Vân Thiêm Y đáp một cách đương nhiên: “Ta không tu thú.”
Hồng Dược chớp chớp mắt: “Nhưng Thiên Hạc Tông chúng ta là môn phái Thú tu mà?”
Lại nói: “Ta nghe nói đại tiểu thư là Chân Long Thú Nguyên, vô cùng lợi hại luôn, ngay cả Thú Nguyên ta cũng không có, hoàn toàn không tu được…”
Vân Thiêm Y không đáp lời cô bé, chỉ nghiêm túc ăn cơm xong. Đợi khi Hồng Dược đã thu dọn xong hết mới gọi cô bé: “Duỗi tay.”
Hồng Dược ngoan ngoãn duỗi đôi bàn tay nhỏ nhắn thô ráp của mình ra, rõ ràng đã phải làm rất nhiều việc nặng nhọc.
Vân Thiêm Y áp lòng bàn tay mình vào tay cô bé, linh khí chạy một vòng quanh khí hải Hồng Dược, nhướng mày đầy ngạc nhiên.
Có thiên phú Kiếm tu.
Tuy rằng không bằng nàng, nhưng vẫn trên mức trung bình, chỉ cần có thời gian là nhất định có thể đạt tới trình độ cao hơn.
“Tu kiếm với ta đi.”
“Đại tiểu thư bảo tu, ta sẽ tu!” Hồng Dược ngây thơ gật đầu, ngẫm nghĩ điều gì đó lại hỏi: “Vậy không tu thú sao?”
Vân Thiêm Y hỏi lại: “Tại sao lại muốn tu thú?”
Hồng Dược bị hỏi mà ngây ra: “Tại sao không?”
Vân Thiêm Y cũng bị hỏi cho ngốc luôn.
Nàng cân nhắc trong chốc lát mới ý thức được rằng, hóa ra có những thứ nàng cho là lẽ thường, thực ra chỉ là lẽ thường với môn phái là Kiếm tu, không, là lẽ thường với nhóm Kiếm tu cao phẩm, nhị phẩm thậm chí nhất phẩm trở lên.
Chứ không phải lẽ thường tình của đại chúng, càng không phải lẽ thường với những tu sĩ khác.
Mà tu sĩ bình thường vốn sẽ không bao giờ gặp phải Kiếm tu nhất phẩm, thứ gọi là “lẽ thường” này thực chất không phải lẽ thường!
Vân Thiêm Y nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Hồng Dược, dịu giọng hỏi: “Muội biết vì sao người tu thú được gọi là Thú tu không?”
Không gọi Ngự Thú tu, không gọi Triệu Hoán tu, mà chỉ xưng là Thú tu.
Hồng Dược lắc đầu.
“Bởi vì Thú tu vốn chính là đạo của thú, chứ không phải của con người.”
“Đạo này chỉ thần thú mới có cơ duyên tìm hiểu ý trời, phi thăng đắc đạo!”
“Đạo của thú, chỉ có Thú tu, mà đạo của người, chỉ có Kiếm tu!”
…
Ở một sương phòng khác.
Vân Hoa Noãn kết thúc đả tọa hôm nay, lúc bước xuống khỏi bồ đoàn còn liếc nhìn mẫu thân bên cạnh.
Mỗi khi Liễu Vạn Linh kết thúc vận công, bà ta đều đổ mồ hôi nóng toàn thân do sự lưu thông của hơi thở.
Nhưng bản thân nàng ta thì không.
Bởi vì nàng ta hoàn toàn không thể sử dụng phương pháp vận công của Thú tu, cái gọi là đả tọa nhiều khi chỉ là một loại trạng thái thiền định, thậm chí dùng để áp chế linh khí nguyên bản của nàng ta.
Nhưng cho dù như vậy, Vân Hoa Noãn chưa hề lười biếng một ngày nào, vẫn luôn hết sức chăm chỉ vận công.
May mắn.
May mắn mà trạng thái này sẽ kết thúc nhanh thôi.
Một khi nàng ta có được đến Chân Long Thú Nguyên, dưới linh lực mạnh mẽ của Thú Nguyên, nàng ta sẽ được đả thông kinh mạch toàn thân, nhận được lượng lớn linh khí tích lũy qua nhiều năm, ngưng ra nội đan cường đại, trở thành tu sĩ Thú tu chân chính!
Về phần làm sao đạt được Chân Long Thú Nguyên, mẹ con bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi.
Vân Hương Diệp hữu dũng vô mưu, lúc mọi người bàn chuyện đều không đưa nàng ấy theo, miễn cho nàng ấy vạ miệng nói ra.
“Hoa Noãn”. Sau khi rửa mặt xong, Liễu Vạn Linh nói chuyện riêng với con gái: “Con nghĩ tình trạng của Vân Thiêm Y là như thế nào?”
Vân Hoa Noãn cười lạnh một tiếng: “Người tin nó tỉnh táo lại thật à?”
“Nhưng Kiếm tu không biết đoạt xá.” Dù sao Liễu Vạn Linh cũng là Thú tu ngũ phẩm, trình độ bán tiên như bà ta gần như có thể liếc mắt một cái là nhận ra phương thức Vân Thiêm Y vận chuyển linh khí, do đó nhìn thấu đạo của đối phương: “Nó chắc chắn là Kiếm tu.”
“Vậy không đúng." Vân Hoa Noãn rũ mi mắt xuống: “Bất kể Vân Thiêm Y này là ai, con thấy nó chắc chắn không có ý định ở lại Thiên Hạc Tông, chi bằng chúng ta giúp nó một tay, tiễn nó đi.”
Mục tiêu của Vân Hoa Noãn chỉ có Chân Long Thú Nguyên. Một khi đạt được điều này, Vân Thiêm Y không hề có ý nghĩa với nàng ta, cũng không đáng nhắc tới.
Liễu Vạn Linh có phần không đồng ý.
“Giết nó thì an toàn hơn." Dù trong phòng chỉ có hai người là bà ta với Vân Hoa Noãn, bà ta vẫn hạ giọng: “Con không cần lo di ngôn của Cầm Sơn Nguyệt. Nếu có vi phạm, trời giáng thiên lôi, ha ha, dù cho bà ta sử dụng pháp thuật để di ngôn này có hiệu lực, thì đến lúc chết Cầm Sơn Nguyệt cũng chỉ là Pháp tu ngũ phẩm. Lúc còn sống bà ta đã không có sức mạnh hủy diệt toàn bộ tông môn, chẳng lẽ chết rồi còn có bản lĩnh như vậy sao. Theo ta thấy… chuyện này không cần con phải lo, cứ giao hết cho ta.”
Nghe được lời hứa hẹn của mẹ, đôi mày của Vân Hoa Noãn vẫn không hề giãn ra, nhưng cũng không nói gì. Nàng ta xoay người lấy một chiếc hộp gấm ra khỏi tủ, mở ra thấy bên trong là mấy viên đan dược.
“Người dùng năm viên, còn lại ba viên thì đưa Hương Diệp, đan dược này giúp tu vi của mọi người…”
“Con lại luyện dược hả!” Giọng nói Liễu Vạn Linh thình lình tăng cao, thét chói tai ngắt lời nàng ta, hệt như nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn nên vung tay hất đan dược xuống đất: “Ta đã bảo không cho con luyện loại đan dược này cơ mà!”
Không chỉ hất văng đi, Liễu Vạn Linh còn dùng sức giẫm lên!
“Đừng!” Vân Hoa Noãn lập tức nhào tới, vươn tay bảo vệ đan dược trên mặt đất.
Liễu Vạn Linh dùng sức cực lớn giẫm lên mu bàn tay nàng ta, khiến Vân Hoa Noãn đau tới mức túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng nói: “Không phải, không phải con tự luyện, là con nhờ sư huynh, mua từ nhóm Dược tu, con không hề luyện dược!”
Nghe thấy lời giải thích của nàng ta, Liễu Vạn Linh như một sợi dây chặt đứt được nối lại, gương mặt vốn hơi vặn vẹo bỗng khôi phục lại vẻ mặt của người mẹ hiền từ. Bà ta ngồi xổm xuống, đau lòng nâng tay Vân Hoa Noãn lên, thổi bụi trên mu bàn tay nàng ta: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, có đau không, mẫu thân xoa cho con.”
“Hoa Noãn, con không được quên lời cha con nói trước khi qua đời, con gái Vân gia nhất định phải tu thú, chỉ có đạo Thú tu mới có thể giúp con thực sự đắc đạo phi thăng!”
“Con chỉ có thể tu thú, biết không, tuyệt đối không được tu lệch sang thứ khác, tất cả mọi thứ đều là đường ngang ngõ tắt! Con chỉ có thể làm Thú tu! Có đúng không, trong lòng con muốn trở thành Thú tu, đúng không?”
Vân Hoa Noãn nhắm chặt mắt lại, ép toàn bộ đau đớn vào trong cõi lòng, khi mở ra, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kiên định.
“Vâng thưa mẫu thân, con nhất định sẽ có được Chân Long Thú Nguyên, trở thành Thú tu chân chính.”
“Con sẽ đi từng bước lên, trở thành Thú tu nhất phẩm, trở thành Thú Đế chí tôn!”
Liễu Vạn Linh mỉm cười hài lòng. Bà ta sờ gương mặt Vân Hoa Noãn đầy yêu thương: “Đây mới là con gái ngoan của ta.”
Dứt lời, bà ta đứng dậy, nhặt những viên thuốc trên mặt đất lên mà cảm thấy ghê tởm vô cùng, dùng nội lực bóp nó thành bột mịn: “Lần sau không cần vung tiền mua đám rác rưởi này, cần đan dược gì ta sẽ đổi từ tông môn cho con, Dược tu trong tông môn chúng ta tốt hơn nhiều so với đám tán tu đó.”
Vân Hoa Noãn tận mắt thấy công sức mình luyện ra bị coi như rác rưởi, nhưng chỉ cúi thấp đầu xuống không hề giãy giụa nữa.
Yên tâm đi mẹ, con nhất định sẽ trở thành một Thú tu.
Đây là con đường duy nhất nàng ta có thể đi.
Hai người không hề để ý tới bên ngoài cửa sổ là Vân Hương Diệp giàn giụa nước mắt ôm hận chạy đi.
…
“Đạo của thú, chỉ có Thú tu, mà đạo của người, chỉ có Kiếm tu!”
Dù sao Hồng Dược mới mười hai tuổi, tuy rằng đã vỡ lòng nhưng vẫn không hiểu nội dung tối nghĩa như vậy.
Thấy vẻ bối rối trên gương mặt nhỏ nhắn, Vân Thiêm Y giải thích cho cô bé hiểu: “Muội biết tám tu của Thiên Đạo chứ?”
“Ta biết! Là Thú tu, Kiếm tu, Pháp tu, Trận tu và Dược tu! Có đúng không… nhỉ?” Sau khi đếm ngón tay trả lời xong, Hồng Dược mới ý thức được chỗ nào đó không đúng: “Chỉ có năm tu… Hình như Thiên Đạo chỉ có năm tu mới đúng?”
“Đó là vì tông môn chính phái sẽ không tính ba tu cuối cùng.” Vân Thiêm Y cũng học theo cô bé, tiếp tục gập ba ngón tay xuống: “Yêu tu, Ma tu và Tình Tu, ba đạo này cũng là đường tu hành của Thiên Đạo.”
Hồng Dược khờ dại hỏi: “Nhưng chẳng phải bọn họ là người xấu ư?”
Vân Thiêm Y cười khẽ, sờ đầu cô bé: “Thiên Đạo hỗn độn, không nói thiện ác. Chưa kể trong ba tu này cũng không thiếu những người bất đắc dĩ, không phải hoàn toàn là ác. Thứ ác thuần túy trên thế gian chỉ có tà đạo.”
Biết Hồng Dược nghe không hiểu, nàng không mở rộng thêm mà quay lại chủ đề một lần nữa: “Trong tám tu của Thiên Đạo, chỉ có sáu tu không phân biệt chủng tộc, bất kể là người hay thú, là yêu ma hay tinh quái, chỉ cần lòng có Thiên Đạo, thân có linh khí, đều có thể tu hành.”
“Duy chỉ có hai tu giới hạn chủng tộc.”
“Đế vị có bốn ngai, hai ngai có chủ, một là Kiếm Đế, một là Thú Đế!”
“Chỉ có Nhân tộc mới có thể tu kiếm, dù các chủng tộc khác cầm kiếm cũng không thể trở thành Kiếm Đế.”
“Tương tự như thế, Thú Đế chí tôn chỉ có thể là thần thú!”