Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 21

Nhưng mấy lời này không thể nói với Thố Vinh của tộc Thỏ.

Bản thân thú tộc vô cùng thuần phác, không phức tạp như bản chất con người. Người ta vừa phải tu đạo lại cần tu tuệ căn, tu linh tính, ít biết về lòng người hiểm ác thì tốt hơn.

Muốn để cho Vân Thiêm Y thấy, chuyện chưa từng xảy ra trước đây lại xảy ra khi Tông chủ ra ngoài, quyền lớn nhất rơi vào tay người khác.

Hoặc do năng lực của Liễu Vạn Linh không đủ nên bị người ta lợi dụng sơ hở.

Hoặc đây chính là sắp xếp của Liễu Vạn Linh.

Vân Thiêm Y không có ấn tượng gì với Liễu Vạn Linh, vậy nên quay ra hỏi Hồng Dược: “Muội thấy Liễu Vạn Linh thế nào?”

Hồng Dược từng sống ở Thiên Hạc Tông khi còn nhỏ, mặc dù được nuôi dưỡng ở núi Quan Vân nhưng có thể nói là người hiểu rõ nhất về những chuyện liên quan đến Thiên Hạc Tông trong hai người một thỏ.

Cô bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Ta nghe mẹ nuôi bảo Liễu Đường chủ là người rất nghiêm khắc, từ khi bà ta tiếp quản chức Phó Đường chủ Đấu Thú Đường thì trong môn phái đã nghiêm hơn nhiều, may mà vẫn còn Lương Đường chủ.”

Vân Thiêm Y hỏi: “Vậy Lương Đường chủ làm việc không nghiêm à?”

Hồng Dược nói: “Ta cũng không biết, mẹ nuôi chỉ bảo nhìn cách Liễu Đường chủ nói chuyện sẽ cảm thấy bà ta dịu dàng như nước, nhưng cách bà ta làm việc vô cùng quy củ rập khuôn, vậy nên đừng để bị bà ta lừa, ngày thường đến tông môn thấy bà ta thì phải chạy thật nhanh!”

“Thì ra là thế.” Vân Thiêm Y sờ đầu cô bé.

Một người làm việc nghiêm khắc sao có thể cho đám săn trộm lẻn vào nhân lúc bản thân đang phụ trách được?

Xảy ra sai sót thế này, làm sao giữ được thể diện, người nghiêm túc và nghiêm khắc như thế làm sao chịu nổi?

Khả năng cao chính Liễu Vạn Linh đã tự mình sắp xếp cho đám săn trộm.

Nguyên do là gì thì Vân Thiêm Y không biết.

Nàng hỏi Thố Vinh, Thố Vinh cũng không rõ ràng lắm, lão chỉ có thể khẳng định và tin tưởng chuyện này không hề liên quan đến Vân Tông chủ.

Rất nhanh sau, nhóc Anh Chiêu dần dần tỉnh lại.

Đầu tiên cậu bé ngơ ngác nhìn Vân Thiêm Y vài giây, sau đó chuyển tầm mắt tới bên người Thố Vinh: “… Thố Nhung Nhung chân nhân?”

“Khụ khụ, cậu có thể gọi lão là Vinh gia gia, Thảo Bảo Vinh, đây là cái tên được Kiếm Đế tôn thượng ban cho.”

“Kiếm đế… tôn thượng…?” Ánh mắt ngạc nhiên của Anh Chiêu đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại ở Vân Thiêm Y.

Trực tiếp dùng thần thức quét kiếm hồn là kĩ năng chỉ Thú tu nhị phẩm trở lên mới làm được, nhóc Anh Chiêu mới lên tới lục phẩm nên không thể làm vậy.

Nhưng trước khi cậu bé ngất xỉu, hình ảnh người con gái mặc váy xanh chỉ có thể là vị này.

“Kiếm Đế tôn thượng?”

Vân Thiêm Y nhẹ nhàng gật đầu, xem như thừa nhận.

Anh Chiêu loạng choạng đứng lên, lắc lắc cái đầu đã không còn sừng hươu, qua khóe mắt trông thấy chiếc linh giác trắng ngà tỏa ra vầng sáng mờ ảo trên mặt đất.

Cậu bé dùng mũi cọ linh giác, liên tục lặp lại động tác này.

Thố Vinh thở dài, lão già rồi, không thể nhìn nổi cảnh thú non đáng thương như vậy.

Lão vươn tay lấy một chiếc linh giác, khẽ niệm vài câu khẩu quyết. Thoáng cái chiếc linh giác trong tay lão biến thành một ánh huỳnh quang bay vào trong cơ thể Anh Chiêu.

Một vòng pháp trận màu vàng đột nhiên xuất hiện trên trán Anh Chiêu, sau khi kim quang lóe lên, con thần thú đầu hươu mình ngựa đã biến mất, trên đất chỉ còn lại một cậu con trai gương mặt thanh thú, thoạt nhìn mười sáu bảy tuổi.

Đầu tiên cậu bé hành lễ với Thố Vinh để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó nhặt chiếc linh giác còn lại đi tới trước mặt Vân Thiêm Y. Cậu bé quỳ một gối xuống, nâng linh giác tới trước mặt nàng.

“Ta muốn dâng tặng vật này cho tôn thượng.”

Vân Thiêm Y không nhúc nhích, chỉ nói: “Không có công nên không nhận lộc, người cứu ngươi hôm nay là Thố Vinh.”

Anh Chiêu mím môi không nói gì, nhưng cũng không bỏ tay xuống.

Vẫn là Thố Vinh không nhịn được nói: “Tôn thượng, ý của cậu ta là cậu ta cũng muốn đi theo tu hành với tôn thượng.”

Tính cách đứa bé này thật bướng bỉnh.

Vân Thiêm Y liếc nhìn Thố Vinh.

Thố Vinh tiếp tục nói: “Chi bằng tôn thượng đưa cậu ta theo bên người nữa. Anh Chiêu là sinh vật sống theo bầy, nhưng nơi này chỉ có một mình cậu ta, lại còn bị đứt linh giác, sợ là rất khó để sống một mình. Chúng ta làm việc tốt không bằng làm cho trót, đưa cậu bé theo cũng không mất mát gì.”

Vân Thiêm Y nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Chỉ bước vào đây một lát mà nàng đã xách về hai thần thú!

Nàng tu kiếm chứ không nuôi thần thú!

Nhưng chắc chắn lời này không thể nói ra, tránh làm tổn thương lòng tự trọng của con thần thú nhỏ này. Nàng chỉ im lặng liếc nhìn Thố Vinh, để lão tự hiểu ra.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, chắc lão vẫn hiểu đúng không?

Thố Vinh khẽ mỉm cười: “Lão biết tôn thượng đang băn khoăn điều gì. Chính vì nguyên nhân đó nên thành ý của nhóc Anh Chiêu mới là thật lòng.”

Lão chỉ vào đoạn linh giác kia: “Linh giác của Anh Chiêu vốn là chìa khóa của ảo cảnh, giờ bị đứt ra không thể trở về nữa, nó chỉ có thể tiếp tục mọc lại. Còn thứ rụng xuống này, thật ra có thể sử dụng như Thú Nguyên.”

Thố Vinh tạm dừng một chút: “Có lẽ đám săn trộm nhắm tới điều này.”

Đã nói tới nước này rồi, chưa kể cậu thiếu niên vẫn quỳ trên đất hoàn toàn không có ý định đứng lên.

Vân Thiêm Y đành phải gật đầu: “Được rồi.”

Thố Vinh mỉm cười vẫy tay một cái, phần linh giác kia lập tức biến thành một chiếc vòng tay bạch ngọc.

Vân Thiêm Y nhận vòng tay. Khoảnh khắc đeo lên cổ tay, nàng cảm nhận được sự cộng hưởng quen thuộc.

Quả thực là ảo cảnh.

Tiếc rằng đây không phải Lưu Ly Huyễn Cảnh của nàng.

Bản thân nàng cũng không vào được.

Anh Chiêu vừa thấy nàng nhận linh giác thì lập tức tỏ ra kích động. Nhưng vì tính cách nên không bộc lộ nhiều cảm xúc ra ngoài như Thố Vinh.

Vân Thiêm Y bảo cậu bé đứng dậy trước, sau đó nói thẳng: “Nếu cậu đã nhận ta, vậy ta sẽ đặt cho cậu một cái tên.”

“Vấn Kinh, cậu tên là Vấn Kinh.”

Nàng không muốn hỏi lại tên ban đầu của tiểu thần thú nữa.

Nàng đã vô cùng tuyệt vọng với trình độ đặt tên của đám thần thú này!

“Đa tạ tôn thượng ban tên!”

Tên là một dạng kết nối, không riêng gì thần thú mà bất kỳ cái tên nào do người có địa vị cao ban cho đều biểu thị cho sự chúc phúc và thừa nhận mối quan hệ.

Nhưng vì con người sinh ra đã có tên, do đó phần lớn cũng trở thành tên khi tu đạo.

Đợi Vân Thiêm Y đi xa một chút, Thố Vinh cười tủm tỉm nhích tới bên cạnh Vấn Kinh hỏi: “Tên gọi ban đầu của cậu là gì?”

Lão muốn xem coi tộc Thỏ bọn họ có văn hóa hơn hay tộc Anh Chiêu có văn hóa hơn.

Vấn Kinh vừa kính trọng lại yêu mến vị tiền bối Thú tu nhị phẩm này, do đó vừa nghe lão hỏi đã trả lời: “Lộc Tiểu Mã.”

Vân Thiêm Y đi phía trước suýt nữa ngã lên người Vân Mộc Hương.

May rằng nàng đã dự kiến trước, nếu không đứng trước khuôn mặt tuấn tú và nghiêm túc của chàng thiếu niên, nàng không gọi Tiểu Mã được đâu!

“Ha ha.” Thố Vinh hài lòng vuốt chòm râu

Vẫn là Thố Nhung Nhung và Thố Bảo Bảo nghe hay hơn, ván này tộc Thỏ chiến thắng.

Đám săn trộm che lại cánh tay trào máu, chạy trốn tới chỗ không có ai mới dám cho nhau ít thuốc.

“Lừa đảo quá đi mất, trước khi tiến vào người thuê không hề nói bên trong có thần thú cấp cao!”

“Sao lại chưa nói, chẳng phải bà ta đã bảo khe suối Vân Long là lãnh địa của Thú tu sao. Chính vì bên trong nguy hiểm nên mới cho chúng ta nhiều như vậy.”

“Hầy! Có phải ngươi bị úng đầu không! Sao lúc này lại đi bênh người ngoài!” Một tên trộm tóc húi cua nhúc nhích, lấy phù truyền âm trong túi ra: “Nhanh chóng liên hệ cho người thuê, nhớ phải ăn vạ nhiều vào để đòi thêm tiền bồi thường, mấy huynh đệ chúng ta mất cả cánh tay rồi!”

Phù truyền âm lóe lên ánh sáng màu lam, mấy tên săn trộm không đợi đối phương nói gì đã nhao nhao kể hết mọi chuyện.

Sau khi trình bày xong hết mới bảo cái pháp khí kia vô dụng rồi, đã bị người ta phá hủy. Lúc này bên kia phù truyền âm mới vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Dùng la bàn trên người các ngươi đi tìm một kẻ tên Cát Kiệt, hắn sẽ giúp các ngươi.”

Nói xong phù truyền âm tự động bốc cháy, hóa thành bột phấn tiêu tán trong không trung.

“Sao bà ta không miêu tả ngoại hình của tên Cát Kiệt đó cho chúng ta?”

“Mụ nội nó! Đợi ra ngoài rồi ta sẽ giết luôn con mụ này! Lấy được tiền là giết!”

Đám người luống cuống móc la bàn ra, sau đó phát hiện cái này không phải vấn đề, bởi vì trên la bàn được khắc rõ hai chữ Cát Kiệt.

Có lẽ ban đầu đối phương dự tính sau khi bọn họ làm việc xong sẽ trực tiếp đến tìm Cát Kiệt.

Trong lúc bọn họ đang tìm đối phương, Cát Kiệt cũng bóp nát một phù truyền âm, chuẩn bị đi tìm nhóm kẻ săn trộm này.

Trên thực tế hai bên cách nhau không xa, dù sao Cát Kiệt cũng đang đi tìm Vân Thiêm Y.

Lúc này cách thời gian đám người Vân Thiêm Y rời đi chỉ khoảng nửa canh giờ.

Đám kẻ săn trộm thấy la bàn run lên, vừa ngẩng đầu đã trông thấy một kẻ che mặt hành động đơn độc, có ngốc cũng biết đây là Cát Kiệt.

“Cát Kiệt!”

Đám người vừa mở miệng ra, ai ngờ giây tiếp theo một dòng máu tươi nóng hỏi phun trào ra khỏi miệng họ!

“Ngươi…!”

Thậm chí vài tên săn trộm còn lại không kịp móc vũ khí ra, bởi vì Vân Thiêm Y đã chém đứt cánh tay phải của chúng!

Chỉ thấy vài bóng người đổ gục xuống!

Kèm với âm thanh bịch bịch, xác chết không đầu của đám người săn trộm lần lượt ngã xuống đất, chiếc đầu lăn xa trên bãi cỏ.

“Hầy.” Cát Kiệt tùy tiện xé toạc vạt áo của một người để lau vết máu dính trên thanh đoản kiếm của mình, lại cúi đầu nhìn chiếc la bàn lăn đến bên chân: “Chậc, chậc, qua cầu rút ván. Ả đàn bà này không chơi đẹp lắm nha!”

Còn lừa gã bảo rằng giúp bà ta giải quyết một vài tên săn trộm.

Làm sao săn trộm bình thường có thể sở hữu la bàn ghi tên gã được.

Đây là muốn hai bên đánh giết nhau thì có!

“Có vẻ ông đây phải đề phòng một chút rồi!”

Chưa kể đám săn trộm bị chặt đứt tay cũng chứng minh năng lực của Vân Thiêm Y không hề thấp. Thế mà con ả kia lại nói Vân Thiêm Y chỉ biết kiếm thuật, không có bất kỳ tu vi nào.

Nếu kiếm thuật đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa thì cũng rất đáng sợ!

“A!!”

Trong lúc gã đang cân nhắc, một tiếng hét chói tai phá vỡ toàn bộ không gian yên bình của bí cảnh.

“Này… Này!”

“Tam tiểu thư, đừng nhìn!” Hạ Chí nhảy ra, vung chân đá văng chiếc đầu người lăn đến.

Thật ra Vân Hương Diệp không phải người nhát gan. Nhưng dù có gan dạ tới đâu mà đang đi trên đường đột nhiên thấy hai cái đầu lăn tới cũng bị dọa cho sợ hãi hét lên.

Cát Kiệt nhanh chóng nhảy vọt đến một thân cây gần đó.

Tam tiểu thư?

Gã cẩn thận đánh giá Vân Hương Diệp.

Dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cô nương này đã có vài phần tư sắc.

Hơn nữa mặc dù gương mặt này còn nhỏ nhưng lại khá giống người phụ nữ xấu xa kia?

Gã lấy một chiếc lá cây màu nâu ra, ngậm trong miệng.

Lá cây này có thể loại bỏ hoàn toàn hơi thở của gã, những người tu hành cấp thấp gần như không thể phát hiện được sự tồn tại của gã.

Là một thích khách, kiểu gì cũng phải có pháp khí của chính mình!

Vân Hương Diệp và Hạ Chí hoàn toàn không ý thức được trên cây còn một kẻ mang ác ý khác.

Nàng ấy tập trung quan sát, thấy phía trước có vài xác chết ngổn ngang: “Đây… chuyện gì thế này!”

Bình Luận (0)
Comment