Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 10

Tuy rằng Hồng Dược ngây thơ nhỏ tuổi, nhưng tâm trí thông mình. Cô bé ngẫm nghĩ một lát, quyết đoán nắm bắt được điểm mấu chốt nhất.

“Vậy có phải Thiên Hạc Tông chúng ta không ai có thể đắc đạo phi thăng được không?”

Cô bé nóng lòng hỏi: “Vậy chẳng phải những năm nay Tông chủ đại nhân tu luyện uổng phí hay sao, phải nói cho ông ấy biết!”

Vân Thiêm Y nhanh tay giữ chặt cô bé lại, ấn Hồng Dược ngồi trên ghế một lần nữa: “Cũng không hẳn vậy.”

Nói xong câu này, Vân Thiêm Y há miệng th* d*c, thế nhưng không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Thiên Đạo luân chuyển, tương sinh tương hợp, tám tu luôn hỗ trợ lẫn nhau… đây là những điều nàng tốn hơn hai vạn năm ở kiếp trước để hiểu rõ và tu luyện.

Không phải chuyện có thể giải thích bằng vài câu là xong.

Kiếp trước nàng tổ chức đại hội giảng đạo trong môn phái mình, chỉ riêng vụ Thiên Đạo luân chuyển đã có thể nói ba ngày ba đêm, hơn nữa cũng chỉ nói qua qua bên ngoài chứ chưa hề đi sâu.

Nếu phải giảng cho Hồng Dược hiểu rõ… Lúc này cô bé mới mười hai tuổi, đợi tới khi cháu gái cô bé lên mười hai tuổi cũng chưa chắc nói xong!

Trầm ngâm một lát, Vân Thiêm Y chọn không giải thích nhân quả mà đưa thẳng kết luận cho Hồng Dược: “Không phải tu luyện vô ích, chỉ cần có cơ duyên, người và thần thú có thể cùng nhau tu hành, làm ít lợi nhiều, không phải chuyện gì xấu.”

Nhưng con người không thể tu thú, mà phải chọn một trong bảy đạo của Thiên Đạo để tu chính, kết hợp với thần thú hỗ trợ.

Hơn nữa gần như không thể tu thành chính quả, đắc đạo phi thăng.

Nhưng cũng y như lời Vân Thiêm Y nói.

Không phải chuyện gì xấu.

Không thể đứng hàng Đế Tôn, không phải chuyện gì xấu.

Hồng Dược hoàn toàn không biết tâm trạng phức tạp của Vân Thiêm Y lúc này, cô bé thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi! Nếu không Tông chủ đại nhân đã phí công tu luyện vô ích!”

Động tác đáng yêu này khiến Vân Thiêm Y nhớ tới ái đồ Vân Không Tần, do vậy càng thêm yêu thương cô bé hơn. Gương mặt lạnh nhạt trước sau như một của kiếm tôn dịu đi rất nhiều khi đứng trước cô bé, thường pha thêm chút ý cười.

Rất nhiều năm rồi nàng chưa cười.

“Muội yêu thích Vân Tông chủ vậy ư?” Vân Thiêm Y lục lọi trong ký ức của nàng, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi cha mẹ đời trước của mình ra sao, dù sao cũng hai vạn năm nghìn năm trôi qua rồi.

Đời này bởi vì linh hồn và thể xác đổi chỗ, nàng cũng không có ấn tượng gì với Vân Kế.

Càng miễn bàn tới tình cảm gia đình.

Bởi vì ảnh hưởng tình cảm nên nàng còn thân thiết với Hồng Dược hơn Vân Kế.

Cái từ phụ thân kia, quả thực không gọi ra miệng được.

Hồng Dược gật đầu thật mạnh. Cô bé hoàn toàn không giấu được lời nói trước mặt Vân Thiêm Y. Không đợi Vân Thiêm Y hỏi, cô bé đã nói như bắn pháo: “Thích! Ta cũng thích Cầm Đường chủ!”

Vân Thiêm Y hơi bất ngờ: “Bà ấy… hình như qua đời từ sớm, muội từng gặp bà ấy hả?”

Hồng Dược hơi do dự gật đầu, lại lắc đầu: “Ta…”

“Con bé là đứa trẻ mồ côi mà mẹ con nhặt được.” Vân Kế bước từ ngoài vào, cười ha ha quan sát Vân Thiêm Y một vòng: “Cơ thể khỏe lên chưa?”

Vân Thiêm Y ngừng cười. Nàng không biết nên ở chung với Vân Kế như nào nên chỉ gật đầu một cái.

Vân Kế cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của nàng, vừa cười vừa tiếp tục nói: “A Nguyệt ra ngoài du lịch rồi dẫn Hồng Dược về, khi đó con bé nhỏ xíu.”

Ông so sánh, Vân Thiêm Y nhìn qua thấy không khác mấy lúc nàng nhặt được Vân Không Tần, cũng chỉ mới mười mấy tháng tuổi.

“Mãi cho đến trước khi qua đời, A Nguyệt vẫn luôn nuôi Hồng Dược bên người, coi như con ruột mình. Cho tới khi con bé khoảng hai, ba tuổi, thế rồi…” Nghĩ đến người vợ đã qua đời, giọng Vân Kế trầm hơn một chút: “Khi đó con vẫn còn ngây ngốc nên không nhớ rõ, Hồng Dược giống hệt như muội muội của con, quan hệ giữa hai đứa rất tốt.”

“Sau đó con bị Yêu tu đoạt xá, ta lo lắng Hồng Dược bị ảnh hưởng nên đưa con bé rời khỏi tông môn, gửi nuôi trong nhà một người bạn cũ.”

Mà hiện tại Vân Thiêm Y đã tỉnh táo, nhưng thân bại danh liệt từ lâu, Vân Kế suy xét nhiều mặt mới đưa Hồng Dược trở về.

Làm Tông chủ, ông có rất nhiều việc phải làm, ngay cả Vân Thiêm Y tỉnh lâu như vậy ông mới bớt chút thời gian đến thăm một chút.

Nhưng không quên lo nghĩ cho Vân Thiêm Y mọi lúc.

Vân Thiêm Y đâu phải cỏ cây vô tri. Chỉ do nàng tu hành đã lâu, tâm trí có phần bức bối. Đương nhiên nàng có thể cảm nhận được vài phần thành thật của Vân Kế.

Nàng v**t v* búi tóc của Hồng Dược, châm chước một lát, chân thành hỏi Vân Kế một câu: “Người nghĩ con thế nào?”

Vân Thiêm Y vốn là một đứa ngốc, lúc sau bị Yêu tu đoạt xá, giờ Yêu tu đã chết, theo lý thuyết Vân Thiêm Y phải khôi phục bộ dáng ngốc nghếch mới đúng.

Nếu không phải chuyện xảy ra thực tế, ngay cả Vân Thiêm Y cũng không nghĩ rằng tuy ba hồn sáu phách bị trấn áp, nhưng lại có một tia hồn phách lưu lạc ra ngoài đầu thai.

Về phần Cửu Thiên Thần Lôi đánh xuống tháp Trấn Hồn là chuyện gì xảy ra, Vân Thiêm Y chỉ có phán đoán lờ mờ chứ không thể chứng thực.

Theo góc độ của đám người Vân Kế, Yêu tu đoạt xá Vân Thiêm Y đi rồi, nàng lại bị người khác bám vào mới đúng.

Vân Kế nghe câu hỏi mà ngẩn ra.

Ông nghĩ thế nào về Vân Thiêm Y hiện giờ?

Còn nghĩ thế nào được chứ.

Lúc Vân Thiêm Y bị Yêu tu đoạt xá, ông còn coi Vân Thiêm Y đó như con mình được.

Giờ người này ít nhất thoạt nhìn bình tĩnh, lý tính, thái độ với Hồng Dược cũng rất thân thiện.

Tốt hơn rất nhiều so với Yêu tu trước đó!

Nếu hỏi thật sự nghĩ thế nào, Vân Kế chợt phát hiện, ông không còn lựa chọn nào khác.

Một khi ông còn cần con gái, bất kể bên trong thể xác Vân Thiêm Y là ai cũng đều là con gái ông.

Giữa hai điều hại, chọn cái ít hại hơn, so với Yêu tu lạm sát kẻ vô tội không chuyện ác nào không làm, Vân Thiêm Y hiện giờ tốt hơn nhiều, thậm chí Vân Kế còn thấy mừng thầm.

Nhưng ông vẫn rụt rè trầm ngâm một lát rồi hỏi Vân Thiêm Y: “Con là con gái của ta ư?”

Ông muốn để cho Vân Thiêm Y tự nói ra, muốn xem thái độ của Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y suy nghĩ một chút.

Bất kể có quan hệ cha con hay không, nói một cách khách quan, quả thực nàng vẫn là con gái Vân Kế.

Nếu Tông Hạo không đè hồn phách nàng dưới tháp Trần Hồn, nàng đã có thể đầu thai một cách bình thường vào trong bụng Cầm Sơn Nguyệt, lớn lên một cách khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác.

Vậy nên nàng khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Dường như Vân Kế vừa nhẹ nhàng thở ra, nụ cười của ông càng sâu: “Nếu đã vậy thì con chính là con gái của ta.”

Hồng Dược nhìn Vân Kế, lại nhìn Vân Thiêm Y, hoàn toàn không hiểu hai người đang nói mấy thứ khó hiểu gì. Cô bé sờ ấm trà trên bàn, thấy nó đã trống rỗng từ lâu.

Tông chủ đại nhân còn chưa uống ngụm trà nào đâu!

“Ta đi thêm nước!” Cô bé cầm ấm trà lên chạy bình bịch rời đi.

“Con bé này cứ như gió vậy.” Vân Kế cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Hồng Dược đầy trìu mến. Lúc quay đầu lại nhìn thanh kiếm gỗ bên cạnh Vân Thiêm Y, ông khựng lại một chút rồi hỏi như thể không có chuyện gì: “Ba tháng sau chính là cuộc tổng tuyển tông môn ở Thiên Hạc Tông, tuy rằng con đã không còn Chân Long Thú Nguyên, nhưng kỳ khảo hạch của đệ tử ngoại môn năm nay được tổ chức ở khe suối Vân Long, trong đó có rất nhiều cơ duyên kỳ ngộ, nếu con không ngại thì tham gia một chuyến, cũng không có hại gì.”

Nếu đã thành thật với nhau, Vân Thiêm Y cũng ăn ngay nói thật: “Con không muốn tu thú”

Lại nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, con sẽ đưa Hồng Dược rời khỏi môn phái.”

Vân Kế trừng to mắt: “Hai đứa đi đâu?”

Tuy rằng Vân Thiêm Y không thể trở về Vô Tướng Kiếm Tông kiếp trước, nhưng thỏ khôn có ba hang, ít nhiều gì nàng cũng là Kiếm Đế một thế hệ, sở hữu tài sản riêng và vài huyệt động chỉ mình nàng biết, cộng thêm vô số bí cảnh, làm sao lại không có chỗ dung thân.

Đương nhiên nàng không nói hết những điều này ra, nhưng cũng không nói dối: “Tìm một nơi tập trung luyện kiếm.”

Vân Kế vội vàng nói: “Con cũng có thể tu luyện trong môn phái chúng ta, nếu cần gì ta có thể tìm cho con. Tuy nói ta là Thú tu, nhưng mẹ con là Pháp tu, đương nhiên con gái ta có thể là Kiếm tu, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”

Lại bổ sung thêm: “Ta thấy con một lòng hướng kiếm, dường như không có ý định kế thừa Thiên Hạc Tông, vậy cũng không sao, nhị thúc đã qua đời của con còn hai con gái, nếu hai đứa nó đồng ý kế thừa thì sẽ giao cho bọn nhỏ. Còn nếu hai đứa đều không muốn, có thể truyền lại cho con cháu đời sau của mấy đứa.”

Ông đã nói tới mức này rồi, đương nhiên Vân Thiêm Y cũng hiểu được vấn đề sau đó, thuận miệng hỏi: “Chức Tông chủ nhất định phải truyền thừa qua huyết mạch, các người mở Tứ Thánh Huyết Vân Trận à?”

“Hả?” Sắc mặt Vân Kế thay đổi, theo bản năng hít sâu một hơi.

Tứ Thánh Huyết Vân Trận là trận pháp nhị phẩm của Trận tu, là trận pháp phụ trợ dùng để thủ trận, phối hợp sử dụng với đại trận tông môn có thể phát huy khả năng phòng thủ gấp mấy chục, thậm chí hàng trăm lần với kẻ địch bên ngoài. Trừ khi là tập thể các tu sĩ nhị phẩm, nhất phẩm tấn công, nếu không thì môn phái sử dụng Tứ Thánh Huyết Vân Trận sẽ bất khả chiến bại.

Bởi vậy rất nhiều môn phái lớn lại giàu có chuyên về Thú tu, Dược tu - hai đạo có năng lực phòng ngự khá kém - sẽ mua Tứ Thánh Huyết Vân Trận từ các tông môn tu trận pháp.

Trận pháp này ngoại trừ đắt tiền ra còn có một khuyết điểm duy nhất: chỉ những người có quan hệ huyết thống với người mở trận mới có thể kích hoạt được.

Nếu không có quan hệ huyết thống với người mở trận, vậy trận pháp này chỉ có thể bỏ đi, hoàn toàn không thể sử dụng.

Tuy rằng Tứ Thánh Huyết Vân Trận không phải trận pháp cấm kỵ gì, nhưng vì nó đắt tiền, điều kiện sử dụng cao, tính lưu động thấp - một khi tông môn dùng đến, chỉ cần vẫn còn quan hệ huyết thống là sẽ dùng được vạn năm. Cho nên ngoại trừ Tông chủ của môn phái dùng trận pháp này, phần lớn những người tu đạo khác đều không biết đến.

Càng miễn bàn đến người chỉ vừa nghe đến truyền thừa huyết mạch đã lập tức nhận ra đây là Tứ Thánh Huyết Vân Trận.

Vân Thiêm Y phản ứng nhanh như vậy khiến Vân Kế nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Bình Luận (0)
Comment