Đừng nói là đệ tử ngoại môn, ngay cả Vân Hương Diệp cũng biến sắc.
Nàng ấy vốn là đệ tử nội môn, vì có huyết mạch Vân thị nên mới có thể trở thành Thú tu cửu phẩm, trở thành đệ tử trấn phái cùng các sư huynh sư tỷ lục phẩm thất phẩm khác.
Cho nên tình báo Vân Hương Diệp biết được vượt xa bạn bè đồng trang lứa.
Những đệ tử trẻ khác trên quảng trường còn đang nửa tin nửa ngờ, Vân Hương Diệp đã tin tám chín phần.
Nàng ấy còn nhớ rõ lúc đó nghe được Tông chủ thảo luận với các hộ pháp, việc đoạt xá này không cần nghi ngờ gì thêm, Yêu tu đã chết cũng là sự thật ván đã đóng thuyền —— Có điều nàng ấy muốn sỉ nhục Vân Thiêm Y nên mới nói đối phương vẫn là Yêu tu —— Nhưng nếu đã vậy, sao Vân Thiêm Y lại tỉnh táo?
Mấy người Tông chủ đã thảo luận rất lâu nhưng vẫn không có được kết luận.
Cuối cùng mọi người đều tổng kết là quan sát trước, miễn sao Vân Thiêm Y không còn biểu hiện tính tình bạo ngược, vậy thì cứ coi nàng là Vân Thiêm Y, không truy cứu thêm nữa.
Tông chủ lo lắng vì thương con, mà các hộ pháp lại cố kỵ di nguyện của Cầm Sơn Nguyệt, không ai muốn thật sự nghiêm trị Vân Thiêm Y.
Dù Vân Hương Diệp bất mãn nghìn vạn lần nhưng bản thân chỉ là một Thú tu cửu phẩm, có thể tham dự hội nghị là vì nể mặt Liễu Vạn Linh, chứ bản thân nàng ấy vốn không có tư cách lên tiếng.
Sau khi rời phòng nghị sự, nàng ấy lập tức triệu tập đồng bọn chuẩn bị đi tìm Vân Thiêm Y gây sự, vừa lúc gặp Hồng Dược ở quảng trường ngoại môn, Vân Hương Diệp biết nha đầu này là ai, thế là dẫn cả bọn vây quanh vừa đẩy vừa đánh Hồng Dược.
Thiên Hạc Tông có quy định rất nghiêm ngặt đối với chuyện đệ tử đánh nhau, trước tiên phải đăng ký lên Đấu Thú Đường, được thông qua mới có thể đường đường chính chính so tài trên đài thí luyện Huyền Nhạn.
Trừ hình thức này, những trận đánh nhau tự phát khác đều bị nghiêm cấm tuyệt đối, nếu bị phát hiện, nhẹ thì phạt roi nặng thì chặt một tay rồi trục xuất khỏi môn phái.
Nhưng cũng sẽ có kẽ hở để lách luật, đó là giữa người trẻ tuổi nếu không triệu thần thú mà chỉ xô xô đẩy đẩy, đặc biệt là giữa mấy người ngoại môn, Đấu Thú Đường sẽ mắt nhắm mắt mở.
Chủ yếu là vì không quản nổi, đa số đệ tử ngoại môn là người trẻ tuổi, ngươi đạp ta một cái, ta tát ngươi một cái, phát sinh cãi cọ là chuyện bình thường, nếu thật sự nhúng tay vào thì Đường chủ Đấu Thú Đường thật sự chẳng còn thời gian làm việc khác nữa.
Vân Hương Diệp chính là lợi dụng điểm này mà dụ Vân Thiêm Y ra mặt.
Đến lúc đó chỉ cần Vân Thiêm Y vừa ra tay, nàng ấy sẽ lập tức đến Đấu Thú Đường cáo trạng, nói Vân Thiêm Y đánh nhau tự phát!
Có điều, nàng ấy lại không ngờ Vân Thiêm Y đột nhiên biến thành Trận tu nhất phẩm!
Vân Thiêm Y thấy mặt mũi Vân Hương Diệp lộ vẻ kinh hoàng lo lắng thì cười thầm trong lòng.
Tháp Trấn Hồn bị huỷ, gã đệ tử Tông Hạo đã phản bội nàng lúc trước chắc chắn sẽ truy tìm di hồn của nàng ở khắp nơi, nàng không thể nói thật với Vân Kế, tránh mang lại tai hoạ ngập đầu cho Thiên Hạc Tông.
Tuy Vân Kế không cần nữ nhi giải thích, nhưng Vân Thiêm Y đã thủ sẵn một cái cớ cho mình.
Muốn lừa một Thú tu tứ phẩm, mượn danh Trận tu đại kỳ nhất phẩm là đủ rồi.
Dù sao nàng cũng không nói bừa, thứ nhất là Trận tu nhất phẩm quả thật có trận pháp mượn xác hoàn hồn, thứ hai là đám người Vân Kế không có cách chứng thực.
Còn về chuyện mà Yêu tu đã gây ra, vốn không phải bản thân Vân Thiêm Y làm, đương nhiên nàng sẽ không chịu trách nhiệm.
Đây cũng không phải vấn đề của lương tâm, mà là nhân quả.
Chỉ cần thừa nhận, vậy nhân quả này sẽ tính lên nàng, nàng sẽ phải gánh chịu nhân quả của Yêu tu tuỳ ý làm bậy đã đoạt xá mình.
Đạo lý là vậy, nhưng Vân Thiêm Y không định cố giải thích thêm trước mặt cậu bé đã bị Yêu tu làm hại, vậy không phải là khiến người ta muốn hận mà không biết hận ai, càng thêm thống khổ sao.
Thừa dịp mọi người trên quảng trường còn đang do dự, Vân Thiêm Y bỏ qua chuyện Yêu tu, đi thẳng vào chủ đề chính: "Vừa rồi ai đánh Hồng Dược, đứng ra xin lỗi muội ấy ngay."
Vân Hương Diệp như bừng tỉnh sau câu nói này của nàng, vội vàng nháy mắt ra hiệu với một nam đệ tử.
Mặc kệ, mặc kệ nàng có phải là Trận tu nhất phẩm hay không, chẳng lẽ người này còn có thể giết người công khai ở Thiên Hạc Tông sao! Lại không phải Yêu tu!
Vẫn hành động theo kế hoạch!
Nam đệ tử Hạ Chí bước ra khỏi đám người: "Là ta đánh, nhưng ta không xin lỗi đấy! Cô có bản lĩnh thì đấu với ta một trận, để ta thua tâm phục khẩu phục đi, xin lỗi sao? Hứ! Nó là thứ nha đầu hạ tiện, có bị đánh chết cũng đáng đời!"
"Đúng vậy! Không phải ngươi trâu bò lắm sao! Không phải dùng kiếm giỏi lắm à! So đi nào!"
"Người tu đạo chúng ta dựa vào thực lực nói chuyện!"
"Ngươi nhát gan thì cút về trùm chăn khóc đi!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu châm dầu vào lửa.
Vân Thiêm Y nghe xong mà ngạc nhiên.
Nếu không phải nàng bế quan tu luyện quanh năm, cơ mặt đông cứng tới vô cảm, e là bây giờ phải cười ầm một trận rồi.
Nếu không phải tôn nghiêm và thể diện của kiếm tôn quan trọng hơn, nàng thậm chí còn muốn ôm bụng lăn lộn trên đất, cười một trận cho thỏa.
Đám nhóc con này ở đâu ra thế!
Toàn nói mấy lời ấu trĩ ngây thơ tới mức Vân Thiêm Y không thể giận nổi, ngược lại còn thấy bọn nhóc này đáng yêu.
Tiếc là bọn nhóc này không có mắt, lại cứ đâm đầu đi bắt nạt Hồng Dược, nếu bọn họ tìm thẳng Vân Thiêm Y, nàng vốn chẳng thèm so đo với bọn họ.
Vì bản thân mà tính toán chi li với đám nhóc con này thì mất mặt quá!
Nhưng nếu là vì Hồng Dược, hôm nay Vân Thiêm Y sẽ buông xuống hai vạn năm nghìn năm tu hành, chỉ làm một cô nhóc mười sáu tuổi ra tay đòi lại công bằng cho tiểu ái đồ.
"Được."
Vân Hương Diệp mừng thầm trong lòng.
Đợi Vân Thiêm Y rút kiếm, nàng ấy sẽ lập tức bắt chẹt, tội trạng dùng kiếm đả thương người đủ để Đấu Thú Đường ra tay trừng phạt Vân Thiêm Y!
Nhưng mà giây tiếp theo Vân Thiêm Y lại cởi bội kiếm xuống, giao cho Hồng Dược: "Cầm giúp ta."
Vân Thiêm Y vốn không định dùng thanh kiếm gỗ này để khoa tay múa chân với đối phương.
Vật này là do Thú Đế chí tôn đích thân dùng móng vuốt chế tác từ nhánh linh thụ, đừng thấy đây chỉ là một thanh kiếm gỗ mà khinh thường.
Bản thân nhánh linh thụ này đã có linh khí đủ để trên đánh Loan Phượng, dưới quất giao long, hơn nữa còn dung hợp linh khí của Thú Đế, Vân Thiêm Y chỉ sợ nàng vừa mới dùng kiếm khí thôi đã đủ khiến bạn nhỏ này mất mạng trong một khắc rồi.
Cũng không nên nặng tay quá, loại chuyện ẩu đả với bạn nhỏ này không phải là việc Kiếm Đế nên làm.
Vân Thiêm Y mím môi, nhìn quanh một vòng, vừa hay bắt gặp rừng đào ở góc đông nam.
Hiện giờ hoa đào đương độ nở rộ, cả rừng đào như một đám mây màu hồng phấn đẹp đến mê hồn.
Vân Thiêm Y nhón chân nhảy lên cây đào, bẻ một nhánh cây nở đầy hoa.
Như thế này là đủ rồi.
Nàng khoác trên mình y phục trắng như tuyết, đứng dưới gốc hoa đào, tay cầm nhánh đào nở rộ, đúng như câu "hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi"*, đẹp đẽ như thiên tiên.
*Nguyên văn là "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" (人面桃花相映红), trích từ bài thơ "Đề Đô thành Nam trang" (題都城南莊) của Thôi Hộ, do Trần Trọng Kim dịch.
Trong lúc nhất thời, bất luận nam nữ trên quảng trường đều nín thở, ngây ngốc nhìn Vân Thiêm Y từ từ trở lại quảng trường, giơ nhánh đào chỉ vào Hạ Chí: "Mời."
Rồi nói tiếp: "Nếu ta thắng, ngươi phải xin lỗi Hồng Dược."
Vân Thiêm Y nâng mắt lên, nhìn sang Vân Hương Diệp: "Cả ngươi nữa."
Vừa nhìn là biết Hạ Chí chỉ là lâu la, Vân Hương Diệp mới là kẻ cầm đầu.
Nhưng Vân Hương Diệp đã là bại tướng dưới tay Vân Thiêm Y, nàng cũng không có hứng thú so thêm một lần với Vân Hương Diệp.
Hạ Chí thất thần giây lát rồi tỉnh táo lại, hừ lạnh: "Cô thắng trước đi rồi nói!"
Vân Hương Diệp lại không hề tức giận.
Vân Thiêm Y không dùng kiếm, việc này đã khác với kế hoạch ban đầu của nàng ấy, nàng ấy vốn định dùng quy củ của tông môn để đuổi Vân Thiêm Y ra khỏi Thiên Hạc Tông, bây giờ Vân Thiêm Y không phối hợp, chẳng lẽ nàng ấy trông chờ Hạ Chí thật sự có thể thắng Vân Thiêm Y sao?
Ngày đó từ góc độ của nàng ấy có thể thấy rất rõ ràng, nếu không phải vì mẫu thân ra tay ám toán, bản thân Vân Thiêm Y lại bị trọng thương, cái kẻ cuồng kiếm này rất có thể đã đánh thắng cả Từ Thanh Thư!
Đó chính là kiếm sĩ thiên tài đứng đầu Thiên Hạc Tông! Hạ Chí chẳng qua chỉ là một đệ tử nội môn biết dùng kiếm mà thôi!
Làm sao bây giờ, nàng ấy phải nhanh chóng nghĩ ra cách!
Vân Thiêm Y không biết Vân Hương Diệp đang sốt ruột, mà nàng vốn chẳng để Vân Hương Diệp vào mắt.
Trong mắt kiếm sĩ chỉ có đối thủ trước mặt!