Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 11

Dù rằng lý trí mách bảo ông rằng ông chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng ít nhiều Vân Thiêm Y cũng phải giả bộ một chút đi chứ!

Con gái chưa bao giờ rời khỏi môn phái của ông sao lại biết rõ Tứ Thánh Huyết Vân Trận như thế!

Vân Kế liếc mắt nhìn Vân Thiêm Y.

Phối hợp chút đi, đừng để ông phải diễn kịch một mình.

Vân Thiêm Y hoàn toàn không để ý đến nỗi chua xót của người cha già, nàng hơi cau mày, nghĩ đến một chuyện hoàn toàn không liên quan khác.

Vân Kế chớp đau hết cả mắt rồi mà vẫn không nhận lại được một ánh mắt của con gái. Đợi khi nàng quay về phía ông thì lại đi hỏi chuyện khác: “Hồng Dược là Thú Nguyên gì?”

“… Nữu Dương Thú Nguyên.” Vân Kế hít mũi đầy chua xót.

“Cấp bậc thế nào ạ?”

Chẳng phải con biết cả Tứ Thánh Huyết Vân Trận à, thế sao không biết cấp bậc Thú Nguyên! Vân Kế không nhịn được oán thầm.

Điều này không thể trách Vân Thiêm Y được.

Địa bàn Kiếm tu nằm ở dãy núi Cửu Loa, trong khi Thú tu tập trung ở dãy núi Quan Vân. Một nơi ở phía Bắc, một nơi ở phương Nam, tách biệt giữa hai phần đầu và cuối của đại lục đại lục Thần Châu. Vây nên khi mọi người ở đại lục nói đến phương hướng, đa phần đều thích gọi phương bắc là hướng núi Cửu Loa, còn phương nam được gọi là hướng núi Quan Vân.

Thú tu không giống Dược tu và Trận tu, lúc nào cũng phải len lỏi khắp nơi, bán hàng mọi chỗ. Dù bọn họ đi du lịch cũng hiếm khi đến tận núi Cửu Loa, dù tới được cũng chưa chắc có tư cách nhìn thấy Vân Thiêm Y.

Thậm chí đời trước Vân Thiêm Y còn chưa từng gặp Thú tu dưới tứ phẩm bao giờ. Tiếp xúc nhiều nhất với nàng là các thần thú nhị phẩm thậm chí nhất phẩm - tới cấp bậc này gần như không có Nhân tộc.

Điều này khiến nàng biết rất rõ tình hình của thần thú cấp cao, nhưng lại hoàn toàn không nắm rõ tình huống của Thú tu cấp thấp.

Dù sao Vân Kế đã quen với việc chiều chuộng con gái mình, sau khi oán thầm xong vẫn kiên nhẫn giải thích cho Vân Thiêm Y: “Thú Nguyên có tổng cộng tám cấp bậc, trong đó Chân Long Thú Nguyên là cái vốn có của con đó, thuộc hàng đỉnh cấp, chỉ có duy nhất một cái trong thiên địa.”

Ông thở dài.

Dù sao vẫn thấy tiếc.

Nhưng giờ đã không thể nào lấy lại được Chân Long Thú Nguyên nữa.

Thôi bỏ đi.

Dù sao ông chỉ mong Vân Thiêm Y có thể sống bình an vui vẻ hết cuộc đời, về phần tu đạo gì, tu tới trình độ nào thì tùy duyên, tùy duyên.

“Phía dưới có Loan Phượng và Đan Hoàng. Loan Phượng là nữ, Đan Hoàng là nam, đều là Thú Nguyên chỉ cần tu luyện thêm một chút là có thể ký khế ước với thần thú cấp cao.”

“Dưới nữa là Thanh Khâu và Tức Dực, Thanh Khâu Thú Nguyên phần lớn được các thần thú như hồ, mèo, linh cẩu ưu ái, còn Tức Dực Thú Nguyên thì dễ thu hút các loài có cánh hơn.”

“Cấp độ thứ tư là Nữu Dương và Thảnh Đình, Nữu Dương thu hút các linh thú bốn móng có sừng như ngựa và hươu. Thảng Đình thì được các động vật sống gần nước, hoặc sống trong nước yêu thích.”

“Xếp cuối cùng là Trọc Âm Thú Nguyên, coi như Thú Nguyên hạng bét, gặp được linh thú gì đều dựa vào duyên phận, chứ dựa vào Thú Nguyên thôi thì không được. Ha ha, nghe có giống hoàn cảnh chỉ nhân vật chính trong thoại bản mới gặp không?”

Trong mắt Vân Thiêm Y, bất kể gặp được linh thú nào, đối với nhân tộc tu luyện đều như nhau cả.

Quan hệ giữa nhân tộc và thần thú là bạn, hoặc đôi bên cùng có lợi.

Thượng cổ thần thú cũng thế, hoặc thú cưng có chút linh tính cũng như vậy, không có gì khác nhau lắm.

Lời Vân Kế nói khiến nàng nảy ra hai vấn đề.

Cân nhắc một chút, Vân Thiêm Y hỏi vấn đề thứ nhất.

“Thoại bản là gì thế, kể về chuyện gì, nhân vật chính là gì cơ?”

Vân Kế không ngờ nàng sẽ hỏi cái này. Ông vừa vui mừng vừa lúng túng không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Lát nữa ta kêu người mang đến vài quyển cho con.”

“Vâng.” Vân Thiêm Y gật đầu, hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “Người cảm thấy tu đạo vì điều gì?”

Sự thay đổi đột ngột giữa hai vấn đề khiến Vân Kế suýt nghẹn không thở ra hơi.

Trong đầu ông vẫn đang cân nhắc xem lát sẽ đưa quyển thoại bản nào cho Vân Thiêm Y, đột nhiên lại nhận được một câu hỏi sâu sắc thế này.

May sao Vân Kế cũng là tu sĩ tứ phẩm, Tông chủ một môn phái, nên rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng.

Với tu sĩ mà nói, dường như vấn đề này không cần suy nghĩ nhiều.

“Tu đạo để trường sinh, cũng là để phi thăng đại đạo.”

Gần như Vân Thiêm Y lập tức hỏi câu thứ hai luôn: “Trường sinh, sống đến mức nào mới được coi là trường sinh? Ngàn năm? Vạn năm? Hay cùng thọ với trời đất?”

“Cái này…” Vân Kế giật mình.

Ông thực sự không nghĩ tới vấn đề này, hoặc có thể nói là chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chính xác hơn là ông không đủ tư cách để nghĩ xa như vậy.

Ông mới chỉ là Thú tu tứ phẩm mà thôi!

Tuy nói ông đã qua ngũ phẩm cũng được coi là bán tiên, tuổi thọ tăng lên gần gấp đôi, sống lâu hơn vài trăm năm so với người phàm trung bình chỉ sống đến tám mươi tuổi. Nhưng từ ngũ phẩm trở lên, mỗi lần thăng một cấp đều vô cùng khó khăn.

Không chỉ tu hành khắc khổ mà còn cần thiên phú, cơ duyên, cơ hội, thậm chí một lượng lớn tài nguyên đập lên người.

Giả sử toàn bộ đại lục Thần Châu có ngàn vạn người, như vậy ước chừng chỉ có hơn mười vạn người tu đạo có nội đan.

Trong số mười mấy vạn người đó, để lên được ngũ phẩm chỉ có mấy nghìn người, chưa tới một vạn.

Mà tu sĩ tứ phẩm, có lẽ chỉ có mấy trăm người.

Tu sĩ tam phẩm trong cả tám tu ở Thiên Đạo chỉ có một hai trăm người.

Lên tới tu sĩ nhị phẩm cao hơn, khả năng chỉ có mười mấy người.

Về phần tu sĩ nhất phẩm, đó là thứ Vân Kế muốn đồn thổi cũng không có tư cách đồn thổi, hoàn toàn không biết chút tin tức nào.

Nhưng thật ra Vân Thiêm Y biết rõ ở phương diện này hơn.

Tu sĩ nhất phẩm chỉ có vài người mà thôi, đó là ai, tình hình hiện tại thế nào, tu luyện đến trình độ ra sao, đang sống ở đâu, gần như họ đều biết rõ về nhau.

Khi hồn phách Vân Thiêm Y trở về, trạng thái của nàng đang hỗn loạn do đó không biết chắc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tiểu Miêu Miêu - cũng chính là Thú Đế chí tôn Tiểu Hồng Miêu - nếu có thể chính xác đến gặp nàng để đưa quả tiên Lâm Long tu bổ kiếm hồn, điều này chứng tỏ nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra khiến đám tu sĩ nhất phẩm biết nàng đã trở lại.

Không khí trầm lặng bị tiếng ho khẽ của Vân Kế phá tan: “Khụ, nếu đắc đạo phi thăng, thì trường sinh chính là thọ ngang với trời đất.”

Ông lại hỏi thêm: “Con muốn phi thăng ư?”

Vân Thiêm Y không đáp.

Đây là vấn đề không cần trả lời.

Nàng nhất định phải phi thăng.

Đây là mục tiêu duy nhất trong vạn năm tu hành của nàng, cũng là trách nhiệm mà nàng không thể trốn tránh.

Vân Thiêm Y hỏi ngược lại Vân Kế: “Vậy người từng nghĩ tới chưa, sau khi đắc đạo phi thăng thì sao? Phi thăng xong làm gì?”

Vân Kế bị hỏi tới mức đổ mồ hôi.

Ông chỉ là Thú tu tứ phẩm thôi!

Hiện giờ người chiếm thân xác con gái ông rốt cuộc là vị đại năng nào thế, đã bắt đầu suy nghĩ tới chuyện sau khi phi thăng rồi sao?

Tiếc rằng ông hoàn toàn không biết gì về nhóm đại năng nhị phẩm, nhất phẩm, thậm chí hoàn toàn không thể phỏng đoán là ai!

Giờ ông rất mong Hồng Dược nhanh chóng trở về, cứu vớt ông khỏi tình thế khó khăn đứng ngồi không yên này, nhưng ánh mắt sáng rực của Vân Thiêm Y lại đang nhìn ông chằm chằm, khiến Vân Kế nhất thời không thể trốn nổi.

“Xin lỗi Thiêm Y, bởi vì tu vi phụ thân không đủ nên chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Đừng làm khó tứ phẩm như ông nữa!

Sau một hồi suy nghĩ, Vân Kế tiện đà hỏi lại.

“Con nghĩ thế nào?”

Nàng?

Ánh mắt Vân Thiêm Y hơi tối xuống.

Thực ra nàng không cần phải nghĩ.

Tu sĩ nhất phẩm, tới gần thời điểm phi thăng, gần như đã hiểu rõ Thiên Đạo.

Sau khi phi thăng, đắc đạo thành tiên, trở thành Đế Tôn sẽ đối mặt với điều gì, có thể nói nàng là người hiểu rõ nhất trong toàn bộ đại lục Thần Châu.

Nhưng thiên cơ không thể tiết lộ, chưa tới lúc nên biết mà đã biết, không phải chuyện tốt gì.

Vân Thiêm Y mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì Hồng Dược đã lảo đảo chạy vào, trên gương mặt nhỏ vốn sạch sẽ nay đầy mồ hôi, Vân Thiêm Y liếc mắt một cái đã trông thấy phần áo nơi khuỷu tay cô bé rách một lỗ lớn.

Trông thấy ánh mắt của Vân Kế và Vân Thiêm Y, Hồng Dược mím môi, nước mắt lưng tròng: “Đại tiểu thư!”

Bình Luận (0)
Comment