Từ trước tới nay nơi diễn ra cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn luôn là trong khe suối Vân Long.
Tuy nói là suối nhưng thật ra là một sơn cốc.
Chỉ có một đường có thể tiến vào, bên trong sơn cốc là bí cảnh tu đạo.
Ở đại lục Thần Châu có vô số bí cảnh tương tự thế này, bản thân Vân Thiêm Y cũng nắm giữ lối vào của vài nơi. Vốn nàng định đưa Hồng Dược tới một bí cảnh trong số đó, nhưng sợ rằng còn chưa tới bí cảnh Hồng Dược đã gặp nguy hiểm, vậy nên mới thay đổi kế hoạch.
Liễu Vạn Linh không đến, mà do đệ tử trấn phái Minh Hàn Đăng tới chủ trì cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn.
Bên ngoài sơn cốc có tới mấy vạn người tập trung.
Cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn của Thiên Hạc Tông không chỉ dành cho các đệ tử ngoại môn hiện tại, mà còn mở cho những ai muốn gia nhập tông môn tham gia.
Chẳng qua bên trong bí cảnh có kỳ ngộ, có bảo bối, có linh thú đồng thời cũng có vô số nguy hiểm không thể đoán trước.
Những người tham dự phải tự chịu trách nhiệm về sống chết của bản thân mình!
Điều kiện thông qua cuộc tuyển chọn rất đơn giản.
Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, chỉ cần lấy được linh thú khế ước của bản thân trong khe suối Vân Long là có thể thông qua cuộc tuyển chọn, tấn thăng vào nội môn, chính thức trở thành đệ tử ký danh của Thiên Hạc Tông!
Khoảnh khắc nghe thấy điều kiện, Vân Thiêm Y hơi há hốc mồm.
Nàng có phải Thú tu thật sự đâu! Làm sao nàng biết ký khế ước với linh thú cấp thấp?
Hơn nữa cái này còn phải có Thú Nguyên, trong khi Thú Nguyên của nàng đã bị nàng tự móc ra vứt đi rồi!
Hầy, kế hoạch có sự thay đổi!
Sống trên đời này phải ứng đối linh hoạt, mục tiêu chính lần này của nàng là bảo vệ Hồng Dược, chỉ cần Hồng Dược có thể linh thú khế ước, vậy sẽ coi là đạt được mục tiêu!
Về phần bản thân nàng, dù sao nàng cũng là con gái của Vân Kế, chẳng lẽ Thiên Hạc Tông còn đuổi nàng đi được à!
Vân Thiêm Y thản nhiên dẫn Hồng Dược cùng nhau bước vào giữa đám sương trong khe núi.
Sau lưng các nàng, Vân Hương Diệp và Hạ Chí cải trang xen lẫn trong đám người, đồng thời tiến vào khe suối Vân Long.
Thiên Hạc Tông không hề xét duyệt những người tham gia cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn.
Khe suối Vân Long là nơi như thế nào, bản thân Minh Hàn Đăng từng trải qua đương nhiên cũng biết rõ.
Nếu không phải thật sự muốn gia nhập môn phái, hơn phân nửa người sẽ chết trong đó!
Cho nên bọn họ không cần xét duyệt!
Muốn vào thì ai cũng có thể vào được, nhưng muốn ra thì chưa chắc!
Lối đi trong sơn cốc tràn ngập sương mù, Vân Thiêm Y nắm chặt tay Hồng Dược. Mặc dù có hàng vạn đệ tử lần lượt bước vào, nhưng giữa sương mù thế này dường như chỉ còn lại mình nàng và Hồng Dược.
“Đi theo ta, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được buông tay.”
Hồng Dược căng thẳng hơn nàng rất nhiều, dính sát vào bên cạnh Vân Thiêm Y, một tay được Vân Thiêm Y nắm, một tay khác giữ trên thân kiếm của mình.
Thanh kiếm của cô bé được Vân Thiêm Y lấy từ Tàng Bảo Các ra, tuy không thể so bằng kiếm gỗ linh thụ nhưng cũng tinh tế nhẹ nhàng, thích hợp cho Hồng Dược sử dụng.
Dần dần, con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn.
Sương mù tan đi.
Chỉ có một con đường nhưng lại có thể đưa mấy vạn đệ tử đến những nơi khác nhau.
Chỗ các nàng đang đứng là một vùng rừng rậm xanh um tươi tốt. Vân Thiêm Y nhìn quanh bốn phía, trước mắt là dòng suối nhỏ uốn lượn, nước không quá xiết, suối nước trong veo có thể trông thấy vài những viên sỏi nhẵn nhụi dưới đáy. Xung quanh là những cây lá rộng cao chót vót. Nàng không biết nhiều về thực vật, chỉ có một số cơ sở phán đoán cơ bản. Sau khi xác định những cây này không phun ra bất kỳ độc phấn gây hại nào mới buông lỏng bàn tay đang bịt miệng Hồng Dược ra.
Không thể không nói, khe suối Vân Long quả thực là một bí cảnh tuyệt phẩm.
Sau khi Vân Thiêm Y thả lỏng, nàng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào ở đây.
“Muội đả tọa một lúc ở đây đi.” Nàng nói với Hồng Dược.
Trước khi xác định nó chắc chắn an toàn, nàng không thể tự minh tưởng đả tọa được. Chỉ dựa vào sự quan sát của Hồng Dược, sợ rằng tới lúc gặp phải kẻ địch thật, Hồng Dược còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị tấn công.
Nhưng ngược lại, nàng có thể bảo vệ Hồng Dược.
Sau khi hướng dẫn vài câu đả tọa, nàng nhìn Hồng Dược khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt lại sau, Vân Thiêm Y cầm mộc kiếm trên tay canh gác xung quanh.
Một canh giờ sau, Hồng Dược mở to mắt, cảm thụ linh khí dâng trào khắp cơ thể, kích động nói: “Đại tiểu thư, ta cảm giác tràn đầy linh lực, ngài cũng đả tọa một lúc đi, nơi này tốt lắm!”
Vân Thiêm Y sờ đầu cô bé: “Đừng nhắc tới chuyện này.”
Trong một canh giờ này, ngoại trừ việc canh gác ra Vân Thiêm Y còn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên ý thức được một chuyện.
“Hồng Dược, muội biết ký khế ước với linh thú thế nào không?”
Hồng Dược nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Không biết.”
Nói hay lắm.
Nàng cũng không biết!
Không có cách nào.
Nàng là Kiếm tu mà!
Vốn dĩ thứ cơ bản của Thú tu phải để Vân Kế tới dạy nàng và Hồng Dược, nhưng vấn đề tà đạo quan trọng nên sau khi Vân Kế vội vàng rời đi, nhất thời cũng không nhớ sắp xếp người hướng dẫn cho hai người.
Cái này không thể trách Vân Kế được.
Mãi sau đó Vân Thiêm Y mới quyết định tham gia cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, trước đó nàng còn khẳng định chắc chắn với Vân Kế rằng nàng là Kiếm tu, sẽ sớm rời khỏi Thiên Hạc Tông.
Vậy nên sau khi Vân Kế rời đi, không có ai hướng dẫn hai người những kiến thức cơ sở về Thú tu, cũng không có ai giải thích cho họ những điều cần chú ý khi tham gia cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn.
Chỉ có thể nói lần này do Vân Thiêm Y vác đá nện chân mình.
Nàng gãi trán.
Thôi bỏ đi!
Sống trên đời này, chuyện gì chẳng có thể xảy ra.
Phải học được cách tùy cơ ứng biến.
Đang lúc ngẫm nghĩ thì nàng nghe thấy tiếng ọc ọc.
Hồng Dược sờ bụng, cười đầy ngại ngùng: “Đả tọa xong ta đói bụng quá.”
Cô bé không có phẩm giai nào nên chưa chính thức là người tu đạo, đương nhiên cũng không tích cốc mà vẫn phải ăn uống đầy đủ.
Đừng nói là cô bé, ngay cả Vân Thiêm Y cũng vậy. Mười mấy ngày nay nàng mới dần làm quen với việc ăn cơm, đôi khi còn quên mất chuyện này.
Lúc này Hồng Dược bảo đói, nàng cũng thấy hơi đói.
Dòng suối phía trước trong vắt không thấy đáy, không hề có dấu vết của thực vật thủy sinh.
Những cây đại thụ xung quanh cũng chỉ có lá cây, hoàn toàn không thấy bóng dáng của bất kỳ loại quả nào.
“Xem ra chỉ có thể đi săn thôi!” Hồng Dược cũng nhìn một vòng xung quanh rồi nói.
Người tu đạo không kiêng kị chay mặn, chuỗi thức ăn tuần hoàn, bản thân chính là một phần của Thiên Đạo, miễn là việc ăn uống để sinh tồn thì không coi là vi phạm Thiên Đạo. Tuy trước nay Thiên Hạc Tông chưa tự nuôi gia súc bao giờ, nhưng lại hợp tác với những người chăn nuôi trong khu vực mình bảo vệ để mua thịt từ họ, cung cấp cho đệ tử cấp thấp và thần thú ăn thịt cấp thấp.
Mấy ngày nay Vân Thiêm Y chỉ uống chút cháo thịt và dưa chua xắt nhỏ. Nàng vẫn chưa quen với việc ăn cơm, dù sao đời trước nàng đã tích cốc ở tuổi của Hồng Dược, một lần là hai vạn năm nghìn năm qua chẳng ăn gì.
So sánh ra, Hồng Dược còn phải làm quen nhiều.
Khi cô bé còn sống bên ngoài giáo phái, tuy rằng có Vân Kế trợ cấp nhưng cũng không coi mình là tiểu thư. Vào ngày thường cô bé sẽ đi săn cùng mẹ nuôi và những người khác.
Hồng Dược thành thục ngồi xếp bằng, một lần nữa cảm nhận được linh khí trong rừng rậm, sau một lúc lâu cô bé đứng dậy chỉ vào một nơi: “Bên kia có linh khí vô cùng dồi dào.”
Ngay cả cô bé cũng cảm nhận được, đương nhiên Vân Thiêm Y nhận ra từ lâu, nhưng để cổ vũ lòng lòng tự tin của Hồng Dược nên nàng gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Linh lực tập trung chứng minh nơi ấy có thần thú cấp cao. Ta nghe mẹ nuôi bảo xung quanh thần thú cấp cao sẽ tự nhiên có thần thú cấp thấp tụ tập, mà thần thú cấp thấp cần săn bắt và ăn thịt. Chỉ cần chúng ta tìm được một số ít linh thú cấp thấp rồi đi theo chúng nó là có thể săn được một ít động vật nhỏ.”
Trước kia lúc cô bé ở trong thôn, mẹ nuôi cũng đưa cô bé đi săn như vậy.
Linh thú cấp cao?
Vân Thiêm Y chú ý tới bốn chữ này.
Nếu thực sự có linh thú cấp cao thì đó là chuyện tốt, tốt nhất là tứ phẩm trở lên, đã hình thành năng lực tương đương thần thức, nàng hoàn toàn có thể câu thông.
Tệ nhất đi nữa, dù đối phương không quen biết nàng, cũng nên nhìn mặt mũi thanh kiếm gỗ linh thụ trên tay nàng. Đây là cây sinh mệnh của Thánh vực Thú tộc, được xem như thánh vật trong thánh vật.
Đến lúc đó, nàng có thể hỏi đối phương xem nên ký khế ước với linh thú cấp thấp thế nào.
“Được, chúng ta qua bên kia.”