Sau giây lát giật mình sững sờ, Vân Thiêm Y nhanh chóng hồi thần.
Vạn vật trong thiên địa, tuy đều có cùng nguồn gốc nguyên nhưng lại chia thành ba tộc lớn: Nhân, Thú, Yêu.
Nhân tộc có tuệ căn tốt nhất, căn cốt yếu nhất, trong khi đó Thú tộc lại hoàn toàn ngược lại, căn cốt mạnh nhất, tuệ căn kém cỏi nhất. Đa phần chúng đều không có tuệ căn, thậm chí không thể xưng là Thú tộc, chỉ có thể kêu là động vật.
Cũng bởi vậy Thú tộc cần cộng sinh để tu luyện, cũng tức là đồng hành bên Nhân tộc hoặc Yêu tộc có tuệ căn cao. Tự bản thân mình không thể lĩnh ngộ thì nhờ đối phương khai sáng cho mình.
So với Yêu tộc không ổn định, Nhân tộc có bộ giá trị đạo đức và quy tắc riêng, cộng thêm thể chất khá yếu ớt, vậy nên càng thích có linh thú ở bên người để tăng cường s sức chiến đấu.
Bởi vậy đa phần thần thú đều ký khế ước với Nhân tộc, làm bạn tu hành.
Trải qua ngàn vạn năm, những Nhân tộc ký hiệp ước như vậy trở thành “Thú tu”, hơn nữa còn phát triển rực rỡ.
Thật ra không phải Thú tộc không muốn giải thích, mà chủ yếu là chúng nó không nói được.
Thần thú lục phẩm đã có thần thức để giao tiếp, nhưng bất kể Nhân tộc ở cấp bậc nào đi nữa, dù cửu phẩm cũng có thần thức nhất định, có thể cảm nhận đồ vật, môi trường và mở ra không gian ảo cảnh, nhưng nếu muốn giao lưu bằng thần thức để kêu gọi thú của người đó, ít nhất phải qua tam phẩm. Còn muốn giao lưu bình thường không có bất kỳ trở ngại nào với Thú tộc thì phải đến cấp nhị phẩm.
Nhưng Thú tu Nhân tộc hoàn toàn không có khả năng tu hành đến nhị phẩm, liên quan đến vấn đề phương thức tu luyện nên tứ phẩm đã là đỉnh cao
Vậy nên dù các thần thú có định nói cho bạn lữ của mình biết thì cũng không làm được.
Đợi khi chúng nó có thể tiếp xúc với những tu sĩ Nhân tộc cấp cao hơn, thì bạn đồng hành tu luyện Nhân tộc ban đầu của chúng đa hết thọ nguyên, thân tử đạo tiêu.
Cũng bởi vậy nên lỗ hổng thông tin này tồn tại ngàn vạn năm mà vẫn không bị phát hiện.
Lại nói, cho dù tới nhị phẩm hoặc nhất phẩm, Thú tu vẫn cần cộng sinh để tu luyện, thậm chí càng phải có bạn tu hành cùng. Bởi vì càng tiếp cận Thiên Đạo thì càng cần ngộ tính, trí tuệ, như vậy mới có thể lĩnh ngộ chân lý thiên địa.
Chỉ dựa vào bản thân các thần thú thì hơi khó.
Như Thố Vinh đã là Thú tu nhị phẩm, ít nhất đã tu luyện được hai vạn năm, ngay cả đặt tên cho bản thân cũng chỉ biết đặt Thố Nhung Nhung, có thể thấy được trình độ tri thức của các thần thú ra sao.
“Được.” Nếu đã hứa hẹn, Vân Thiêm Y cũng không trốn tránh.
Chưa kể bây giờ nàng không có tu vi, có Thố Vinh ở bên người sẽ yên tâm hơn một chút.
Ngay sau đó nàng lại nhớ tới một chuyện khác.
“Ta không thể triệu hồi ra Lưu Ly Huyễn Cảnh, cũng không có Thú Nguyên, vậy để ông ở đâu?”
Trước đó trò chuyện với Hồng Dược, Vân Thiêm Y đã biết tác dụng của Thú Nguyên tương tự như huyễn cảnh, đều là một không gian riêng biệt, ngày thường thần thú khế ước sẽ sinh sống trong đó, cũng coi như một dạng bảo vệ với thần thú.
Vậy nên Thú Nguyên được chia thành nhiều loại khác nhau. Ví như những loài thú bốn móng, loài bay lượn, loài sống ở biển cũng cần môi trường sống khác nhau.
Chân Long Thú Nguyên có thể nói là ảo cảnh duy nhất trong thiên địa có thể chứa chân long.
Sở dĩ nói là có thể, bởi vì bất kể con đường tu luyện nào, chỉ cần tu đến nhị phẩm là có thể sáng tạo ra một ảo cảnh thuộc về bản thân mình.
Công dụng của nó cũng rộng hơn.
Chẳng hạn như Vân Thiêm Y tạo một Kiếm Cung Lưu Ly to lớn tráng lệ trong Lưu Ly Huyễn Cảnh của mình. Nàng còn biết một người bạn cũ tạo Kính Hồ trong ảo cảnh.
Chưa kể, thánh địa tiên cảnh của Thú tu, trên thực tế chính là trong ảo cảnh của Thú Đế chí tôn.
Thố Vinh vuốt râu, suy tư một lát mới trả lời: “Tạm thời chuyện ảo cảnh không vội.”
Đó là thứ tu sĩ nhị phẩm trở lên mới có, giờ đây tôn thượng có vị cách nhưng không có tu vi, muốn cũng không vội được.
“Về phần Thú Nguyên, thật ra có một cách.” Lão nói: “Nói đến cùng, bản thân Thú Nguyên được coi như một loại pháp khí, chẳng qua có vài Nhân tộc sở hữu sẵn từ khi sinh ra.”
Vân Thiêm Y gật đầu đồng ý.
Điều này cũng giải thích vì sao có thể lấy Thú Nguyên ra mà không tổn thương đến chủ nhân. Đương nhiên chuyện của nàng là do không đi theo con đường đàng hoàng mà trực tiếp moi ra, nên mới rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Nếu là pháp khí thì kiểu gì cũng có vật thay thế tương tự. Khe suối Vân Long này có rất nhiều kỳ ngộ, chi bằng tôn thượng thăm dò một phen.”
Vân Thiêm Y hỏi: “Nơi này có Thú tu cấp cao khác không?”
Thố Vinh gật đầu: “Có, nhưng lão cũng không biết là ai. Nhận được ý tốt của Vân Tông chủ, ở nhờ đây đã là mang ơn lớn, lão sẽ không làm những việc dư thừa.”
Chưa kể tộc Thỏ bọn họ cũng không phải chủng tộc thích mở rộng lãnh thổ.
An phận ở một góc, nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngừng sinh sôi nảy nở mới là đạo sống của thỏ.
“Vậy cũng tốt.".”
Tuy rằng sau hai canh giờ tiến vào, Vân Thiêm Y và Hồng Dược đã giải quyết xong yêu cầu của cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, nhưng bọn họ vẫn cần ở đây trọn vẹn bảy bảy bốn mươi chín ngày.
So với lãng phí thời gian, chi bằng rèn luyện một chút.
Thố Vinh kêu các đồ đệ lấy ra chút trái cây rau dưa cho hai người ăn, sau đó lại gọi đại đồ đệ Thỏ Bảo Bảo thất phẩm của mình đến ký khế ước với Hồng Dược, trở thành thần thú của Hồng Dược. Thú Nguyên của cô bé là Nữu Dương, vừa lúc thích hợp ký khế ước với thần thú bốn chân.
Vân Thiêm Y nhìn người con gái cao lớn vạm vỡ, cơ thể đầy đặn trước mặt, nhất thời không biết đánh giá cách đặt tên của các thần thú thế nào.
Cuối cùng nàng quyết định để Thỏ Bảo Bảo sửa lại một cái tên cho đối ứng với Hồng Dược: Vân Mộc Hương.
…
So với Vân Thiêm Y bước vào mà không chuẩn bị cái gì, bên Vân Hương Diệp lại chuẩn bị quá mức đầy đủ.
Lần này nàng ấy lại vào khe suối Vân Long, mục đích đương nhiên là ngăn cản Vân Thiêm Y, tốt nhất có thể g**t ch*t Vân Thiêm Y.
Sau khi khóc xong, cuối cùng Vân Hương Diệp cũng nghĩ thông suốt.
Trước kia nàng ấy không dám xuống tay với Vân Thiêm Y là vì kiêng kỵ câu nói của Cầm Sơn Nguyệt, lo sợ khi thật sự giết Vân Thiêm Y sẽ khiến Thiên Hạc Tông bị diệt vong.
Nhưng!
Lúc này Vân Hương Diệp lại nghĩ, môn phái diệt vong rồi, vậy Vân Hoa Noãn có thể thoát khỏi xiềng xích của Thú tu rồi!
Nếu không còn Thiên Hạc Tông, tỷ tỷ của nàng ấy có thể đi con đường Dược tu!
Kể từ đó, trong lòng nàng ấy chỉ còn suy nghĩ muốn giết Vân Thiêm Y!
Mục đích thứ hai của nàng ấy là tìm một thần thú khế ước cho bản thân.
Thần thú ban đầu của nàng ấy đã bị Vân Thiêm Y giết hại tàn nhẫn. Theo lý thuyết, Thú tu mất thần thú sẽ được tông môn mở ra bí cảnh linh thú an toàn hơn.
Nhưng từ lúc xét xử Vân Thiêm Y tới lúc Yêu tu bại lộ rồi tà đạo xuất hiện, thời gian thật sự quá ngắn, Vân Kế không kịp sắp xếp cho nàng ấy đã vội dẫn theo nhóm người Đường chủ xuống núi.
Mà Liễu Vạn Linh bận tập trung hết vào cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, tổng tuyển chọn tông môn và Vân Hoa Noãn, hoàn toàn không quan tâm tới Vân Hương Diệp.
Chỉ có Vân Hoa Noãn vẫn nghĩ tới muội muội, nhưng nàng ta không có Thú Nguyên, chỉ là người thừa kế trên danh nghĩa ở Thiên Hạc Tông chứ không có thực quyền.
Vậy nên sau khi nàng ta cân nhắc kỹ lưỡng, cũng đồng ý để Vân Hương Diệp bước vào khe suối Vân Long, trong bí cảnh có rất nhiều kỳ ngộ, cũng có không ít thần thú, xác suất rất lớn có thể khế ước thêm một con.
Đương nhiên, Vân Hương Diệp biết tỷ tỷ không có ý định giết Vân Thiêm Y nên không nói cho nàng ta suy nghĩ này, chỉ nói bước vào tìm thần thú.
Sợ muội muội gặp nạn ở khe suối Vân Long, Vân Hoa Noãn không những cho nàng ấy rất nhiều đan dược, pháp trận mà còn có pháp khí do mình giấu riêng, tất cả đều đưa hết cho Vân Hương Diệp.
Tuy rằng Vân Hương Diệp liều lĩnh nhưng không ngốc, ngay từ đầu nàng ấy đã không có ý định tiến vào một mình. Nàng ấy đã mời bốn, năm đệ tử ngoại môn thân thiết cùng tiến vào.
Tiếc rằng lúc này bên người nàng ấy chỉ còn lại Hạ Chí, những người khác đều bị đám sương mù phân tán không biết tung tích.
Nàng ấy định khế ước một thần thú cửu phẩm hoặc bát phẩm trước, sau đó đi đối phó Vân Thiêm Y!
Lúc này Hạ Chí cầm một chiếc la bàn trong tay, liên tục tìm kiếm nơi có linh khí thích hợp.
…
Trong bí cảnh khe suối Vân Long, trong một khu rừng đá.
Một thanh niên áo xanh lén lút lấy một tấm phù truyền âm từ trong người ra, xoa nhẹ đầu ngón tay khiến phù truyền âm xuất hiện ánh sáng xanh, giọng của Liễu Vạn Linh truyền ra từ bên trong: “Nói.”
“Ta đã lẻn vào bí cảnh, nơi đây rất tà môn, vốn dĩ ta đã theo dõi nàng ta rất kỹ, ngờ đâu mới xuyên qua lớp sương đã không thấy người đâu! Giờ ta nên làm gì đây, ta đang ở giữa một đống đá lớn, không dám di chuyển lung tung.”
Liễu Vạn Linh im lặng một lát, giọng nói lạnh hơn.
“Đó là rừng đá trong bí cảnh, không có nguy hiểm. Ta cho ngươi la bàn có thể định vị được những người sở hữu Nữu Dương Thú Nguyên, con nhóc bên cạnh Vân Thiêm Y sở hữu nó. Ngươi từng nhìn bức họa rồi đó, một khi thấy người trực tiếp động thủ.”
“Đã hiểu, liên hệ sau.”
“Cát Kiệt, sau khi làm xong ngoài 6000 linh thạch thượng phẩm ra, lại thêm 6000 lượng bạc trắng.”
“Ngài yên tâm, ngài yên tâm, ta làm việc sẽ không có sai sót nào!”
Sau khi cất phù truyền âm đi, Cát Kiệt nở nụ cười độc ác, thưởng thức chiếc nỏ Thiên Cơ bỏ túi trong tay.
Chẳng phải chỉ giết hai cô nương không có tu vi sao, bà già này lằng nhằng quá!
Nhưng chỉ cần đưa tiền nhiều, ngay cả chân nhân gã cũng dám giết!
…
Sau nửa ngày nghỉ ngơi, Hồng Dược và Mộc Hương thu dọn lương khô, Vân Thiêm Y cũng luyện xong lượt kiếm ngày hôm nay, vận khí vài vòng chu thiên.
Nơi ở của tộc Thỏ có đại trận nhị phẩm, cũng chỉ có vị cách kiếm tôn như Vân Thiêm Y mới có thể tùy tiện bước tới. Nếu là những người khác tới đây sẽ chỉ gặp quỷ đả tường!
Vậy nên Thố Vinh cũng không lo lắng nhiều. Sau khi giải thích một số chuyện thì lên đường với Vân Thiêm Y.
Sau khi hai người hai thỏ rời khỏi lãnh địa của tộc Thỏ, Hồng Dược mới hỏi: “Đại tiểu thư, vậy giờ chúng ta đi đâu đây, tới chỗ nào linh khí nồng đậm nhất ạ?”
Vân Thiêm Y nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng nhặt một ít cành khô trên mặt đất, chỉ khua khoáng vài cái đã làm được một bàn xoay hình chữ thập.
Tiếp đó nàng nhẹ nhàng quay hình chữ thập trên bàn xoay, cành khô lạch cạch quay vài vòng, cuối cùng nđầu huộm cỏ xanh chỉ về một phương hướng.
“Bên này.”
Vân Mộc Hương đi theo sau Thố Vinh, khó hiểu hỏi: “Trưởng lão, làm gì vậy?”
“Cơ duyên, đương nhiên phải tùy duyên.” Thố Vinh giải thích giúp nàng ấy: “Trong tình huống này bất kỳ phán đoán nào đều không bằng đi theo ý trời.”
“Đương nhiên.” Thố Vinh bổ sung một câu: “Tôn thượng là Kiếm Đế, là tôn giả gần nhất với Thiên Đạo, ngài ấy hiểu rõ Thiên Đạo hơn ta rất nhiều nên mới có thể làm vậy để đi tìm cơ duyên. Ngươi mới đến thất phẩm, bình thường làm việc vẫn phải cẩn thận là chính, không nên đi quá giới hạn bắt chước tôn thượng.”
Giữa thần thú với nhau cũng giao lưu bằng thần thức, nên Vân Thiêm Y cũng nghe hết tất cả những lời này.
“Lão…” Nàng mới mở miệng ra, còn chưa nói tới chữ thứ hai đã cảm giác dưới chân rung chuyển.
Động đất?
Không đúng, sao trong bí cảnh có động đất được!
Theo bản năng Vân Thiêm Y muốn ôm Hồng Dược, nhưng Vân Mộc Hương đã nhanh hơn nàng một bước, khiêng Hồng Dược lên vai mình.
Vân Thiêm Y: “…”
Ít nhiều có hơi cô đơn.
Mà Thố Vinh lắc mình một cái chắn trước người nàng: “Tôn thượng cẩn thận.”
Lão cắm quải trượng bằng gỗ xuống mặt đất, thoáng chốc mặt đất hiện ra một trận đồ.
Bản thân thần thú vốn là Thú tu, đồng thời cũng kiêm luôn Pháp tu, hoặc nói so với kiếm, bọn họ càng thiên về và càng giỏi trong phương diện pháp thuật.
Thố Vinh cũng không ngoại lệ.
Trận pháp lão dùng trước mắt đều bắt nguồn từ cây quải trượng bằng gỗ.
Bởi vì Hồng Dược có người che chở, nên thậm chí Vân Thiêm Y còn đủ thời gian để suy ngẫm về những thứ này.
Nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn rõ tình hình phía trước.