Đáng lý ra nàng đã có thể phi thăng thành công.
Cho dù chỉ có Kiếm Đế chí tôn ở đó, cũng đã có thể áp chế phần lớn tà đạo.
Nhưng nàng lại phi thăng thất bại, còn bị đè dưới tháp Trấn Hồn mười sáu năm.
Mười sáu năm qua, tốc độ ăn mòn của tà đạo không biết đã nhanh hơn bao nhiêu lần... Nhưng có thể lan tràn đến xung quanh núi Quan Vân, hẳn là rất nghiêm trọng.
Những núi non có danh môn đại phái trấn thủ như núi Cửu Loa hoặc núi Quan Vân được xem như khu vực tương đối an toàn ở đại lục Thần Châu, rất nhiều phàm nhân bá tánh thích sinh hoạt dưới chân núi tông môn, bởi vậy từ sườn núi trở lên hình thành các môn phái tu đạo, bên dưới sườn núi là thành trấn thôn xóm.
Các vùng đồng bằng rộng lớn ngoài đó gần như không có năng lực phòng thủ.
Có điều đây là những vùng đất trồng trọt chăn nuôi có nhiều cư dân, người tu đạo lòng mang thiên hạ, cho nên không thể mặc kệ phàm nhân ở gần ngọn núi của mình. Sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng các môn phái lớn phân chia khu vực quản lý, mỗi môn phái phụ trách một khu vực, đồng thời để cảm tạ những môn phái này, quan phủ địa phương cũng sẽ cung cấp một số kinh phí hoặc phương tiện hành sự.
Cũng vì lý do này, chuyện Vân Kế dẫn theo vài vị Đường chủ và các đệ tử trấn phái xuống núi quét sạch tà đạo được xem là trách nhiệm mà người có đạo nghĩa như bọn họ không thể chối từ.
Lúc Vân Thiêm Y còn là Tông chủ cũng quét sạch không biết bao nhiêu tà đạo, sau này nàng trở thành Kiếm tu nhất phẩm, đêm trước phi thăng, nàng đã dùng kiếm vực của mình trấn áp toàn bộ núi Cửu Loa.
Đồng thời, tuy nhân tộc tu thú chỉ có thể tu đến tam phẩm, tứ phẩm, nhưng Thú Đế là Thú tu nhất phẩm, hẳn phải ở tiên cảnh, theo lý mà nói xung quanh núi Quan Vân sẽ không bị tà đạo ăn mòn đến chân núi mới phải.
Chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Miêu Miêu?
Cũng đã gần nghìn năm Vân Thiêm Y chưa gặp thần, chỉ biết thần vẫn luôn tu hành ở tiên cảnh, lần này tới đây giúp nàng bảo vệ kiếm hồn còn tặng kiếm gỗ.
Đáng tiếc, nàng đã không còn tu vi, nhất thời không thể liên lạc được với Tiểu Miêu Miêu.
Vẻ mặt Vân Thiêm Y trở nên nghiêm trọng, nàng khẽ thở dài, tầm mắt lại nhìn về phía Hồng Dược.
Vốn dĩ nàng định khi thương tích lành lặn sẽ dẫn Hồng Dược rời khỏi Thiên Hạc Tông, theo kế hoạch thì bọn họ sẽ đi tới khu vực xung quanh núi Cửu Loa trước.
Vân Thiêm Y đã chuyển thế đầu thai, dung mạo không giống đời trước, hơn nữa núi Cửu Loa lớn như vậy nàng cũng không quá lo sợ Tông Hạo sẽ phát hiện.
Muốn luyện kiếm thì phải tới ngọn núi mà Kiếm tu tụ tập, cho dù chỉ làm tán tu, ở xung quanh núi Cửu Loa vẫn còn thể tìm được tài nguyên mà Kiếm tu cần.
Nhưng mà tình hình có thay đổi.
Nếu tà đạo đã xâm lấn đến mức độ này... Bản thân nàng thì không sao, tuy không có tu vi nhưng kỹ năng kiếm thuật vẫn còn đó, đồng thời cũng vì không có tu vi quá cao cho nên tà đạo lớn mạnh sẽ không quá hứng thú, còn đám tà đạo lâu la thì không phải đối thủ.
Nhưng nếu dẫn theo Hồng Dược, nàng không chắc chắn mình có thể hoàn toàn bảo vệ Hồng Dược an toàn.
"Hồng Dược." Thấy cô bé không thể kiên trì tiếp, Vân Thiêm Y gọi lại để cô bé nghỉ ngơi một lát trước rồi mới hỏi: "Muội thích Thiên Hạc Tông không?"
"Thích!" Hồng Dược vốn muốn nhào vào lồng ngực Vân Thiêm Y, nhưng nhận ra cả người mình đầy mồ hôi nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế: "Ta thích đại tiểu thư, cũng thích Tông chủ!"
"Vậy muội muốn ở lại Thiên Hạc Tông, tham gia cuộc tổng tuyển chọn nội môn không?"
Nghe vậy Hồng Dược sửng sốt một lúc, cô bé nhìn vẻ mặt của Vân Thiêm Y, chớp chớp hai mắt, dường như suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới đưa ra kết luận: "Đại tiểu thư đi đâu, ta sẽ theo đó."
Vân Thiêm Y thật sự có hơi giật mình, tình cảm của nàng dành cho Hồng Dược vốn xuất phát từ tình cảm dành cho Vân Không Tần, đời trước nàng đã không thể che chở cho đồ đệ yêu quý đến cùng, đời này nàng nhất định phải bảo vệ được Hồng Dược, cũng xem như một kiểu đền bù tâm lý cho bản thân mình.
Nhưng sao Hồng Dược lại ỷ lại và tin tưởng nàng đến vậy?
Có vẻ nhận ra thắc mắc của nàng, Hồng Dược hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra khi còn nhỏ ta đã luôn ở bên cạnh đại tiểu thư, lúc đó đại tiểu thư vẫn là..."
Cô bé không định nói ra hai chữ kẻ ngốc, bèn lướt qua: "Tuy đại tiểu thư không nhớ rõ ta, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ đại tiểu thư!"
Còn chưa nói dứt lời, Vân Thiêm Y đã kéo cô bé vào lòng.
Hì hì, vòng tay của đại tiểu thư thật là ấm, làm Hồng Dược nhớ đến cái ôm ấm áp của Cầm Đường chủ.
Hồng Dược không cha không mẹ, may có Cầm Đường chủ yêu thương như con gái ruột thịt, còn có Vân Tông chủ che chở.
Bây giờ lại được về bên cạnh đại tiểu thư.
Thật là hạnh phúc!
Mà Vân Thiêm Y cũng âm thầm quyết định.
Tạm thời không rời khỏi Thiên Hạc Tông.
Ít nhất trước khi kiếm thuật của Hồng Dược có tiến bộ, ở Thiên Hạc Tông vẫn là an toàn nhất.
Nàng không muốn chỉ vì một ý niệm của mình mà cuối cùng lại hại Hồng Dược.
"Được." Nàng xoa đầu Hồng Dược: "Vậy chúng ta sẽ tham gia cuộc tổng tuyển chọn nội môn."
Nếu đã quyết định ở lại thì không thể vô danh vô phận mãi được, tuy con gái của Tông chủ cũng là một danh phận, nhưng Vân Thiêm Y vẫn thích tự mình tranh một vị trí cho bản thân hơn.
Hồng Dược gật đầu liên tục: "Được đó được đó!"
Tiếc là cô bé còn chưa vui được mấy khắc, đã nghe thấy giọng nói vô cảm của Vân Thiêm Y vang lên: "Luyện vung kiếm thêm một canh giờ nữa đi."
Hu hu, đại tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ quá nghiêm khắc với chuyện luyện kiếm thôi!
...
Từ biệt Từ Thanh Thư, Vân Hương Diệp do dự đứng ngoài cửa Đấu Thú Đường một hồi cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nàng ấy bước vào Đấu Thú Đường, đi thẳng về thiên điện của Phó Đường chủ.
Liễu Vạn Linh là Phó Đường chủ Đấu Thú Đường, đó cũng là lý do Vân Hương Diệp dám đúng lý hợp tình tìm Đấu Thú Đường chống lưng cho mình.
Nhưng nếu không thật sự bắt được nhược điểm của Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp cũng biết mẹ sẽ không bao che cho mình, thiên vị mình.
Từ nhỏ, mẹ chỉ quan tâm đến mỗi tỷ tỷ.
Nhưng thật ra Vân Hương Diệp không hề ganh ghét Vân Hoa Noãn, đối với nàng ấy, trên thế gian này người yêu nàng ấy nhất cũng là người duy nhất thương nàng ấy chính là Vân Hoa Noãn.
Vân Hoa Noãn không có thú nguyên nên không thể tu thú, xét ra cũng không thể tính là đệ tử thực thụ của Thiên Hạc Tông.
Có điều Thiên Hạc Tông là môn phái cha truyền con nối, Vân Thiêm Y là một kẻ ngốc không có khả năng kế thừa, vậy chỉ có mỗi Vân Hoa Noãn có thể kế thừa vị trí Tông chủ, vậy nên trong tông môn đều ngầm thừa nhận địa vị của Vân Hoa Noãn.
Lần này Vân Hoa Noãn cũng dự định tham gia cuộc tổng tuyển chọn tông môn, mục đích chính là Chân Long Thú Nguyên, cho nên bây giờ hẳn nàng ta đang chuẩn bị ở thiên điện Đấu Thú Đường.
Nàng ấy vừa đẩy cửa thiên điện đã suýt đụng vào người ta, phải vội vàng lùi lại, nhìn kỹ mới nhận ra là Liễu Vạn Linh!
"Mẫu, mẫu thân..."
"Làm gì mà hoang mang rối loạn như vậy." Liễu Vạn Linh cau mày quở trách: "Sắp tới cuộc tổng tuyển chọn tông môn, Tông chủ lại xuống núi trừ tà đạo, ta rất là vội, con an phận một chút đi đừng có gây chuyện thị phi cho ta."
"Con biết rồi." Vân Hương Diệp chờ một lát, lại phát hiện Liễu Vạn Linh không định rời đi, nàng ấy chỉ có thể ngước mắt trông chờ nhìn Vân Hoa Noãn.
Vân Hoa Noãn còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Vạn Linh đã để ý thấy con gái út có gì đó bất thường: "Con tính làm gì? Có gì thì nói, không có thì đi ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt ta."
"Con, con định nói với tỷ tỷ mấy câu."
"Nói đi, có chuyện gì ta không thể nghe sao?"
"Mẫu thân." Vân Hoa Noãn đứng lên. "Hương Diệp đang độ tuổi thiếu nữ biết yêu, có mấy chuyện chỉ muốn tâm sự tỷ muội thôi, tới đây, qua đây với tỷ."
Vân Hoa Noãn kéo tay Vân Hương Diệp, dẫn muội muội về nội viện.
"Có chuyện gì vậy?"
Vân Hương Diệp nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra ở quảng trường ngoại môn cho Vân Hoa Noãn.
Vân Hoa Noãn hơi nhíu mày.
Con bé Hương Diệp này, làm việc thật sự không suy nghĩ gì hết.
Nàng ta cân nhắc một lát, nghĩ xem nên nói sao mà vừa uyển chuyển vừa khiến Vân Hương Diệp hiểu ra, để muội muội tạm thời đừng làm gì cả cho đến khi cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn xong xuôi, có vẻ mẹ đã có sắp xếp từ trước, mặc dù Vân Hoa Noãn cũng không rõ bà ta đang làm gì.
Nhưng mà nàng ta còn chưa kịp mở miệng, Liễu Vạn Linh đã bước ra từ cửa hông, mặt mũi giận dữ đứng trước mặt Vân Hương Diệp, giơ tay tát nàng ấy một bạt tai!
Chát!
Âm thanh vang dội khiến Vân Hương Diệp ngây người, ngay cả Vân Hoa Noãn cũng trì độn theo, một khắc sau nàng ta vội vàng đứng chắn trước người Vân Hương Diệp: "Mẫu thân, Hương Diệp còn nhỏ, nhiều khi làm việc còn l* m*ng..."
"Con im đi, nó đã mười bốn tuổi rồi!" Liễu Vạn Linh giận dữ quát: "Ta thậm chí còn không bảo nó làm gì, không làm gì cũng được, vậy mà ngay cả việc tùy tiện kết giao với mấy đệ tử ngoại môn cũng không làm được!"
"Muội ấy cũng vì muốn tốt cho con..."
"Nếu nó thật sự muốn tốt cho con thì càng không tự tiện hành động! Ta thấy nó đang ghen ghét con đấy, Vân Hương Diệp, đây là tỷ tỷ ruột của mày, đừng có làm chuyện dư thừa nữa!"
Gương mặt Vân Hương Diệp sưng đỏ cả lên, nhìn vô cùng tủi thân.
Vân Hoa Noãn đau lòng ôm muội muội vào lòng, thấy vạt áo trước ngực đã hơi ẩm ướt.
"Mẫu thân..."
"Câm miệng." Liễu Vạn Linh không muốn thấy tỷ muội bọn họ thân thiết như thế, bà ta tiến lên tách hai người ra, lại tát Vân Hương Diệp một cái: "Cút sang một bên đi!"
Rồi bà ta lôi Vân Hương Noãn trở về: "Lần này cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn và tổng tuyển chọn tông môn đều đè lên vai ta, ta định sẽ trì hoãn một chút, mười bốn ngày sau mới tổ chức cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn!"
Vân Hoa Noãn cố nén xúc động, cố gắng không quay đầu lại, ngoan ngoãn đi theo sau Liễu Vạn Linh.
Chỉ còn mỗi Vân Hương Diệp ở trong sân.
Vân Hương Diệp lau nước mắt, quay đầu nhảy qua tường viện.
Nàng ấy cũng muốn tham gia cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, sau đó diệt trừ Vân Thiêm Y ở khe suối Vân Long!
Chỉ cần diệt trừ Vân Thiêm Y, nàng ấy có thể chứng minh bản thân không hề ghen ghét Vân Hoa Noãn, nàng ấy rất yêu tỷ tỷ!
Vân Thiêm Y chắn đường tỷ tỷ, nàng ấy sẽ diệt trừ chướng ngại thay tỷ tỷ!
Hơn nữa, rõ ràng đều là con gái Vân thị, dựa vào đâu mà Vân Thiêm Y muốn gì làm đó, còn Vân Hoa Noãn chỉ có thể tu thú, chỉ có thể sống một cuộc đời đã được vạch sẵn!
Nàng ấy không cam lòng!
"Vân Thiêm Y ——!" Vân Hương Diệp vội vàng chạy đến quảng trường ngoại môn, đi tìm mấy tiểu đệ của mình.
...
Vân Thiêm Y hoàn toàn không biết mình bị cuốn vào cuộc tranh cãi của gia đình nhà người ta một cách đầy khó hiểu như vậy.
Tuy Vân Kế đã xuống núi xử lý chính sự, song vẫn nhớ rõ sân viện của con gái vốn hẻo lánh, cho nên đặc biệt sai đệ tử báo cáo cho Vân Thiêm Y biết mọi động tĩnh ở trong tông môn bất cứ lúc nào.
Mười bốn ngày sau sẽ diễn ra cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn!
Thoáng cái suy nghĩ của Vân Thiêm Y đã bị lấp đầy bởi luyện kiếm, luyện kiếm và luyện kiếm.
Thông qua vọng, văn, vấn, thiết, mạc*, nàng đã biết được xương cốt và tình trạng thể chất của Hồng Dược, hài tử mười hai tuổi, có thể luyện kiếm nhưng không thể luyện quá mức, kẻo ảnh hưởng thân thể.
*Vọng, văn, vấn, thiết, mạc (望闻问切摸): các phương pháp chẩn bệnh của Đông y, bao gồm nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Hơn nữa, nàng cũng mới mười sáu tuổi, chỉ yêu cầu tương đối.
Đời này không giống đời trước, đời trước lúc nàng mười sáu tuổi là đang ở trong môn phái có sư phụ Đại trưởng lão che chở dạy dỗ, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo chảy đến như nước, sử dụng chẳng kiêng nể gì.
Hiện tại mặc dù Vân Kế đã đặc biệt dặn dò, nếu Vân Thiêm Y cần, Tàng Bảo Các có thể mở ra cho nàng.
Nhưng mà, dẫu có linh đan diệu dược hay thiên tài địa bảo, đều không phải thứ nàng cần.
Con đường tu đạo của Kiếm tu và Thú tu khác biệt như trời và đất, từ phương thức ty luyện Trúc Cơ đến cách thức vận khí đều chẳng dính dáng gì đến nhau.
Vân Thiêm Y chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm vốn có, cẩn thận sắp xếp, tập luyện từng bước một.
Chớp mắt đã mười bốn ngày trôi qua.
Cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn bắt đầu.