Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 18

Một đường tiến lên, càng đi Vân Thiêm Y càng cảm thấy khe suối Vân Long này không đơn giản.

Nơi này tuyệt đối không phải bí cảnh bình thường, bảo sao lúc tiến vào hàng vạn đệ tử đã bị phân tán khắp các nơi. Nàng và Hồng Dược đi hơn một canh giờ cũng không gặp bất kỳ đệ tử nào.

Không biết nó phải lớn tới mức nào.

Tính từ lúc tiến vào, ước chừng đã hai canh giờ trôi qua, tuy rằng Vân Thiêm Y chưa từng đả tọa nhưng vẫn cảm giác linh khí đang tiến vào cuồn cuộn, đồng thời cũng bao quanh kiếm gỗ, giao thoa với hơi thở của linh thụ do kiếm gỗ phát ra.

Cho dù Vân Thiêm Y không biết nhiều về thần thú, lúc này cũng hiểu rõ trong khe suối Vân Long nhất định có thần thú cấp cao, hơn nữa xét trên toàn bộ bí cảnh này, khả năng không chỉ có một mà thậm chí là có vài thần thú cấp cao.

Thiên Hạc Tông không hổ là môn phái lớn số một số hai về Thú tu, không ngờ lại nắm giữ bí cảnh này.

Càng đi sâu, linh khí càng thêm nồng đậm, thậm chí đã có linh áp*.

*Linh áp dùng để chỉ sức ép tinh thần và năng lượng linh lực phát ra từ một sinh vật hoặc người có tu vi cao hơn, đặc biệt là từ các linh thú, thần thú hoặc cao thủ tu đạo.

Đáy lòng Vân Thiêm Y mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

Cùng lúc đó, thanh kiếm gỗ trong tay nàng hơi run lên.

“Lui về phía sau!” Trước khi nàng kịp nói xong, trên mặt đất đã hiện ra một pháp trận cực lớn.

Vân Thiêm Y tay mắt lanh lẹ xách Hồng Dược lên, chỉ kịp ném cô bé khỏi pháp trận.

Dù trong lòng cảm thán Kiếm Đế chuyển thế bị thú khinh tới mức nào, bên ngoài Vân Thiêm Y vẫn không đổi sắc, vẻ mặt lạnh nhạt dường như không nhíu mày lấy một cái.

Đã rơi vào trong trận, trốn không bằng phá!

Nàng bình tĩnh lại nhìn lướt qua pháp trận, trận này bố trí có quy luật, năng lượng tập trung ở bốn góc.

Là địa trận!

Đương nhiên Vân Thiêm Y biết rõ cách phá trận.

Nàng không chút do dự lật tay đâm thẳng thanh kiếm gỗ xuống một chỗ!

Chỉ nghe một tiếng tách.

Thoáng chốc pháp trận vỡ thành bột mịn!

Cùng lúc đó, liên tục vài tiếng hô đau vang lên ở những nơi khác nhau!

Vân Thiêm Y không có ý giết hại thần thú. Sau khi phá trận xong thì thu kiếm lại , quát lên: “Là vị tiểu hữu nào, không ngại ra gặp một lần.”

Một giọng nói già nua đầy uy lực vang lên từ trên trời: “Ăn nói ngông cuồng! Một kẻ không tu hành như ngươi sao dám gọi lão phu là tiểu hữu!”

Giây tiếp theo, một màn sương mù dâng lên rồi tan đi, một ông lão tóc trắng xóa mặc áo bào trắng, tay cầm một chiếc quải trượng bằng gỗ đứng trước mặt Vân Thiêm Y.

Phía sau ông lão là vài tu sĩ mặc áo bào trắng xếp thành hai hàng, ước chừng hơn chục người.

Vân Thiêm Y vốn đã chuẩn bị sẵn tư thế, chỉ chờ rút kiếm ngay lập tức. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của ông lão, nàng vô thức ngẩn ra: “A.”

Ông lão vốn đang cau mày đầy uy nghiêm, nhưng sau khi dùng thần thức đảo qua Vân Thiêm Y cũng sững sờ ở tại chỗ: “A.”

Vân Thiêm Y tiếp tục đánh giá xung quanh ông lão, dùng thần thức hỏi bằng giọng điệu khó mà tin nổi: “Tiểu Thố Thố?”

Nghe tiếng xong cả người ông lão giật mình, đôi mắt mờ đục bỗng trở nên ướt át: “Kiếm, Kiếm Đế tôn thượng?!”

Ông lão xua tay về sau: “Lui hết ra đi!”

Mà Vân Thiêm Y cũng vẫy tay với Hồng Dược: “Lại đây, là người quen.”

Không, là thỏ quen.

Ông lão bước vài bước tới trước mặt Vân Thiêm Y, quỳ một gối: “Tôn thượng, đúng là tôn thượng ư?”

Vân Thiêm Y nâng lão dậy: “Đúng vậy.”

Tuy rằng kiếm hồn của nàng đã rách nát nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng sau khi được linh thụ chữa trị. Thú tu nhị phẩm trở lên có thể cảm nhận được thần thức của nàng.

Dù sao Thú tu không biết nói chuyện, không hiểu ngôn ngữ, khi giao tiếp với tu sĩ khác đều dùng thần thức, nhưng thần thức của chúng nó mạnh nhất trong tám tu ở Thiên Đạo.

Vân Thiêm Y trao đổi với ông lão dựa vào thần thức, dưới góc độ của Hồng Dược, cô bé chỉ thấy hai người mấp máy môi, dường như đang nói chuyện nhưng lại không nghe thấy họ nói gì.

Nhưng Vân Thiêm Y đã nói là người quen nên Hồng Dược cũng thôi cảnh giác. Cô bé bước tới bên người Vân Thiêm Y, tò mò nhìn ông lão.

Ông lão liếc nhìn Hồng Dược, lau nước mắt: “Đây là đồ đệ mới của ngài ư? Thực sự có vài phần giống Không Tần chân nhân.”

“Ông cũng cảm thấy như vậy à?” Vân Thiêm Y thở dài: “Ta còn tưởng mình nghĩ nhiều.”

Nàng lại hỏi tiếp: “Tiểu Thố Thố, ông…”

“Khụ khụ.” Ông lão vội vàng ho nhẹ vài tiếng: “Tôn thượng, giờ lão đã có tên, ngài có thể gọi lão là Thố Nhung Nhung, Thảo Nhĩ Nhung, Bất Thác Bãi (bỏ đi thôi), ha ha, lão cũng đọc không ít sách của Nhân tộc.”

Vân Thiêm Y: “…”

Mấy cái tên này có dễ nghe hơn Tiểu Thố Thố đâu?

Nàng châm chước một lát, nói: “Không bằng lấy Thảo Bảo Vinh*, tên là Thố Vinh.”

*"草宝": Chữ 兔 (Thố) có bộ "草" (thảo) và phần "宝" (bảo) trong cấu tạo chữ Hán.

"荣": Chữ 荣 (Vinh) có bộ "木" (mộc) và ý nghĩa là tươi tốt, thịnh vượng.

“Được, được!” Thố Vinh hơi kích động: “Đa tạ tôn thượng ban danh! Lúc lão đặt tên đã muốn tới gặp tôn thượng, ai ngờ lại nghe nói tôn thượng ngã xuống, lão thật sự không muốn tin tưởng, tiếc rằng Thú Đế tôn thượng khi đó đang ở bế quan, ai dà! Cả hai vị tôn thượng đều không có mặt, đại lục Thần Châu gần như loạn hết cả lên.”

Lão nhìn ra phía sau, những thanh niên mặc áo bào trắng giờ đã biến thành những con thỏ trắng bông xù tụ tập lại với nhau. Có con đang l**m lông, có con định mon men tới cọ lên chân Vân Thiêm Y, bị Thố Vinh dùng quải trượng đẩy ra ném văng đi.

“Đám tiểu đồ đệ trong tộc lão tu vi còn thấp, lão sợ bọn họ bị tà đạo làm hại nên đánh tiếng với Vân Tông chủ, tạm thời lánh ở khe suối Vân Long.”

Lão sờ sờ râu, cảm thán: “Không ngờ có một ngày được gặp lại tôn thượng, quả nhiên tôn thượng thân là Kiếm Đế, nhất định sẽ không ngã xuống dễ dàng!”

Nói đến đây, nước mắt lại chực trào ra.

Nhưng thật ra Vân Thiêm Y không cảm động như thế, gặp Thố Vinh quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Nàng đã từng là Kiếm tu nhất phẩm, tạm thời không nhắc tới tam tu của tà phái, ít nhất từng qua lại với các tu sĩ từ nhị phẩm trở lên trong năm tu chính phái.

Trong đó tu sĩ Thú tu thân thiết với nàng nhất, Thố Vinh chính là một trong số đó, một còn lại…

“Ông có biết Ứng Long ở đâu không?”

Ứng Long từng là thần thú đồng hành với nàng, cùng nàng như hình với bóng. Lưu Ly Huyễn Cảnh của Vân Thiêm Y chỉ có một “chìa khóa” để đi vào từ bên ngoài, đặt ở trên người Ứng Long.

Không có chiếc chìa khóa này, lấy tu vi hiện tại của Vân Thiêm Y, nàng không vào được Lưu Ly Huyễn Cảnh.

“Ứng Long…” Thố Vinh vuốt cằm, ngẫm nghĩ: “Nhiều năm rồi lão không gặp nàng ấy, nhưng có lẽ nàng ấy từng ở núi Quan Vân. Có một lần lão ra ngoài làm việc từng cảm nhận được hơi thở của Ứng Long, thậm chí từng gọi nàng ấy nhưng chưa hề được đáp lại.”

“Vậy à.” Vân Thiêm Y âm thầm thở dài.

Khi Tông Hạo phản bội nàng chỉ là Kiếm tu tam phẩm, mà Ứng Long đã là thần thú nhị phẩm. Với năng lực của Tông Hạo không đủ để hại chết Ứng Long.

Giờ nàng không có tu vi, bất kể là Ứng Long hay Tiểu Miêu Miêu, đều không thể trực tiếp triệu hoán bằng thần thức.

“Tôn thượng bây giờ, hình như không tu hành?” Dù sao Thố Vinh cũng là Thú tu nhị phẩm, liếc mắt một cái đã nhìn ra trạng thái của Vân Thiêm Y.

Nàng có vị cách* Kiếm Đế, nhưng lại không có tu vi.

*Vị cách: một khái niệm tôn giáo và triết học, chủ yếu đại biểu cho một sinh mệnh có trí tuệ, thể hiện cá tính, ý chí, tư tưởng, tình cảm c*̉a sinh mệnh trí tuệ.

“Ừ.” Vân Thiêm Y không giải thích, chủ yếu là nàng cũng không rõ sau khi mình phi thăng thất bại đã xảy ra chuyện gì: “Tu lại là được.”

“Không hổ là tôn thượng!” Thố Vinh nhìn thoáng qua đám đồ tử đồ tôn phía sau lão, đứng dậy tiếp tục bái Vân Thiêm Y: “Tôn thượng, lão có một chuyện muốn nhờ!”

Này, đừng bảo kêu nàng đặt tên cho đám thỏ này nhé?

Vân Thiêm Y nhìn lướt qua, ít nhất hai mươi con lận!

Nhưng Thố Vinh quen biết với nàng từ lâu, nơi tha hương gặp lại cố nhân quả là chuyện vui lớn trong đời. Đối diện với bạn già cũ, trong lòng Vân Thiêm Y cũng hơi xúc động: “Chúng ta quen biết nhiều năm, tất nhiên ta sẽ đồng ý yêu cầu của ông.”

“Tuyệt! Quá tuyệt!” Vẻ mặt Thố Vinh kích động: “Vậy từ nay về sau lão sẽ theo tôn thượng tu hành!”

Hả?

“Đám cháu chắt này của lão cũng đi theo phụng dưỡng tôn thượng luôn!”

Hả??

Bình Luận (0)
Comment