Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 8

Về phần tại sao tiên cảnh lại cử người tới cứu Vân Thiêm Y.

Vân Kế và Minh Hàn Đăng hoàn toàn không có thắc mắc nào hết.

Bởi vì Vân Thiêm Y là Chân Long Thú Nguyên!

Chân Long Thú Nguyên, duy nhất một người trên thế gian!

Dù cho bây giờ Thú Nguyên đã bị lấy ra đi nữa, chỉ cần chưa tiến vào cơ thể người tiếp theo thì Thiên Đạo vẫn hiểu nó thuộc về Vân Thiêm Y!

Chỉ không biết vị thú tôn nào ở tiên cảnh sẽ tới đây?

Dù Vân Thiêm Y là Chân Long Thú Nguyên, Vân Kế cũng không dám nghĩ có thể nhìn thấy Thú Đế ở đây. Bất kể ai tới đi nữa, đều có thể là sứ giả tiên cảnh mà ông trông thấy một lần duy nhất trong đời.

Không riêng gì ông ấy, mọi người trong môn phái cũng bị linh khí và Đề Oanh thu hút, tụ tập dọc theo hình vòng cung của cây cầu làm từ chim oanh.

Tất cả đều ngẩng đầu chờ đợi, chỉ thấy một bóng người màu đỏ rực ở phía xa cầu chim onah.

Bóng người ngày càng tới gần hơn, mọi người cũng thấy rõ.

Đó là một…. con mèo con có đồng tử màu vàng hạnh nhân và bộ lông như ngọn lửa cháy!

Mèo con ngậm một cành cây xanh biếc trong miệng, trước cành cây mọc ra một thứ quả nhiều màu trong suốt như pha lê.

“Thực sự là quả tiên Lâm Long!”

“Không ngờ ta lại có thể trông thấy quả tiên Lâm Long trong đời!”

Từ khi chiếc cầu chim oanh được xây lên, tất cả thần y và Vân Kế, Minh Hàn Đăng trong phòng đều nhường chỗ.

Mèo con bước trên cây cầu làm từ Đề Oanh, dáng đi kiêu ngạo, nhảy lên giường Vân Thiêm Y, cúi đầu đặt quả tiên Lâm Long vào lỗ trống trước ngực Vân Thiêm Y.

Trong nháy mắt quả như pha lê rời khỏi cành, nó tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ khiến tất cả mọi người phải nhắm mắt lại theo bản năng.

Nhưng vô ích.

Cho dù nhắm hai mắt lại.

Trong thần thức bọn họ vẫn có thể thấy rõ tiên lâm rậm rạp và linh thụ khổng lồ giữa mặt hồ trong vắt dưới ánh trăng.

Tiếc là không hề có bóng dáng Vân Thiêm Y.

Phía trước linh thụ chỉ có một thần kiếm nhỏ dài bị gãy, bao phủ từ đầu tới cuối là một màu xanh thẳm, được tầng tầng ánh trăng bao bọc mới có thể miễn cưỡng duy trì hình dạng kiếm.

Mà phía dưới linh thụ có một con thần thú khổng lồ đang nằm.

Tựa như báo lại giống như sư tử, cả người bùng lên ngọn lửa, đôi mắt sáng như mặt trời, khí thế mạnh mẽ, chẳng khác nào bậc đế vương cổ xưa đang bảo vệ thánh vực của nó.

Đó… Đó là…

Vân Kế không dám nhìn kỹ, bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Mồ hôi lạnh phủ kín sau lưng ông từ bao giờ.

Nhiều đệ tử tu vi không bằng ông gần như hít thở không thông, ôm cổ lăn lộn trên mặt đất.

Đám người Ngụy thần y vội vàng đi cứu người, bọn họ không phải Thú tu, dù nhắm mắt cũng không nhìn thấy tiên cảnh nên đương nhiên không bị ảnh hưởng gì.

“Thiêm Y!” Minh Hàn Đăng kinh ngạc kêu lên: “Tông chủ, vết thương của Thiêm Y khỏi hẳn rồi!”

Lúc này chiếc cầu làm từ chim oanh cũng tan ra theo trật tự, chỉ còn lại con mèo con vẫn ở bên cạnh Vân Thiêm Y, chiếc đầu lông xù nhỏ bé cọ cọ nàng.

Sau đó nhảy lên cửa sổ, thoáng cái biến mất tăm.

Khó mà miêu tả Vân Kế đã giải tán đám người và giữ gìn ổn định sau đó như thế nào.

Dường như Vân Thiêm Y đã có một giấc mơ rất dài.

Nàng mơ thấy Vân Không Tần, người đệ tử nàng yêu thương nhất, được chính tay nàng nuôi lớn lên.

Năm ấy Không Tần mười hai tuổi, rơi đúng vào độ tuổi hiếu động ham chơi không chịu luyện kiếm cho đàng hoàng. Nhân lúc nàng không chú ý là con bé sẽ lười biếng, lúc nàng bắt được đã phạt úp mặt vào tường suy ngẫm, nhưng chỉ quỳ một canh giờ là Vân Thiêm Y đã đau lòng miễn phạt cho.

Sư phụ, Không Tần lớn lên nhất định sẽ tu hành thật tốt, hành hiệp trượng nghĩa với sư phụ.

Sư phụ, Bắc Vọng kiếm pháp ngài dạy cho Không Tần có một chiêu khó quá.

Sư phụ, sư phụ…

Sư phụ… Cứu, cứu Không Tần với… Đau quá… Cứu, cứu con, cứu, cứu con với!

Vân Thiêm Y bừng tỉnh, đôi mắt nàng bốc lên huyết sắc thù hận.

Trong đầu nàng đều là dáng vẻ thê thảm của Vân Không Tần trước khi chết.

Đôi mắt đến chết không nhắm lại!

“Phong Bất Quy!” Vân Thiêm Y nhắm chặt mắt.

Nàng vốn nghĩ mình phi thăng thất bại, từ đây thân chết đạo diệt, không nghĩ tới còn có cơ hội sống lại.

Phong Bất Quy.

Thù hận nhiều năm, cũng nên kết thúc!

“Phong Bất Quy là ai thế?”

Giọng nói mềm mại bỗng nhiên vang lên bên giường, khiến người tu luyện nhiều tới mức khiến cả người bất động đã lâu như Vân Thiêm Y hiếm khi run lên.

Nàng vội vàng quay đầu lại, trông thấy một cô bé búi tóc hai sừng đang ngồi xổm trước giường, đôi mắt mong ngóng nhìn nàng, ước chừng… mười một, mười hai tuổi.

Vân Thiêm Y hoảng hốt, thoáng cái trông thấy gương mặt cô bé và Vân Không Tần chồng lên nhau.

“Muội là ai?”

Cô bé tò mò nhìn nàng: “Ta được Tông chủ gọi tới chăm sóc đại tiểu thư.”

Giọng nói của cô bé tràn ngập tính trẻ con, ánh mắt sáng ngời: “Hồng Dược, ta tên Hồng Dược. Tông chủ nói, đại tiểu thư cũng có thể đặt tên mới cho ta.”

“Hồng Dược, rất êm tai.” Lúc này Vân Thiêm Y mới nhận ra lỗ thủng trước ngực nàng đã biến mất.

Nàng sờ lên ngực, lại sờ được một sợi lông tóc mềm mại.

Vân Thiêm Y nhấc lên xem, cẩn thận quan sát sợi màu đỏ.

Không giống tóc người lắm, sao trông… như lông mèo thế này?

Sợi lông mèo màu đỏ.

Nhận ra điều gì đó, Vân Thiêm Y cười khẽ ra tiếng.

Thì ra là cố nhân.

Không đúng, là cố miêu.

Không biết cuộc sống của hắn ở tiên cảnh ra sao, chắc hẳn vẫn chưa tu thành chính quả, nếu không sao lại rảnh rỗi hóa thành mèo con, lại còn tới tận đây đưa quả Lâm Long cho nàng.

Tuy rằng không biết tại sao cố miêu này biết nàng cần quả Lâm Long, nhưng nàng nhận phần tình nghĩa này.

Hồng Dược không biết nàng đang cười cái gì, chỉ biết lúc đại tiểu thư cười rộ lên rất đẹp, vậy là cô bé cũng ngây ngô cười theo.

Hai tỷ muội một lớn một nhỏ mỗi người cười một kiểu, tạo thành cảnh tượng khá là đáng yêu.

Nhưng rất nhanh sau đó một tiếng ọc ọc phá tan sự ấm áp này. Vân Thiêm Y nhíu mày vuốt bụng mình

Hồng Dược nhảy dựng lên từ mặt đất: “Đúng rồi, Tông chủ nói đại tiểu thư tỉnh lại sẽ đói, ta đi lấy cơm!”

Chưa dứt lời cô bé đã bỏ chạy nhanh như chớp.

Đứa bé này… Vân Thiêm Y hơi nhếch khóe miệng, hoạt bát thật đấy.

Nàng thấy đói bụng ư?

Rất nhiều năm rồi Vân Thiêm Y không trải qua cảm giác này.

Xem ra nàng quả thực đã chuyển thế đầu thai, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng nàng lại không bước vào Luân Hồi Đạo, tất cả ký ức của Kiếm Đế vẫn ở đây, nhân duyên cũng thế.

Tuy là Vân Thiêm Y cũng không biết tình hình hiện tại của bản thân thế nào.

Chỉ sợ trong trăm triệu năm Thiên Đạo cũng chỉ có một tồn tại đặc biệt như nàng mà thôi.

Nàng ngồi xếp bằng, vận khí xoay quanh đan điền làm một vòng chu thiên, để linh khí đi dọc theo kinh mạch chạy khắp cơ thể một lần.

Thiên phú, rất mạnh.

Tu hành, không có.

Tục ngữ nói thế nào nhỉ?

Cực khổ vất vả hai vạn năm, cuối cùng trở lại trước khi lên núi.

Nàng có thể đấu một trận với Từ Thanh Thư thuần túy là dựa vào kỹ xảo kiếm thuật, đó là những thứ nàng đã từng luyện tập không biết bao nhiêu lần. Chỉ có thể nói chăm chỉ không bao giờ phản bội bản thân.

Sau khi vận công xong, Vân Thiêm Y tiếp tục nhắm hai mắt lại cảm thụ biển thần thức của mình, muốn thử liên lạc với Lưu Ly Huyễn Cung của mình.

Loáng thoáng, trong biển thần thức có thứ gì đó xa xăm cộng hưởng với thần thức của nàng.

Tiếc rằng lại cách một tầng sương mù dày đặc không thể tản đi.

Có vẻ không được.

“Chìa khóa” của Lưu Ly Huyễn Cung được nàng đặt trên thân Ứng Long.

Ứng Long… Giờ nàng cũng không có cách nào triệu hoán.

Kiếm Đế Vân Thiêm Y từng oai phong một cõi tung hoành tứ hải, giờ đây cả người không còn gì ngoại trừ nội đan mang theo từ trong bụng mẹ.

“Ha ha…”

Vất vả khổ cực hai vạn năm!

Thoáng cái về lại trước khi lên núi!

“Đại tiểu thư, ta đã về!” Hồng Dược bưng hộp thức ăn chạy bước nhỏ vào nhà. Cô bé lau mồ hôi, nghiêng đầu nhìn Vân Thiêm Y đang đi loanh quanh trong phòng: “Người đang làm gì thế?”

“Có kiếm không?” Vân Thiêm Y hỏi cô bé: “Ta cần một thanh kiếm.”

Ngay cả một thanh kiếm nàng cũng không có!

Hồng Dược xếp từng món ăn ra mâm, hỏi lại: “Kiếm? Có phải thứ dưới gối đầu của đại tiểu thư không?”

Dưới gối đầu?

Vân Thiêm Y quay về giường sờ dưới gối đầu, quả thực chạm tay vào một v*t c*ng.

Lôi ra thì thấy là một thanh kiếm gỗ được khắc bởi tay nghề thô sơ.

Nhưng nàng vừa nắm vào chuôi kiếm đã không kìm được mở bừng mắt ra.

Luồng linh lực trên đây…

Là linh thụ ở tiên cảnh!

Đây không phải một thanh kiếm gỗ bình thường!

Nó được tạo ra từ nhánh cây linh thụ trong tiên cảnh!

Ngoại trừ con mèo kia, còn ai dám động vào nhánh cây linh thụ nữa!

Dù sao hắn cũng là chủ nhân của tiên cảnh, đế vương của vạn thú!

Vậy thì thanh kiếm gỗ này được điêu khắc một cách sơ sài cũng dễ hiểu. Móng vuốt mèo có thể cào được một thanh kiếm gỗ đã không tệ rồi, không thể đòi hỏi quá nhiều được.

Vân Thiêm Y tưởng tượng vài giây cảnh con mèo đỏ cào kiếm, không kìm được lắc đầu cười với Hồng Dược.

Không biết làm thần nhiều năm như vậy, nó đã tu luyện ra hình người chưa? Nhưng đạo Thú tu vốn lấy thú làm tôn, có phải hình người hay không cũng không quan trọng.

Kiếm linh mộc này có thể nhanh chóng khôi phục linh khí, cũng rất thích hợp để chữa khỏi miệng vết thương, là thứ phù hợp nhất với Vân Thiêm Y hiện nay.

Nàng quen dùng thần kiếm trong thiên hạ rồi, nếu đột nhiên đổi thành kiếm sắt bình thường ở thế gian, sợ là còn phải cần thêm chút thời gian thích ứng.

Thanh kiếm gỗ này lại vừa vặn.

Ăn cơm xong, Vân Thiêm Y mài giũa kiếm gỗ thêm vài lượt, sau đó vào sân bắt đầu luyện kiếm.

Chuyện luyện kiếm này, một ngày không luyện chỉ có mình biết, nhưng một tháng không luyện thì kẻ địch biết.

Nàng đã không luyện kiếm mười sáu năm rồi.

Tận mười sáu năm! Khái niệm gì thế này! Nếu là nàng của đời trước, mười sáu năm đủ để nàng chế tạo một bộ kiếm pháp, chiêu mộ hai đệ tử!

Hồng Dược vốn đang ngoan ngoãn ngồi ở ngưỡng cửa nhìn nàng luyện kiếm.

Một canh giờ trôi qua.

Hai canh giờ trôi qua…

Ba cái canh giờ… Hồng Dược ngáp một cái, đại tiểu thư muốn luyện tới khi nào? Sao cô bé lại cảm thấy động tác múa kiếm lặp đi lặp lại giống nhau như đúc vậy?

Bốn canh giờ sau, cuối cùng Vân Thiêm Y cũng thu kiếm, lại tập thêm một bộ thể thuật cho cơ bắp đỡ mỏi mệt, sau đó mới gọi Hồng Dược: “Ăn cơm tối thôi.”

Hồng Dược đã nhận hộp thức ăn từ trước, chia ra từng món ngon.

Thiên Hạc Tông không mua nô bộc, tất cả đều sử dụng đệ tử ngoại môn, vậy nên cấp bậc cũng không quá nghiêm khắc. Nếu đệ tử nội môn không ngại thì ngoại môn cũng có thể ngồi chung bàn dùng bữa.

Hồng Dược vừa ăn vừa hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Đại tiểu thư, sao người cứ luyện kiếm cả ngày thế, không luyện Thú tu sao?”

Bình Luận (0)
Comment