Trong khoảnh khắc, dường như tất cả những người khác trên quảng trường đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Vân Thiêm Y.
Nàng cầm nhánh đào theo tư thế cầm kiếm, bất luận trong tay là vật gì, chỉ cần trong lòng có kiếm, trong tay cầm gì cũng là kiếm.
Chuyện xảy ra trên đài thí luyện Huyền Nhạn ngày đó, thân phận như Hạ Chí không xứng được biết, cũng không có bất cứ cách nào để tìm hiểu, Vân Hương Diệp có ngốc đến đâu cũng biết không thể tăng thêm uy phong cho Vân Thiêm Y, cho nên chuyện Vân Thiêm Y đánh Từ Thanh Thư như thế nào, nàng ấy im bặt không nhắc đến, chỉ lan truyền mỗi chuyện Yêu tu.
Tuy Hạ Chí bị khí thế của Vân Thiêm Y áp đảo, song dù sao cậu cũng là đệ tử nội môn có mấy phần tu vi, nên chẳng xem trọng Vân Thiêm Y còn chưa vào được tông môn.
Cậu nheo mắt lại, một tay cầm kiếm, học theo Từ Đường chủ Từ Thanh Thư, nhân vật mà tất cả đệ tử luyện kiếm ở Thiên Hạc Tông đều sùng bái, nhón mũi chân chỉa xuống đất. Hạ Chí đã luyện chiêu thức này rất lâu, tuy vẫn chưa linh hoạt nhanh nhẹn như Từ Đường chủ song cũng đã ra dáng ít nhiều.
Trong lòng Hạ Chí có đôi phần kiêu ngạo, thiên phú kiếm thuật của cậu tương đối tốt trong số các đệ tử nội môn đồng trang lứa, chỉ cần tu luyện thêm ắt sẽ được Từ Đường chủ nhìn trúng, tuyển vào trong đường!
Nhưng giây tiếp theo, cậu chợt cảm nhận được một luồng kiếm khí mãnh liệt như cuồng phong quét qua, ập thẳng vào mặt.
Phải né ngay!
Có điều thân thể lại không theo kịp ý niệm, cậu còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay ra ngoài.
Không chỉ cậu mà toàn bộ người đang vây xem ở trên quảng trường đều không thể thấy rõ động tác của Vân Thiêm Y, chỉ thấy nhánh cây nở đầy hoa đào hồng phấn loé lên một cái.
Vân Thiên Y nhẹ nhàng như thiên tiên, đáp xuống phía sau Hạ Chí, hoa đào trên nhánh cây chưa hề rơi xuống một đoá.
Lúc nàng nhẹ nhàng tiếp đất, thân thể Hạ Chí cũng đồng thời bị đánh bay xuống đất phát ra tiếng uỵch nặng nề.
"Nhàm chán."
Vân Thiêm Y lạnh lùng nhận xét.
Thật không thú vị, ẩu đả với bạn nhỏ đúng là nhàm chán cực điểm, đối phương vốn không thể qua nổi một chiêu của nàng.
Không, là nửa chiêu.
Hiện giờ nàng chỉ còn thiên phú và kỹ thuật, không còn tu vi, đối chiến với Từ Thanh Thư còn cảm nhận được mấy phần thú vị, trình độ như Hạ Chí, dùng nhánh cây đào này cũng là thừa thãi, đáng lý chỉ cần một ngón trỏ là đủ.
"Đáng ghét! Cô ăn gian!"
Hạ Chí giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất, dù sao Vân Thiêm Y cũng biết là mình đang ẩu đả với bạn nhỏ cho nên nương tay mười hai phần không dốc toàn lực, nhưng xem ra Hạ Chí lại nghĩ Vân Thiêm Y không có gì đáng gờm.
Chỉ là do cậu nhất thời sơ suất thôi!
"Lại lần nữa đi!"
Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn cậu, đưa nhánh hoa đào cho Hồng Dược: "Cầm giúp ta."
Mặc kệ có phải là bạn nhỏ hay không, nếu đối thủ còn ý muốn chiến đấu, nàng sẽ ứng chiến.
Vừa hay thử xem dùng ngón trỏ có được không.
Nghĩ vậy, nàng ngoắc ngón trỏ: "Tới đây."
Hạ Chí trừng to mắt, lập tức đỏ mặt: "Đừng có khinh người quá đáng!"
Cậu lại cầm kiếm lên, xoay kiếm một vòng*, nhằm về phía Vân Thiêm Y.
*Động tác mà nhân vật thực hiện là "kiếm hoa vãn" (剑花挽), là một chiêu thức xoay kiếm, đỡ kiếm, ra đòn liên tục theo hình tròn, nhìn giống cánh hoa.
Đường kiếm hoa này nhìn khá chỉn chu, xem ra đã luyện tập không ít, nếu dành thời gian luyện tập cơ bản, chắc Hạ Chí có thể đối kháng lâu hơn.
Vân Thiêm Y âm thầm nhận xét, sau đó từ từ nhắm mắt lại cảm thụ kiếm khí yếu ớt ở phía đối diện.
Kiếm ý, tức là trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, dùng trái tim để cảm thụ, nắm bắt, quan sát, nhận thức thế gian, chính là bắt đầu thức thứ nhất.
Thời khắc này, mục đích của Vân Thiêm Y không còn là chiến thắng Hạ Chí nữa, mà muốn tìm lại cảm giác với kiếm.
Vèo!!
Lần này tất cả mọi người đều thấy rõ động tác của Vân Thiêm Y, chỉ thấy nàng giơ một ngón tay phải ra vẽ một vòng cung, chống lại mũi kiếm của Hạ Chí ở bên phải.
Kế tiếp, mọi người đều không rõ vì sao, rõ ràng nàng chưa hề cử động gì nhưng Hạ Chí cứ thế kiếm gãy người bay.
Cậu lăn một vòng trên không trung rồi ngã thật mạnh xuống đất một lần nữa!
Vân Thiêm Y hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ra.
Quả nhiên, nàng cần phải tu hành.
Suốt mười sáu năm không luyện kiến khiến nàng cảm thấy trì độn không ít.
Việc luyện kiếm phải luyện mỗi ngày, không thể lơ là ngày nào!
Một ngày không luyện, chỉ mình biết!
Mười sáu năm không luyện, đối thủ biết!
Chẳng qua, Hạ Chí không biết điều đó, lần này cậu ngã mạnh hơn, song vẫn lau vết máu ở khoé miệng, bò dậy cầm đoản kiếm lên chỉ về phía Vân Thiêm Y: "Ta không phục! Lại lần nữa!"
Vân Thiêm Y hơi nhướng mày.
Tiểu tử này kiên cường thật.
Đối chiến hai lần, Vân Thiêm Y đã thăm dò được ít nhiều nền tảng của Hạ Chí, có vài phần tài hoa, nếu tu luyện đến nơi đến chốn, tuy khó có thể đạt được đại đạo nhưng tới ngũ phẩm không phải chuyện khó.
Hơn nữa lại có tinh thần bất khuất như vậy, là một hạt giống kiếm thuật tốt.
Có điều, nàng cần phải xác định một vấn đề: "Ngươi là nam tử à?"
Hạ Chí ngẩn ra, tới khi phản ứng lại thì cho rằng Vân Thiêm Y đang vũ nhục mình hành động không giống nam nhân, nhất thời tức giận đến mức tóc cũng muốn nổ tung!
"Đương nhiên ta là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất! Ta dám cược thì dám chịu thua, ta xin lỗi được chưa!"
Vân Thiêm Y thật sự có vài phần tiếc hận.
Đáng tiếc, là nam tử.
Đời trước nàng bị tên nam nhân điên khùng Phong Bất Quy dây dưa cả vạn năm, cuối cùng lại bị nam đệ tử thiếu đạo đức Tông Hạo phản bội, không những phi thăng thất bại mà còn bị nhốt trong tháp Trấn Hồn, lơ là luyện kiếm tận mười sáu năm.
Thế nên Vân Thiêm Y có bóng ma tâm lý với nam đệ tử, đương nhiên nàng không vì vậy mà phản cảm với tất cả nam nhân, nhưng tạm thời nàng không có ý định thu nhận nam đệ tử nào.
Cho dù là một hạt giống tốt.
Cứ để Từ Thanh Thư dạy vậy.
Hạ Chí bước đến trước mặt Hồng Dược, hô lớn: "Ta xin lỗi!"
Hồng Dược nhìn cậu, rồi nhìn sang đại tiểu thư nhà mình, Vân Thiêm Y sờ đầu Hồng Dược, hỏi: "Muội có muốn tha thứ không?"
Tuy Hồng Dược vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn lớn tiếng trả lời câu hỏi của Vân Thiêm Y: "Về chuyện huynh đẩy ta, ta tha thứ cho huynh! Nhưng chuyện huynh nói nhảm về đại tiểu thư, cả đời này ta sẽ không tha thứ!!"
Đúng là bé ngoan!
Nếu không phải vì ở đây đông người, Vân Thiêm Y đã sớm ôm chặt Hồng Dược vào lòng, xoa đầu và nựng mặt cô bé.
Kìm nén cảm xúc yêu thích dâng trào trong lòng, Vân Thiêm Y nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Vân Hương Diệp đâu.
Nàng định mở miệng hỏi, lại sực nhận ra mình không biết tên cô nhóc mặc y phục màu hồng phấn là gì.
Thôi vậy.
Cũng không quan trọng.
Nàng nhìn Hạ Chí, ánh mắt lại quét qua từng thiếu niên trên quảng trường, sau khi sắp xếp một loạt từ ngữ trong lòng thì lên tiếng: "Niệm tình các ngươi sai phạm lần đầu, lần này nói xin lỗi là được rồi, nếu lần sau còn ai dám bắt nạt Hồng Dược, ta sẽ đập nát đầu người đó!"
Hăm doạ xong, nàng kéo Hồng Dược quay đầu rời đi.
Đã hai vạn năm không nói mấy lời doạ dẫm ấu trĩ như vậy rồi, không biết vì sao, trong lòng hơi hơi sung sướng.
...
Ở bên kia, Vân Hương Diệp nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng tìm ra cách.
Tuy nàng ấy không thể tới Đấu Thú Đường khiếu nại Vân Thiêm Y đánh nhau tự phát, nhưng nàng ấy có thể đi tìm Từ Thanh Thư!
Nếu nói trong Thiên Hạc Tông này ai hận Vân Thiêm Y nhất, vậy chắc chắn chính là Từ Thanh Thư, người có con nuôi kiêm đệ tử đã bị Yêu tu tàn nhẫn giết hại!
Cho dù ngày đó Từ Thanh Thư tận mắt nhìn thấy Yêu tu, còn trực tiếp tham dự vào cuộc chiến chống Yêu tu, ông ấy biết rõ rành rành Vân Thiêm Y thật sự bị đoạt xá, song khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nàng, ông ấy vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
Hận thù không phải là thứ có thể hoá giải bằng lý trí!
Nàng ấy muốn mượn tay Từ Thanh Thư, đuổi Vân Thiêm Y ra khỏi Thiên Hạc Tông!