Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 12

Cô bé nhào vào lòng Vân Thiêm Y khóc nức nở.

Vân Thiêm Y nháy mắt trao đổi với Vân Kế: "Muội ấy gặp kẻ thù sao?"

Vân Kế lắc đầu liên tục: "Con bé mới mười hai tuổi mà."

Ông hơi khựng lại, dường như nhớ ra gì đó, trầm ngâm nhìn về phía Vân Thiêm Y.

Nhìn dáng vẻ của Vân Thiêm Y, có vẻ nàng hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra khi Yêu tu đoạt xá.

Nếu đã như vậy, Vân Kế cũng không định nói giảm nói tránh, kẻo lại khiến nàng không hiểu ngược lại còn hiểu lầm gì thêm.

"Lúc đó con bị Yêu tu đoạt xá, làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn đẫm máu, đương nhiên những việc này không liên quan đến con, đều là tội nghiệt của ả Yêu tu kia." Vân Kế thở dài: "Để tránh cho Yêu tu làm tổn thương Hồng Dược, ta đã đưa con bé đến chỗ một vị bằng hữu cũ, mấy năm qua nó không hề sống ở tông môn, sao lại có kẻ thù được."

Đời trước Vân Thiêm Y chỉ chuyên tâm tu đạo, bế quan trường kỳ không hỏi thế sự, lánh đời tới nỗi cả người đều toát ra tiên khí, nàng mang tâm thế không tranh với đời, song cũng khó trách nàng, với cấp bậc của nàng khi đó, không thể nói là không tranh với đời mà là trên đời không có việc gì có thể tranh với nàng.

Nhưng nàng cũng không phải không biết cách đối nhân xử thế, cũng không phải người quá thật thà.

Lời của Vân Kế có hàm ý khác, nàng gần như hiểu ra ngay tức khắc.

Hồng Dược còn nhỏ tuổi, nhiều năm không ở trong tông môn, nếu như bị khi dễ, vậy chỉ có thể là vì giận chó đánh mèo.

Bị người mang hận với Vân Thiêm Y giận chó đánh mèo.

Vân Thiêm Y mím đôi môi đỏ, vẻ mặt không chút thay đổi, nàng nhẹ nhàng đẩy Hồng Dược ra khỏi lòng mình, lau nước mắt cho cô bé, hỏi: "Người bắt nạt muội ở đâu?"

Hồng Dược sợ hãi liếc mắt sang Vân Kế.

Vân Kế thở dài: "Ta đi trước đây."

Ông là chủ tông môn, làm việc phải công bằng chính trực hết mức có thể, lúc trước thiên vị Vân Thiêm Y đã khiến nàng bị chỉ trích không ít, nếu bây giờ vẫn nhất mực che chở, e chỉ làm mọi người trong tông môn càng thêm oán hận Vân Thiêm Y.

Cho nên cách tốt nhất là ông vờ như không biết.

Không biết Hồng Dược bị bắt nạt.

Cũng không biết Vân Thiêm Y chuẩn bị ra tay đòi lại công bằng cho Hồng Dược.

Dù sao nhìn dáng vẻ của Vân Thiêm Y cũng không giống người sẽ chịu thiệt thòi.

Gần đến cửa, ông quay đầu nhìn nữ nhi thêm một lần nữa, cân nhắc một lát, ông vẫn lên tiếng: "Về chuyện ở lại môn phái, con hãy suy xét thêm đi."

Nói dứt lời, ông vội vàng rời đi.

Vân Thiêm Y lúc này chỉ bận tâm đến chuyện Hồng Dược bị bắt nạt, nàng xoa đầu Hồng Dược, hỏi han tỉ mỉ rõ ràng.

Vân Kế phải cân bằng mọi bên, không thể để Vân Thiêm Y tiếp tục ở gian phòng xa hoa lúc trước, gian phòng kia cũng phải phong bế hoàn toàn để kiểm tra xem còn tàn dư của Yêu tu không, ông đành sắp xếp cho nàng ở một tiểu viện xa xôi hơn, tuy điều kiện không tốt bằng khuê phòng của đại tiểu thư Vân gia, nhưng quý ở chỗ an tĩnh thanh tịnh không ai quấy rầy.

Có điều tiểu viện này không có phòng bếp riêng, tuy người tu đạo đến cấp bậc nhất định có thể tích cốc nhưng vẫn cần dùng nước ấm, nào là rửa mặt rửa tay, uống trà súc miệng, tu sĩ cấp thấp dù sao cũng không thể tự thanh tẩy bản thân hoàn toàn, hơn nữa trước khi đến thời điểm bắt buộc tích cốc, rất nhiều tu sĩ vẫn kiên trì giữ thói quen ăn uống.

Cho nên Hồng Dược muốn lấy nước ấm thì phải vòng qua đại viện, nơi đệ tử nội môn ngoại môn sinh hoạt.

Cô bé vừa đến đại viện đã bị một nhóm đệ tử ngoại môn vây quanh xô đẩy, cuối cùng bị đẩy ngã ra đất, ấm nước bị đập nát, dường như còn nói thêm mấy lời khó nghe song Hồng Dược lắc đầu không chịu nói, không muốn làm bẩn tai Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y cũng không vội, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ của Hồng Dược, bảo cô bé dẫn đường.

Thiên Hạc Tông giống như đa số các tông môn khác, chia đệ tử thành hai nhóm ngoại môn và nội môn, đệ tử ngoại môn dù nói là người tu hành song trên thực tế đều là những người còn chưa đạt tới cửu phẩm, chưa thể nhập môn, tu hành ngày thường chính là hầu hạ đệ tử nội môn, đồng thời tới đại điện ngoại môn nghe giảng đạo đôi chút.

Chờ đến cuộc tổng tuyển chọn tông môn ba năm một lần, ai có tư chất sẽ tiến vào nội môn, ai không có tư chất, nếu có nhà thì về nhà, nếu không có nơi để về thì có thể tiếp tục ở ngoại môn, tuy phải hầu hạ người khác nhưng trong thời buổi loạn lạc này có một chỗ trú thân cũng không dễ.

Chưa đầy ba tháng nữa là cuộc tổng tuyển chọn tông môn sẽ diễn ra, hiện giờ đã có không ít người tụ tập ở quảng trường ngoại môn nằm lưng chừng núi, phần lớn là những gương mặt non trẻ, thi thoảng cũng có vài gương mặt trung niên, lão niên, đủ cả nam nữ.

Lúc này rất nhiều đệ tử đang vây quanh một thiếu nữ.

Vị thiếu nữ này mặc y phục màu hồng phấn, dáng dấp thanh tú đáng yêu, hai hàng lông mày nhướng cao, vẻ mặt vô cùng đắc ý, không biết đang nói gì với mọi người xung quanh.

Vân Thiêm Y chăm chú nhìn một lát, vị thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn này không phải chính là cô nhóc mắng nàng phế vật mà bản thân lại không cầm nổi kiếm, Vân Hương Diệp đó sao.

Nàng chỉ vào nàng ấy, hỏi Hồng Dược: "Là người đó đánh muội phải không?"

Hồng Dược còn chưa đáp lời, mọi người trên quảng trường đã chú ý đến Vân Thiêm Y.

Đám người đang tụ lại lập tức tản ra, thậm chí còn có không ít người mặt mày hoảng hốt, vừa lăn vừa bỏ trốn biệt dạng.

Vân Thiêm Y mang đến nỗi ám ảnh quá lớn cho toàn bộ Thiên Hạc Tông trong nhiều năm, cho dù Tông chủ và các hộ pháp đã làm sáng tỏ rằng đó là do Yêu tu tứ phẩm gây ra, song nhất thời khó mà thay đổi hình tượng ác quỷ dễ dàng lấy mạng người của Vân Thiêm Y trong mắt đệ tử ở tông môn.

Chỉ có mấy đệ tử vây quanh Vân Hương Diệp là không bị ảnh hưởng, bọn họ còn nhìn Vân Thiêm Y đầy khiêu khích.

Vân Thiêm Y vốn không bận tâm những thứ mèo chó này, nàng chỉ thầm tính toán thật nhanh, mặc dù đời trước nàng từng là Kiếm Đế chí tôn, nhưng dù gì cũng là chuyện đời trước.

Đời này nàng mới mười sáu tuổi, đứng ra bảo vệ Hồng Dược mười hai tuổi, đồn ra ngoài cũng không tính là mất mặt.

Hồng Dược đã được đưa tới bên cạnh nàng, ai dám chọc bảo bối ái đồ của nàng, nàng sẽ tìm người đó tính sổ!

"Ai đánh muội, là người này sao, hay là bọn họ?" Vân Thiêm Y hỏi.

Hồng Dược ló đầu từ sau lưng nàng, nhìn thoáng qua: "Chính là bọn họ."

"Vân Thiêm Y!" Vân Hương Diệp khoanh tay trước ngực: "Ngươi còn mặt mũi lại đây sao! Ngươi có biết đây là ai không?"

Có vẻ đã chuẩn bị từ trước, Vân Hương Diệp kéo một cậu bé từ sau lưng ra, thoạt nhìn cũng trạc tuổi Hồng Diệp, có điều ánh mắt hắn ta nhìn Vân Thiêm Y lại tràn ngập hận thù.

Không đợi Vân Thiêm Y trả lời, Vân Hương Diệp đã tiếp tục nói: "Phụ mẫu, huynh trưởng, tổ phụ tổ mẫu, còn có người hầu kẻ hạ trong nhà, tổng cộng ba mươi mấy mạng người đều bị ngươi tàn sát đấy! Vân Thiêm Y! Ngươi còn mặt mũi nhìn người ta sao?"

"Nói hươu nói vượn!" Hồng Dược ló đầu ra, phản bác Vân Hương Diệp: "Đại tiểu thư bị đoạt xá, là người bị hại! Rõ ràng là Yêu tu tạo nghiệt, sao các người cứ đổ hết lên đầu đại tiểu thư vậy!"

Hét lên xong, Hồng Dược lại càng cảm thấy tủi thân: "Tam tiểu thư, rõ ràng lúc ấy người cũng ở đó, chuyện của Yêu tu thế nào, không phải người biết rõ nhất sao!"

Mọi người trong quảng trường xầm xì bàn tán.

"Đúng đó, Tông chủ và hộ pháp đều nói là Yêu tu đoạt xá."

"Đúng là hôm đó trên đài thí luyện có yêu khí rất mạnh, ta còn không dám ngẩng đầu nhìn."

"Ta thấy khí chất của đại tiểu thư bây giờ khác hẳn Yêu tu lúc trước."

Vân Hương Diệp hừ lạnh: "Đúng, ta ở hiện trường, cho nên ta mới dám nói, Vân Thiêm Y, bây giờ ngươi vẫn là Yêu tu kia!"

"Lúc đó Tông chủ căn bản không giết được Yêu tu! Bằng không, một kẻ ngốc như ngươi dựa vào đâu mà có thần trí như người bình thường! Ai mà không biết chứ, chỉ có thể là Yêu tu đoạt xá!"

Vân Thiêm Y vô cảm nhìn Vân Hương Diệp.

Mãi một hồi lâu, nàng mới từ từ lên tiếng: "Cũng không hẳn, Trận tu nhất phẩm cũng có trận pháp mượn xác hoàn hồn."

Cả quảng trường lập tức im ắng.

Trong lúc nhất thời, mọi người thậm chí còn không biết nên phản ứng thế nào?

Trọng tâm là cái này à?

... Hình như trọng tâm đúng là cái này.

Nếu Tông chủ và hộ pháp không nói dối, Yêu tu kia thật sự đã bị giết, vậy hồn phách trong người Vân Thiêm Y bây giờ rất có thể là một vị Trận tu nhất phẩm ư?!

Bình Luận (0)
Comment