Nhưng thấy được không có nghĩa là Vân Thiêm Y hiểu đó là gì.
Chắc đây là… khế ước thần thú?
Vân Thiêm Y chưa từng tiếp xúc với Thú tu cấp thấp, Hồng Dược cũng không hơn nàng bao nhiêu. Vân Mộc Hương sinh ra và lớn lên thế này, là Thú tu chính q** đ** tiên mà Hồng Dược từng gặp.
Vậy nên ba người nghiêm túc theo dõi với vẻ thích thú.
Chỉ có Thố Vinh nhìn vài lần đã nhíu mày.
Vân Thiêm Y chú ý tới biểu cảm của lão, dùng thần thức hỏi: “Sao thế?”
Thố Vinh chưa trả lời, Vân Thiêm Y đã cảm thấy một luồng sát ý độc địa, tuy chỉ thoáng qua nhưng nàng vẫn nắm bắt được.
Cần có sát thú khi ký khế ước với linh thú ư?
Dù nàng không hiểu Thú tu cấp thấp nhưng cũng biết chuyện này có gì đó không ổn.
Đại trận của Thố Vinh nhằm bảo vệ các nàng, ngăn cách hoàn toàn đám người Vân Thiêm Y với bên ngoài. Tuy là như thế, sát ý vẫn có thể xuyên thấu qua pháp trận và bị Vân Thiêm Y cảm nhận được!
Đây là muốn dồn đối phương vào chỗ chết!
Thố Vinh tiếp tục giơ quải trượng bằng gỗ lên, dùng sức đập mạnh. Ngay sau đó đại trận tản ra, giây tiếp theo Vân Thiêm Y, Thố Vinh và Vân Mộc Hương gần như đồng thời nghe thấy tiếng kêu cứu qua thần thức.
“Cứu ta… Cứu ta với…”
“Ông bảo vệ hai người họ.” Vân Thiêm Y kéo Thố Vinh đang định đi tới, nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, không hề do dự nhảy về phía vài đệ tử Thú tu bên kia.
Trong khe suối Vân Long dồi dào linh khí, kiếm gỗ linh thụ đã hút đủ linh khí từ lâu, Vân Thiêm Y dùng hết sức vung kiếm lên. Kiếm khí như thủy triều cuồn cuộn quét sạch vạn vật!
Mặc dù vài đệ tử Thú tu đang bao vây trấn áp thần thú nhanh chóng nhảy lên, nhưng hoàn toàn không nhảy thoát khỏi kiếm khí bao phủ trời đất. Trong nháy mắt đã nhận vô số vết thương trên người, quần áo cũng bị cắt rách tung toé.
“Ai!”
“Tên khốn nào dám đánh lén!”
Vân Thiêm Y đâu có rảnh rỗi nói chuyện với họ. Thanh kiếm đâm tới trước mắt họ theo luồng kiếm khí, đệ tử Thú tu còn chưa thấy rõ ai xuất kiếm đã bị đánh bay ngã lăn xuống đất.
Rút kiếm, vung kiếm, thu kiếm, liền mạch lưu loát!
Thần thú bị tấn công hồi lâu đã không còn chút sức lực nào, trong thần thức mơ hồ nó trông thấy một người con gái mặc đồ xanh từ trên trời bay xuống, dừng trước mặt nó.
Dáng người như vậy, từ rất lâu về trước, nhóc thần thú đã nhìn thấy một lần.
Lần đó Kiếm Đế chí tôn đến thăm thánh địa của Thú tộc, rừng phủ vạn dặm, bách thú đón chào, nó cũng ở trong đó.
“Kiếm Đế… Tôn thượng…”
Trước khi thần thú mất đi ý thức, đây là câu nói cuối cùng bật ra trong biển thần thức của nó.
Vân Thiêm Y liếc nó một cái, vẫy tay với Thố Vinh: “Tới cứu nó.”
Còn nàng thì cầm thanh kiếm gỗ đi tới trước mặt mấy vị đệ tử Thú tu kia.
Kiếm gỗ không có lưỡi, Vân Thiêm Y cũng không có ý định giết người, đòn tấn công của nàng không tính là quá nặng.
“Ngươi, ngươi là ai!” Một đệ tử Thú tu trong đó chỉ vào chóp mũi Vân Thiêm Y mắng to: “Đồ vô liêm sỉ dám cướp đoạt thần thú của người khác!”
Vân Thiêm Y hơi bực: “Ngươi không quen biết ta?”
Trước đó nàng bị Yêu tu đoạt xá, có thể nói là gây hại một phương ở núi Quan Vân, từ Đường chủ môn phái đến bá tánh tầm thường đều nhớ rõ nàng, nói một câu Vân Thiêm Y là có thể dọa em bé ngừng khóc đêm.
Hôm nay đệ tử ngoại môn của Thiên Hạc Tông lại không quen biết nàng?
Điều này chỉ có thể nói rõ đây không phải người của Thiên Hạc Tông, thậm chí còn không phải những người sống quanh khu vực núi Quan Vân.
Nhân lúc cuộc tổng tuyển cử ngoại môn diễn ra nên tới khe suối Vân Long tìm kiếm thần thú sao?
Hay là…
Đúng lúc này Thố Vinh giải đáp thắc mắc của Vân Thiêm Y: “Tôn thượng, sừng của hắn không còn nữa, ngài xem trên người đám này có giữ không.”
Vân Thiêm Y liếc nhìn thần thú đang được cứu chữa, bảo sao nàng cảm thấy nó hơi kỳ lạ, vừa giống nai lại giống ngựa, nhưng khi nhắc tới sừng, cuối cùng nàng cũng nhớ nó là Anh Chiêu.
Anh Chiêu là một tộc thần thú bốn chân, thân ngựa đầu hươu, có sừng trắng như tuyết.
Mà cặp sừng chính là thứ nổi danh nhất ở tộc Anh Chiêu.
Nghe đồn sừng của Anh Chiêu có tác dụng chữa lành xương, là một loại dược liệu được các Dược tu yêu thích.
Nhưng sừng của Anh Chiêu không phải thứ gì hiếm lạ, bởi vì cái này có thể rơi ra một cách tùy ý!
Ba tháng rơi một lần, ba tháng mọc một cái, một năm mọc ra được bốn cái, tốc độ còn nhanh hơn cả thảo dược trồng trong đất!
Vân Thiêm Y bước tới đá đối phương một cách đơn giản thô bạo. Nàng không muốn chạm vào đám bại hoại này nên đã dùng mũi kiếm gỗ lục tìm giữa những lời mắng mỏ của chúng. Quả nhiên trong túi của một người trong đó lăn ra cặp sừng nhỏ trắng như tuyết.
Nhưng khác với những gì Vân Thiêm Y từng thấy trong quá khứ, chúng nó tỏa ra ánh sáng trắng mờ.
Thố Vinh th* d*c vì kinh ngạc: “Đây… Đây là linh giác của Anh Chiêu kỳ hóa hình!”
Thú tộc tu luyện, có một nấc cửa là kỳ hóa hình!
Cái gọi là hóa hình, chính là sau khi tuệ căn khai hoá thì biến thành người. Tuy rằng đa phần Thú tộc không thích duy trì hình người nhưng việc có thể hóa hình người hay không sẽ quyết định mức độ tuệ căn của bọn họ.
Cả đời đều không thể hóa hình, vậy đó là thú chứ không phải thần thú!
Các chủng tộc khác nhau có cách hóa hình khác nhau.
Hóa hình của Anh Chiêu là sự rụng đi và tái tạo liên tục của cặp sừng, liên tục vòng đi vòng lại như thế rồi sinh ra chi giác hư ảo, còn được gọi là linh giác.
Anh Chiêu sinh ra linh giác là có thể hóa thành hình người!
Khi quá trình tu luyện ngày càng sâu hơn, linh giác sẽ dần dung ngập trong cơ thể Anh Chiêu, hóa thành ảo cảnh của bọn nó.
Mà rõ ràng Anh Chiêu trước mặt vẫn chưa đi đến một bước này.
“Nhưng linh giác là chi giác hư ảo, sao có thể dễ dàng hiện hình như vậy được…” Trong giọng nói của Thố Vinh đầy bài xích: “Nhất định bọn họ đã dùng tà pháp!”
Thiên Hạc Tông đối xử với thần thú vô cùng thân thiện, dù là đệ tử nội môn hay ngoại môn cũng đều nghiêm cấm làm hại thần thú.
Nhóm người này không hề biết nàng, làm việc lại tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là những kẻ săn trộm lẻn vào cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn!
Vân Thiêm Y nghe được lời nói của Thố Vinh, lại giơ chân đá tên săn trộm bộ làm đệ tử Thú tu.
“Ta cảm thấy.” Nàng thong thả nói: “Dù hỏi thì bọn họ cũng không nói đâu, đừng lãng phí thời gian, chỉ cần giết là được. Tà pháp mà bọn săn trộm nắm giữ cũng không phức tạp, ra ngoài mời Tông chủ điều tra là rõ.”
Nàng vẫy tay với Hồng Dược: “Đưa trường kiếm của muội cho ta.”
Nàng không muốn để kiếm gỗ linh thụ nhiễm máu, còn thanh kiếm của Hồng Dược là kiếm mới lấy từ Thiên Hạc Tông, vừa hay dùng máu khai kiếm.
Đám săn trộm mở to mắt: “Ngươi đừng nghĩ chúng ta sẽ bị dọa sợ, muốn giết cứ giết, không cần…”
Gã nhìn gương mặt Vân Thiêm Y.
Trên gương mặt xinh đẹp kia gần như không có biểu cảm thuộc về con người. Không thể dùng sự lạnh lùng hay thờ ơ để diễn tả nữa, lúc nàng nhìn về phía bọn chúng, dường như không phải nhìn một người sống.
Không có kích động, không có tức giận, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Vân Thiêm Y nắm trường kiếm, không mở miệng mà chỉ nâng tay lên. Thanh kiếm nhấc lên rồi hạ xuống, cánh tay phải của một kẻ săn trộm đã hoàn toàn tạm biệt gã từ đây.
“A!!!” Thậm chí hai ba giây sau gã mới kịp phản ứng hét lên một tiếng đau đớn.
Mà Vân Thiêm Y vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, không hề hưng phấn khi chặt đứt một cánh tay người, thậm chí trong mắt cũng không có sự đe dọa nào.
Đám săn trộm thấy nàng tiếp tục giơ tay lên, vội vàng hô: “Dừng! Dừng! Ta nói, ta nói!”
Chậc, mới thế đã buông lòng cảnh giác rồi.
Vân Thiêm Y vô cảm buông tay xuống, im lặng chờ đối phương nói chuyện.
Thố Vinh vội vàng dùng thần thức nói: “Ngài hỏi bọn họ xem làm thế nào để sừng hư ảo của Anh Chiêu hiện hình, hơn nữa còn cướp đoạt nó.”
Vân Thiêm Y lặp lại y nguyên lời Thố Vinh.
Một trong những kẻ săn trộm vội vàng nói: “Do, do có người đưa cho chúng ta pháp khí bảo chúng ta tới, chúng ta chỉ biết sử dụng pháp khí thế nào thôi, ngoài ra không biết gì hết.”
Thố Vinh nói: “Tôn thượng, tạm thời để lão xem thử.”
Lúc này Vân Thiêm Y không có tu vi, tuy rằng chém người vật lý thuộc hàng vô địch nhưng gặp pháp khí dễ bị tổn thương.
Vân Thiêm Y cũng không cậy mạnh, nàng nghiêng người để Thố Vinh bước tới, dùng chiếc quải trượng lật mấy người trên đất lại vài lần mới dùng quải trượng nhặt lên một chiếc vòng cổ.
“Chính là cái này.”
“Ha ha, trúng kế rồi! Các ngươi đi chết đi!!”
Trong nháy mắt khi Thố Vinh dùng tay cầm pháp khí, tên săn trộm bị ngã ở xa nhất cười lớn rồi nhảy dựng lên, mười ngón nhanh chóng kết một pháp trận, ngay sau đó pháp khí trong tay Thố Vinh phát ra ánh sáng rực lửa.
“Đi chết đi! Đi chết đi!!”
Thố Vinh nhướng đôi mày trắng.
Là một Pháp tu cấp thấp, khả năng không vượt qua bát phẩm.
Thú tộc bọn họ không đánh giá cao đẳng cấp của Nhân tộc.
Nhưng bất kể là Pháp tu cấp mấy.
Trước mặt Thú tu nhị phẩm như lão cũng chỉ là gà con mới sinh.
Vân Thiêm Y tự nhiên cũng biết điều đó, nàng không hề nhúc nhích.
Thố Vinh chỉ cần siết chặt ngón tay, pháp khí phát ra ngọn lửa đỏ tà ác đã vỡ thành bột mịn trong nháy mắt, hóa thành ánh sáng nhạt tiêu tán trong không khí.
“!!” Tên săn trộm đang la hét mở to mắt không thể tin được: “Sao có thể!!!”
“Tôn thượng thấy nên xử lý thế nào?” Thố Vinh hỏi.
“Ông và ta đều là người tu đạo, cố gắng đừng tạo sát nghiệp là tốt.” Vân Thiêm Y nói: “Ta đi chặt bớt mấy cánh tay của chúng.”
Chém tay người khác thì không gọi là sát nghiệp, đặc biệt là chém tay của đám săn trộm.
Vân Mộc Hương che kín hai mắt Hồng Dược, tránh cho cô bé trông thấy cảnh tượng máu me.
Đợi khi Hồng Dược mở mắt ra, trong sân chỉ còn lại người một nhà, cộng thêm Anh Chiêu ngã trên đất.
“Chờ hắn tỉnh lại.” Vân Thiêm Y đến bên dòng suối rửa sạch sẽ trường kiếm dính máu, trả lại kiếm cho Hồng Dược.
“Lão đã vận khí cho hắn, rất nhanh sẽ bình phục thôi.” Thố Vinh cầm đôi linh giác tới đặt cạnh nhóc Anh Chiêu: “Tôn thượng nghĩ sao về mấy tên săn trộm kia? Lão cảm thấy có phần kỳ lạ.”
Vân Thiêm Y dùng ánh mắt ý bảo lão tiếp tục nói
“Tuy nói tổng tuyển chọn ngoại môn ở Thiên Hạc Tông cho phép tất cả mọi người tham gia, nhưng trên thực tế, bao năm qua chưa từng xảy ra chuyện săn trộm.”
Mặc dù nói là không sàng lọc nhưng thật ra vẫn xem lướt qua đám người một lần, nếu không chẳng phải những kẻ săn trộm trong thiên hạ đều vội vàng tới khe suối Vân Long sao?
Vân Thiêm Y cân nhắc một lát, nói: “Năm nay Vân Tông chủ ra ngoài quét sạch tà đạo, từ đầu tới cuối công việc tổng tuyển chọn đều do Đường chủ Liễu Vạn Linh của Đấu Thú Đường phụ trách. Ông biết Liễu Vạn Linh không?”
Thố Vinh sờ râu: “Chỉ nghe Vân Tông chủ nhắc tên, chứ không biết cụ thể.”
Lão là thần thú nhị phẩm, trong tình huống bình thường Vân Kế còn chưa chắc có tư cách nói chuyện với lão, càng miễn bàn Liễu Vạn Linh chỉ có ngũ phẩm.
“Nhưng ta nghĩ đó không phải ý của Thiên Hạc Tông.” Thố Vinh nói: “Vân Tông chủ lòng dạ từ bi, vừa cung kính lại thân thiện với thần thú, trên dưới Thiên Hạc Tông cũng không có người cư xử như vậy.”
“Ừm…” Vân Thiêm Y không bày tỏ ý kiến.
Mối quan hệ trong một môn phái rất phức tạp, không phải cứ Tông chủ tốt thì toàn bộ người trong môn phái đều là người tốt.
Vân Thiêm Y từng bị chính đệ tử mình phản bội biết rõ điều này hơn ai khác.