Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 15

Có điều, Từ Thanh Thư là Đường chủ Huyền Vũ Đường nhưng lại không có mặt ở Huyền Vũ Đường.

Không chỉ ông ấy, ngay cả đệ tử trấn phái của Huyền Vũ Đường cũng không ở đây.

Thấy Vân Hương Diệp đến, đệ tử thủ vệ hành lễ, nói cho nàng ấy biết Đường chủ đã tới đại điện Huyền Hạc.

Tuy Vân Hương Diệp mới mười bốn tuổi, đầu óc cũng không tính là quá thông minh, nhưng nàng ấy không ngốc tới mức đến đại điện Huyền Hạc tìm Từ Thanh Thư.

Đó là chốn nào? Là nơi Vân Kế họp bàn chính sự đấy!

Sao nàng ấy có thể bàn bạc với Từ Thanh Thư hãm hại nữ nhi của Vân Kế ngay dưới mí mắt ông được?

Nàng ấy đâu có bị điên!

Thà rằng tiếp tục chờ ở Huyền Vũ Đường, bất luận có chuyện gì xảy ra, sau cùng Từ Thanh Thư vẫn sẽ về đây.

Quả nhiên, đợi hết hai ly trà và tám cái bánh, cuối cùng nàng ấy cũng thấy Từ Thanh Tư dẫn theo một nhóm người vội vội vàng vàng tiến vào điện.

Vân Hương Diệp vốn có quan hệ gần gũi với Từ Tử Việt đã bị Yêu tu giết hại, thậm chí còn có đôi chút tình cảm ái muội của thanh mai trúc mã. Là cha nuôi kiêm sư phụ của Từ Tử Việt, Từ Thanh Thư cũng rất yêu thương Vân Hương Diệp, vừa thấy nàng ấy, gương mặt Từ Thanh Thư hơi giãn ra, hiền hoà đi tới cười nói: "Sao tam tiểu thư lại đến đây?"

Vân Hương Diệp nhìn thoáng qua mấy đệ tử trấn phái ở sau lưng ông ấy, ho nhẹ: "Con định bàn bạc với Từ thúc vài chuyện, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Từ Thanh Thư khoát tay, nói với các đệ tử: "Các trò đi chuẩn bị trước đi."

Đợi đến khi không còn ai trong đại sảnh, Vân Hương Diệp mới thêm mắm dặm muối miêu tả hành vi xấu xa của Vân Thiêm Y, sau đó lại hỏi Từ Thanh Thư: "Nàng ta là Trận tu nhất phẩm thật à?"

Dù sao Từ Thanh Thư cũng tu hành và trải đời hơn Vân Hương Diệp nhiều, ông ấy ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Cho dù nó đã từng là Trận tu nhất phẩm, nhưng nếu đã sử dụng trận pháp mượn xác hoàn hồn, chứng tỏ người này đã từng chết. Nếu không có xác, làm sao nói đến hồn? Bản thân Vân Thiêm Y bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng không có bất cứ tu vi gì, lúc trước ta giao thủ với nó cũng chỉ cảm thấy kỹ năng kiếm thuật của nó xuất sắc, chứ không có linh khí gì."

Còn vì sao Trận tu nhất phẩm lại có kiếm thuật lợi hại như vậy, Từ Thanh Thư hoàn toàn không hề thắc mắc, bản thân ông ấy là Thú tu ngũ phẩm, không phải kiếm thuật cũng siêu phàm sao?

Kiếm vốn là thứ mà bất cứ ai tu đạo gì cũng có thể học.

Thậm chí bản thân Từ Thanh Thư còn khá là si mê kiếm thuật, cho nên trong mắt Từ Thanh Thư, toàn bộ biểu hiện của Vân Thiêm Y không hề xung đột với thân phận Trận tu.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Thư lại thở dài.

"Ta biết con đang nghĩ gì, sao ta không muốn nghiền nó thành tro chứ! Có điều..." Ông ấy dừng lại một lát, nhìn thoáng qua Vân Hương Diệp.

Dù sao con bé mới mười bốn tuổi, vẫn là hài tử, lại gần như chưa từng ra khỏi tông môn bao giờ, có một vài chuyện có nên cho con bé biết sớm không, Từ Thanh Thư hơi do dự.

Nhưng nghĩ lại, phụ thân Vân Lam của Vân Hương Diệp mất sớm, Liễu Vạn Linh cũng thiên vị yêu thương Vân Hoa Noãn nhiều hơn, gần như không quan tâm gì đến Vân Hương Diệp.

Mà Vân Kế ngoại trừ nữ nhi phế vật của mình, nếu có quan tâm tới ai khác thì cũng là Vân Hoa Noãn đã được ông dưỡng dục từ nhỏ.

Lúc trước Vân Hương Diệp và Từ Tử Việt tình đầu ý hợp, dù là "tình trong như đã mặt ngoài còn e" nhưng Từ Thanh Thư đã sớm xem Vân Hương Diệp như con dâu mình, bởi vậy ông ấy cũng có thể xem là một nửa phụ thân của Vân Hương Diệp.

Nghĩ tới chuyện này, Từ Thanh Thư không do dự nữa, ông ấy nói tiếp: "Chỉ là ta cũng có phần kiêng kỵ di nguyện của Cầm Đường chủ, muốn giết nó quả thực không dễ! Nhưng trục xuất nó khỏi tông môn thì vẫn có cách. Sáng hôm nay, vốn dĩ ta xuống núi là vì muốn liên hợp với bá tánh núi Quan Vân, cùng nhau dâng thư thỉnh cầu, mặc kệ Vân Thiêm Y bây giờ là ai, nó phải trả giá cho những gì mình đã gây ra, núi Quan Vân không thể chứa chấp nó!"

Vân Hương Diệp gật đầu liên tục!

Quả nhiên! Từ Đường chủ vẫn đáng tin nhất!

"Nhưng mà..." Từ Thanh Thư lại thở dài thật sâu: "Lần này xuống núi, ta lại phát hiện một chuyện khác."

Ông ấy dừng một chút, hỏi ngược lại Vân Hương Diệp: "Con biết tà đạo là gì không?"

Vân Hương Diệp ngơ ngác trả lời: "Là chỉ Yêu tu Ma tu sao?"

Từ Thanh Thư lắc đầu: "Tuy chính phái chúng ta hay gọi Yêu tu, Ma tu và Tình tu là tà ma ngoại đạo, nhưng thật ra bọn họ cũng là một người tu đạo, nếu có cơ duyên, nghe nói vẫn có thể phi thăng."

"Mà tà đạo thì không có bất cứ khả năng hay cơ hội phi thăng nào."

"Tà đạo chính là người tu đạo bị tẩu hoả nhập ma, tà ma nhập thể, linh đan bị ô nhiễm."

Vân Hương Diệp thắc mắc: "Đó không phải là ma đạo sao?"

Trong chốc lát khó mà giảng giải khái niệm này rõ ràng, Từ Thanh Thư suy nghĩ một chút, để Vân Hương Diệp dễ hiểu hơn, ông ấy bèn đơn giản hoá khái niệm ma đạo một chút: "Con cứ hình dung ma đạo như một con đường tu hành của những chủng tộc không phải là người, mà tà đạo thì lại chẳng phân biệt chủng tộc, chỉ cần tẩu hoả nhập ma, tu sĩ sẽ sa đoạ thành tà đạo. Tà đạo không có lý trí gì, cũng không biết thị phi thiện ác, bọn chúng khát máu, hơn nữa còn lây lan."

"Hả?" Vân Hương Diệp mở to hai mắt, sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế: "Lây, lây lan sao? Đó là bệnh à?"

Từ Thanh Thư giải thích: "Là tâm ma, tâm ma do bị dẫn dắt mà sinh ra, đó cũng là lý do Thiên Hạc Tông chúng ta cấm đệ tử có tu vi dưới thất phẩm tuỳ ý rời núi, bởi tâm ma rất dễ loại bỏ khi ở phẩm giai thấp, đợi tới giai đoạn lục phẩm chuẩn bị đột phá ngũ phẩm thì nó mới trỗi dậy giáng cho tu sĩ một tu sĩ một đòn trí mạng, nhẹ thì rơi vào tà đạo, nặng thì chết bất đắc kỳ tử."

Thấy Vân Hương Diệp sợ tới mức phát run, ông ấy vội rót một chén trà đưa qua cho nàng ấy: "Đừng sợ, tông môn có đại trận bảo hộ, chỉ cần con không tuỳ tiện rời đi thì sẽ không gặp nguy hiểm."

Rồi nói tiếp: "Nhất là gần đây, tuyệt đối không được xuống núi. Lần này ta xuống núi đã phát hiện dấu vết hoạt động của tà đạo, thậm chí có hai thôn làng đã bị tập kích, cho nên mới vội vàng quay về bẩm báo Tông chủ. Chậc, tuy ta thật sự muốn sớm diệt trừ Vân Thiêm Y, nhưng việc nào ra việc đấy, người tu đạo mang lòng thương chúng sinh, không thể để thù riêng che mắt."

Lời này cũng là nhắc nhở Vân Hương Diệp.

Báo thù là cần thiết.

Nhưng cũng không thể để thù hận che mờ lý trí, như vậy không những bất lợi với tu đạo của bản thân mà còn dễ lầm đường lạc lối, tẩu hoả nhập ma.

Tuy Vân Hương Diệp không thật sự hiểu hết, nhưng cũng biết Từ Thanh Thư có chuyện quan trọng hơn cần làm, trong nhất thời không thể giúp nàng ấy đối phó Vân Thiêm Y.

Từ Thanh Thư thấy nàng ấy có vẻ hơi thất vọng, bèn an ủi: "Tông chủ sẽ xuống núi cùng ta để xử lý tà đạo, cuộc tổng tuyển chọn nội môn và tông môn chắc hẳn sẽ giao vào tay Liễu Phó Đường chủ, đến lúc đó không phải bọn con muốn làm gì thì làm sao."

Nghe vậy, Vân Hương Diệp vừa mừng lại vừa lo, mừng vì Vân Thiêm Y vốn không trốn thoát lòng bàn tay của bọn họ, lo vì cuộc trò chuyện mà nàng ấy tình cờ nghe được hôm đó, sợ Liễu Vạn Linh thật sự đồng quy vu tận với Vân Thiêm Y.

Nàng ấy đã không có phụ thân, chẳng lẽ lại phải mất đi mẫu thân nữa sao!

Nàng ấy đứng dậy hành lễ với Từ Thanh Thư: "Lần này Từ thúc xuống núi phải cẩn thận mọi chuyện, Hương Diệp sẽ ở trong tông môn cầu phúc cho Từ thúc và Tông chủ."

Từ Thanh Thư vui mừng mỉm cười, vốn định đưa tay xoa đầu Vân Hương Diệp nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đành ho nhẹ một tiếng đỡ nàng ấy đứng dậy.

...

Cùng lúc đó, Vân Thiêm Y và Hồng Dược vừa trở về tiểu viện, một đệ tử nội môn đã chờ sẵn ở đây từ trước, đưa một phong thư mà Vân Kế tự tay viết cho bọn họ.

Trong thư cũng nói đến việc này.

Tà đạo đã lan tràn đến núi Quan Vân, hoàn cảnh bên ngoài không mấy lạc quan, Vân Kế hy vọng Vân Thiêm Y tạm thời đừng rời khỏi môn phái, cả Hồng Dược cũng hãy chờ ở Thiên Hạc Tông, khi nào ông về rồi tính tiếp.

Vân Thiêm Y chỉ Hồng Dược một vài động tác cơ bản trước, bảo cô bé luyện đứng tấn ở trong sân, nàng lấy ghế dựa ra ngồi bên cạnh, vừa giám sát vừa suy nghĩ về nội dung trong lá thư của Vân Kế.

Tà đạo...

Đương nhiên Vân Thiêm Y biết rõ đó là thứ gì.

Nàng sốt ruột phi thăng như vậy cũng là vì nguyên do này.

Thiên đạo có khuynh hướng sụp đổ, Đế Tôn lại không có ở đây, tà đạo ắt sẽ lan tràn ăn mòn toàn bộ đại lục Thần Châu.

Bình Luận (0)
Comment