còn lại âm thanh này.
Dường như trong trời đất không còn nơi nào khác.
Vân Thiêm Y không còn cảm thấy đau đớn nữa. Trong mắt nàng chỉ có Từ Thanh Thư và kiếm của ông ấy. Trong lòng có kiếm, đến vỏ kiếm cũng có kiếm ý.
Hay!
Hay cho một chiêu “kết thúc ngàn dặm”!
Đây là thức thứ tư của Bắc Vọng kiếm pháp do nàng tạo ra, nói về sự uyển chuyển nhẹ nhàng mà linh động. Đây vốn là kiếm pháp tạo ra cho phái nữ, hoàn toàn không thích hợp với nam giới trung niên như Từ Thanh Thư. Tuy rằng Từ Thanh Thư không có sự uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng sự linh động đã luyện đến mức cực hạn!
Kiếm đâm mười hai chỗ, đâu đâu cũng là sát chiêu!
Tuyệt! Rất tuyệt!
Ý cười của Vân Thiêm Y càng sâu hơn, đương nhiên nàng sẽ không bị kiếm thức do mình tạo ra đánh bại, nhưng thông qua cách Từ Thanh Thư dùng kiếm, nàng đã thấy được một khả năng mới!
Mà Từ Thanh Thư thì không vui vẻ như nàng.
Trong lòng ông ấy càng hoảng hốt hơn.
Sao có thể, sao có thể!
Mỗi chiêu của ông ấy đều bị Vân Thiêm Y dùng tư thế gần như hoàn hảo để chặn lại. Thậm chí Vân Thiêm Y không hề ra tay công kích ông ấy. Nàng chỉ quan sát mà thôi, quan sát từng cử động của ông ấy!
Rốt cuộc nàng là ai?
Từ Thanh Thư không tự phụ đến mức cho rằng kiếm thuật của ông ấy vô địch thiên hạ, dù sao ông ấy cũng là Thú tu, kiếm đạo chỉ phụ trợ. Nhưng Vân Thiêm Y cũng là Thú tu, không, thậm chí nàng còn không phải Thú tu mà chỉ là đứa ngốc! Từ Thanh Thư gần như là nhìn Vân Thiêm Y lớn lên. Bộ dáng nàng lúc nhỏ ngốc nghếch ra sao, ông ấy biết rất rõ!
Vân Thiêm Y chắc chắn không thể tinh thông kiếm thuật như thế!
Rốt cuộc là ai đang ở trong cơ thể Vân Thiêm Y!
Trông thấy Từ Thanh Thư sắp bị đánh bại, Liễu Vạn Linh rũ mắt xuống, vung nhẹ tay áo lên. Một viên đá dẹt bay từ trong tay áo bà ta ra, bắn thẳng đến mắt cá chân Vân Thiêm Y với tốc độ nhanh không tưởng.
Toàn bộ sự chú ý của Vân Thiêm Y đều đặt trên người Từ Thanh Thư, bỗng nhiên trúng đòn không kịp phòng ngừa. Mặc dù nàng đã nhanh chóng xoay người ổn định nên không té ngã, nhưng trong lúc đấu võ, bất kể sai lầm nào cũng trở thành trí mạng.
Phụt.
Máu đỏ tươi nóng hổi.
Nở rộ như một bông hoa trước mắt Vân Thiêm Y.
Xảy ra chuyện gì thế?
Thoáng cái đại não Vân Thiêm Y rơi vào trống rỗng. Cho dù là nàng cũng không thể giữ được lý trí trước cơn đau dữ dội thế này.
Nàng cảm thấy dường như khuôn mặt mình đang méo mó mất kiểm soát.
Thứ cuối cùng đọng lại trong tầm mắt là Từ Thanh Thư đang hoảng loạn, Vân Kế đang nhanh chóng lao về phía này, cộng thêm bóng đỏ của một con thú lướt qua trên bầu trời.
…
“Thiêm Y!” Vân Kế nhanh chóng đẩy Từ Thanh Thư ra, đôi mắt đỏ hoe bế Vân Thiêm Y cả người đầy máu đã hôn mê lên, tức giận thét: “Từ Thanh Thư! Ông muốn giết con bé à!”
“… Không, ta, ta không hề…” Từ Thanh Thư cũng vô cùng bối rối.
Nhưng vỏ kiếm của ông ấy vẫn còn c*m v** ngực Vân Thiêm Y, đâm ngay vào vết thương cô tự xé ra để móc Chân Long Thú Nguyên, thậm chí sâu tới một nửa!
Tại sao lại như vậy, với kiếm thuật của ông ấy, hoàn toàn không thể thắng được Vân Thiêm Y… Không đúng, không đúng!
Không phải lỗi của ông ấy, mà do Vân Thiêm Y có vấn đề!
“Tông chủ!” Từ Thanh Thư nói: “Nàng ta vốn không phải con gái ông, Thiêm Y thật sự sẽ không thể đấu kiếm pháp với ta trong thời gian dài như thế. Tông chủ, ông tỉnh táo lại đi! Nàng ta không phải Vân Thiêm Y!”
Trong mắt Vân Kế chỉ có tình trạng thê thảm của con gái mình, hoàn toàn không quan tâm Từ Thanh Thư đang nói gì. Ông bế Vân Thiêm Y lên, quát to: “Cút ngay, con bé là con gái của ta, kẻ nào chặn đường ta, giết không tha!”
Dứt lời, thần thú Thanh Cù của ông nhảy ra, thân giao long khổng lồ chặn tất cả những người đang rảnh rỗi lại, che chở Vân Kế rời đi.
“Từ Đường chủ.” Lúc này Vân Hoa Noãn từ từ đi tới bên cạnh Từ Thanh Thư: “Người xác nhận nàng ta thật sự không phải Vân Thiêm Y chứ?”
Không đợi Từ Thanh Thư mở miệng, những người khác đã nói: “Làm sao như thế được! Chẳng lẽ bị Yêu tu đoạt xá xong là học luôn được cả kiếm thuật?”
“Nếu thế thì mọi người đều để cho Yêu tu đoạt xá một lần là được rồi, cần gì phải tu đạo nữa!”
“Nhưng trong sáu nhánh tu của Thiên Đạo, chỉ có Yêu tu mới đoạt xá được, chẳng lẽ vẫn là Yêu tu?”
“Dù thế nào đi nữa, không thể cho nàng ta ở lại Thiên Hạc Tông!”
“Ngươi quyết định được à? Khoan nói đến dáng vẻ kia của Tông chủ, chỉ cần cơ thể nàng ta vẫn là Vân Thiêm Y, vậy lời nói của Cầm Đường chủ vẫn còn hiệu lực!”
Vừa dứt lời, trên đài thí luyện tiếp tục chìm trong yên lặng.
Đúng vậy!
Bao nhiêu năm như vậy bọn họ vẫn không xử lý được Vân Thiêm Y, chẳng phải vì lời nói của Cầm Sơn Nguyệt sao!
Vân Hoa Noãn nhẹ cười.
Lời hứa của Cầm Sơn Nguyệt chỉ yêu cầu Thiên Hạc Tông bảo vệ Vân Thiêm Y chu toàn, nhưng nếu Vân Thiêm Y nhất quyết rời đi, vậy Thiên Hạc Tông sẽ không bị coi là vi phạm lời hứa.
Cùng lắm thì cho Vân Thiêm Y thêm vài đệ tử bảo vệ.
Trước đó Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xá, hành vi độc ác tàn bạo, Vân Hoa Noãn thân là Thú tu cửu phẩm ngay cả linh thú cũng không thể triệu hoán ra, nên không có cách nào đối phó với nàng.
Còn Vân Thiêm Y bây giờ lại hoàn toàn đối lập.
Vân Hoa Noãn thưởng thức Chân Long Thú Nguyên trong tay, bật ra một ý tưởng.
…
Bên kia.
Tình trạng của Vân Thiêm Y vô cùng tệ.
Vân Kế liên tục thay đổi bảy tám vị đại phu, đồng thời ra lệnh cho Minh Hàn Đăng ngự thú đi mấy ngàn dặm, mua cửu chuyển hồi sinh đan từ chỗ Đan tu đại năng nhưng vẫn không ngăn được sinh mệnh con gái mình ngày càng yếu ớt.
“Vân Tông chủ…” Đại phu râu trắng nghiêm mặt: “Thú Nguyên vốn là nền tảng của tu sĩ Thú tu, nếu lấy ra bằng phương pháp bình thường thì không sao. Nhưng lấy bằng vũ lực vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, chưa kể sau đó đại tiểu thư tiếp tục chiến đấu thêm một lúc nữa… mong ngài hãy nén đau lòng.”
“Mong hãy nén đau lòng!” Những đại phu khác cũng chắp tay.
Hai mắt Vân Kế đỏ hoe, giọng nói run rẩy: “Ngụy thần y, chẳng lẽ không có khả năng nào cứu được ư?”
Sắc mặt Ngụy thần y u sầu, nhỏ giọng thảo luận với mấy người khác, sau đó cũng lắc đầu.
Vân Kế nhìn lỗ thủng trước ngực Vân Thiêm Y, ngơ ngác trào nước mắt.
Ông ấy là Thú tu tứ phẩm, đương nhiên biết cách lấy Thú Nguyên mà không làm tổn thương đến tu sĩ, do đó mới đồng ý đề nghị của Liễu Vạn Linh.
Ai ngờ Vân Thiêm Y lại liều lĩnh như thế, tự mình moi Thú Nguyên ra!
Thật ra không cần thần y nói, ông cũng biết. Ông biết rõ kết quả sau khi mất Thú Nguyên hơn bất kỳ người nào!
Nhưng lúc ấy ông do dự.
Đúng, ông đã nghe lời Từ Thanh Thư.
Vân Thiêm Y vốn là đứa ngốc, sau khi bị Yêu tu đoạt xá, dù có giết Yêu tu đi nữa nàng cũng phải về lại trạng thái ngốc nghếch mới đúng.
Vậy nên ông do dự không ngăn cản Vân Thiêm Y, ông muốn quan sát thêm xem nàng là ai.
Không ngờ điều này lại khiến nàng trả giá bằng mạng sống!
Chẳng lẽ trong nháy mắt ấy, ông cũng muốn con bé chết ư?
Nước mắt Vân Kế càng tuôn trào mãnh liệt hơn. Ông nâng tay lên tát cho mình hai cái!
Đại phu trong phòng đều giật mình, cùng đưa mắt nhìn nhau.
Vân Tông chủ này…
Một vị đại phu kéo Ngụy thần y, nhỏ giọng nói: “Lão Ngụy, ta nhớ ra rồi, trước kia ta từng nghe sư phụ nói có một loại quả có thể khởi tử hồi sinh.”
Ngụy thần y ngẩn ra: “Ông nói quả tiên Lâm Long ư? Vớ vẩn, đó là thứ chỉ có trong truyền thuyết.”
“Nó không phải thứ trong truyền thuyết đâu.”
Vân Kế đứng dậy, đôi mắt mở to: “Ở tiên cảnh, quả tiên Lâm Long ở tiên cảnh!”
Hai tay ông run lên vì kích động: “Tiên cảnh… Tiên cảnh… Ta sẽ đi tới đó ngay!”
Tả hộ pháp đã tới đây với ông từ sớm, nhíu mày: “Tông chủ, tiên cảnh là thánh địa của Thú tu, dù là nhất phẩm cũng chưa chắc vào được…”
Vân Kế chỉ là Thú tu tứ phẩm, đừng nói đi vào, ngay cả đường vào cũng không tìm thấy.
Nhưng Vân Kế không quan tâm đến chuyện đó mà đứng dậy lao nhanh ra ngoài. Minh Hàn Đăng cũng không do dự theo sát ông ấy..
Nhưng vào lúc này.
Một luồng linh lực mạnh mẽ thổi quét khắp căn phòng!
Cộng với luồng linh lực ấy là tiếng kêu lanh lảnh của chim Oanh Đề.
Bỗng nhiên cánh cửa sổ vốn đóng kín trong phòng đột nhiên bật mở, vô số chim vàng anh xếp hàng bay vào, tạo thành một cây cầu chim oanh hoàn chỉnh, từ phía chân trời nối thẳng tới mép giường Vân Thiêm Y.
“Oanh Đề!” Dù sao Vân Kế cũng là người có tu vi cao nhất, do đó cũng là người đầu tiên nhận ra những con chim này: “Là Oanh Đề!”
Đám người Ngụy thần y không phải Thú tu nên hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Minh Hàn Đăng giải thích cho bọn họ: “Oanh Đề là loài chim ở tiên cảnh, phụng dưỡng bên cạnh Thú Đế.”
Giọng điệu hắn chuyển sang kích động: “Là tiên cảnh! Thiêm Y được cứu rồi!”