Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 22

Nhưng thi thể sẽ không mở miệng giải thích thêm bất cứ chuyện gì cho nàng ấy.

Hạ Chí lựa lời nói: "Có phải có người thừa cơ trà trộn vào đây giết người đoạt bảo không?"

Vân Hương Diệp do dự trong nháy mắt.

Nàng ấy vốn định nói không thể nào.

Lần trước khi nàng ấy tham gia vốn không phát sinh chuyện như thế này, dù sao khi cuộc tổng tuyển chọn kết thúc, trong tông môn sẽ phái người tới kiểm tra bí cảnh.

Đây là khe suối Vân Long, là bí cảnh của Thiên Hạc Tông bọn họ, không phải nơi cho phường đạo chích ẩn thân.

Một khi phát hiện thi thể, tất sẽ tra soát nghiêm ngặt.

Tuy bản thân Thiên Hạc Tông không có kỹ thuật kiểm tra thực hư của thi thể, nhưng vẫn có thể mượn vài đệ tử của các môn phái Pháp tu có quan hệ tốt đến kiểm tra.

Chắc chắn sẽ tra ra đến cùng.

Tuy Hạ Chí giống Vân Hương Diệp đều là Thú tu cửu phẩm, song thân phận địa vị của cậu so ra thì kém xa tam tiểu thư Vân thị, chỉ là một đệ tử nội môn bé nhỏ không thể nắm rõ những tình huống thế này.

Nhưng vấn đề khiến Vân Hương Diệp do dự chính là... Cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn lần này là do mẹ nàng ấy Liễu Vạn Linh phụ trách.

Lúc trước Vân Kế toạ trấn thì không xảy ra chuyện gì, đến khi Liễu Vạn Linh phụ trách lại có vấn đề.

Chuyện này... Có thể ảnh hưởng đến danh dự của Liễu Vạn Linh không?

Chắc là có.

Tuy Hạ Chí là tiểu đệ của nàng ấy, nhưng không biết giữ mồm miệng.

Vân Hương Diệp động não giây lát, nghĩ được biện pháp rồi thì hừ lạnh: "Nhìn miệng vết thương này chắc không phải do con người gây ra, e là kết khế ước với thần thú thất bại, bị nó giết ngược lại. Nếu là con người giết, vậy cánh tay của bọn họ biến đi đâu? Chắc hẳn là bị ăn rồi."

Hạ Chí thật sự không dám nhìn kỹ miệng vết thương trên thi thể, nghe thấy Vân Hương Diệp nói vậy lập tức gật đầu như giã tỏi: "Có thể, có thể lắm!"

Cậu do dự nhìn thoáng qua mặt đất: "Vậy chúng ta tránh đi, đi chỗ khác thôi?"

"Không được!" Vân Hương Diệp cho rằng Liễu Vạn Linh đã bại lộ, để kẻ đoạt bảo giết người thừa dịp lộn xộn mà tiến vào, nàng ấy không thể mặc cho thi thể phơi ra đây, nếu sau đó đệ tử trấn phái tới kiểm tra rồi bẩm báo Tông chủ, Liễu Vạn Linh nhất định sẽ bị khiển trách: "Chúng ta chôn thi thể đi."

"Chôn, chôn?"

"Dù sao cùng là tu sĩ với nhau, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ phơi thây nơi hoang dã sao!" Vân Hương Diệp cau mày trách cứ, nói: "Dùng kiếm của ngươi đào hố đi, nhanh lên!"

Bất luận là vì thân phận hay vì lòng ái mộ nhỏ bé kìm nén trong lòng, Hạ Chí đều khó mà từ chối Vân Hương Diệp, tuy rằng cậu cảm thấy nơi này có thể được xem là vùng đất linh thiêng nhân tài hội tụ, không đến mức gọi là hoang dã lắm.

May mà Vân Hương Diệp cũng không để mặc cho một mình cậu làm, Liễu Vạn Linh đã dạy nàng ấy một ít pháp thuật, hai người ba chân bốn cẳng, chẳng mấy chốc đã chôn xong thi thể và đầu người xuống đất.

Cát Kiệt ở trên cây nhìn mà chỉ muốn cười phá lên, nếu không phải trong miệng còn ngậm lá cây thì gã đã cười thành tiếng rồi.

Không ngờ còn có người giúp gã giải quyết hậu quả thật êm đẹp.

Gã còn không cần cảm tạ bọn họ.

Sau khi chôn thi thể xong, Vân Hương Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, tóm lại cho dù là thứ chó má gì đã trà trộn vào thì cũng đừng hòng vấy bẩn danh dự của mẹ nàng ấy.

Đáng ghét, mấy thi thể đó máu me xấu xí muốn ói, làm bẩn cả y phục của nàng ấy.

Vân Hương Diệp nhìn quanh một vòng, phát hiện phía trước hình như có ánh nước ăn tăn, bèn kéo Hạ Chí qua đó.

Chỉ có điều không ai chú ý tới, Cát Kiệt đã lần mò đi theo sát bọn họ.

Quả nhiên trước mặt nàng ấy là một cái hồ trong vắt, hồ nước còn chia ra mấy dòng suối nhỏ, không biết chảy về nơi nào.

Vân Hương Diệp khó chịu nhìn xuống tay áo, sai Hạ Chí đi trông chừng cho mình: "Ta đi tắm rửa một phen, đệ không được nhìn! Đi canh chừng gần đây cho ta, có ai tới gần thì đuổi hết bọn họ đi!"

Hạ Chí nào dám nhìn, cậu hơi đỏ mặt, siết chặt thanh kiếm trong tay: "Ta, ta biết rồi, ta đi xa một chút!"

"Đừng đi xa quá đó!"

Nhìn bốn bề không một bóng người, Vân Hương Diệp yên tâm tẩy rửa sạch sẽ vết máu trên người.

Cát Kiệt nhướng mày, tuy ở trên cây vẫn có thể thấy được nhưng luôn cảm thấy bồn chồn không thôi, gã đảo mắt nhìn một vòng, lấy nỏ Thiên Cơ ra khỏi túi, không chút do dự nhắm vào sau lưng Hạ Chí.

Giết thằng nhãi này trước, rồi sẽ từ từ nhấm nháp con nhóc kia.

Vèo.

Hạ Chí tuy quay lưng về phía hồ nước, còn nhắm hai mắt lại, song cậu không muốn bản thân nghĩ tới Vân Hương Diệp nên dứt khoát nhân cơ hội này ôn lại một chút tâm pháp kiếm thuật, lúc Cát Kiệt ngậm lá cây trong miệng, có pháp khí che chở, với phẩm giai của Hạ Chí đương nhiên không nhận ra sự tồn tại của Cát Kiệt, nhưng từ lúc Cát Kiệt toả ra sát ý, chỉ một tia sát ý này thôi đã bị Hạ Chí đang vận tâm pháp kiếm thuật bắt được.

Khoảnh khắc cảm nhận có tiếng xé gió lao đến, Hạ Chí lật người theo bản năng, có điều dù sao cậu cũng học nghệ chưa tinh, nỏ tiễn kia tuy không bắn trúng ngực cậu nhưng đã trúng vào bắp đùi.

"Tam tiểu thư!" Cậu hét lên: "Có địch tập kích!"

"Chậc." Cát Kiệt phun lá cây trong miệng ra, tung người nhảy xuống: "Chết đi thằng nhãi ranh!"

Giây tiếp theo, một đầu roi lập tức sượt qua vành tai Cát Kiệt, gã tránh đi, quay đầu lại nhướng mày: "Tiểu mỹ nhân, không ngờ nàng lại phóng túng như thế, để một đại nam nhân như ta nhìn thấy cả rồi."

Vân Hương Diệp gần như loã thể, nắm roi trong tay, nàng ấy liếc mắt qua đã nhận ra Hạ Chí đang bị thương ở đùi: "Chạy mau! Hạ Chí, mau chạy đi!!"

Nói xong, nàng ấy lại quất một roi về phía Cát Kiệt.

Đôi mắt Cát Kiệt đã bị thân thể Vân Hương Diệp hấp dẫn, vốn không thèm để tâm đến Hạ Chí, gã vừa huýt sáo vừa tránh né: "Được rồi, được rồi, cho ta thấy hết nào, về sau nàng chỉ có thể làm người của ta thôi!"

"Thứ chó má nhà ngươi! Ngươi được thấy thân thể bổn tiểu thư là phúc báo mười đời nhà ngươi, nhìn thì làm được gì, đợi khi nào đầu chó của ngươi rơi xuống thì ráng mà trừng mắt chó lên nhìn cho đủ!"

Vân Hương Diệp sinh ra ở môn phái tu chân, vốn không chịu ràng buộc đạo đức của phàm nhân thế tục, người tu đạo xem trọng trời đất tự nhiên, dù có loã thể cũng không cảm thấy thẹn thùng, nếu là Hạ Chí nhìn thì nàng ấy còn hơi ngượng ngùng đôi chút, dù sao nàng ấy cũng biết Hạ Chí có chút tình cảm với mình, cảm giác ngượng ngùng này là sự ngượng ngùng giữa nam nữ, tuy rằng trong lòng nàng ấy vẫn còn Từ Tử Việt, song cũng không có gì mâu thuẫn với cảm xúc này.

Nhưng với loại bại hoại như Cát Kiệt, một lát sẽ bị nàng ấy móc mắt chó ra, vậy mà còn dám lấy chuyện này tới để vũ nhục nàng ấy?

Ta khinh!

Hạ Chí cố nhịn cơn đau trên đùi, quay đầu nhìn thoáng qua Vân Hương Diệp, rõ ràng cậu không xem Cát Kiệt là đối thủ.

Có điều bản thân đã thành thế này, vốn không giúp được gì.

Tức nhất là cậu và Vân Hương Diệp vốn trà trộn vào đây, cho nên không được nhận pháo hoa phát tín hiệu giống như những người khác.

Khi đệ tử vào bí cảnh gặp nguy hiểm trí mạng có thể phóng tín hiệu, đệ tử trấn phái sẽ lập tức vọt tới cứu người.

Cậu lại không có!

Do dự trong chớp mắt, Hạ Chí hạ quyết tâm.

Hiện giờ bí cảnh này đầy rẫy những người tu luyện nhập môn, mặc dù là bí cảnh lớn nhưng không thể không gặp được ai.

Cậu phải đi tìm viện binh!

Tam tiểu thư, hãy ráng chống đỡ!

Vì không để Cát Kiệt chú ý, Hạ Chí không nói gì, chịu đựng cảm giác đau đớn ở miệng vết thương, nghiến răng chạy vội ra ngoài.

Có ai không! Ai cũng được! Mau cứu tam tiểu thư!

...

Tuy Thố Vinh đã sơ cứu cho Vấn Kinh, nhưng cậu bé bị cắt mất linh giác nên suy yếu, nhất thời chưa thể khỏi hẳn.

Vân Thiêm Y không nôn nóng lắm, nàng vào đây vốn là giúp Hồng Dược tìm kiếm thần thú, hiện giờ nàng đã có cho mình hai vị thần thú, Hồng Dược cũng có thần thú khế ước cho riêng mình, có thể nói là đã đạt được mục đích vào đây.

Thậm chí vấn đề Thú Nguyên cũng đã được giải quyết, nàng không cần phải đợi hết bảy bảy bốn mươi chín ngày mà có thể xin rời khỏi bí cảnh bất cứ lúc nào.

Hiện giờ nàng đang mang tâm thế du sơn ngoạn thủy, tán gẫu với Thố Vinh mấy chuyện xảy ra những năm gần đây, lại hỏi thăm xem bây giờ Thú Đế của bọn họ tu hành đến trình độ gì rồi.

Tiếc là Thố Vinh cũng không rõ, lão chỉ biết có một khoảng thời gian, chính là vào độ Kiếm Đế ngã xuống, Thú Đế phong bế ảo cảnh, tất cả thần thú đều không thể đi vào.

May mắn gần đây lại mở ra lần nữa, thật ra lão cũng có ý muốn tới cậy nhờ Thú Đế, dù sao ở Thiên Hạc Tông là sống dưới trướng nhân loại, không bằng trở lại bên cạnh Thú Đế.

"Dĩ nhiên, có thể đi theo bên cạnh Kiếm Đế thì càng tốt hơn." Thố Vinh cười, v**t v* bộ râu: "Thú Đế tôn hạ tất nhiên là người có văn hoá nhất trong số các thần thú, nhưng chắc chắn là không bì được với tôn thượng."

Vân Thiêm Y hơi tò mò: "Tiểu Miêu Miêu tự đặt tên cho mình là gì thế?"

Thố Vinh liên tục lắc đầu: "Tôn danh của tôn thượng thì sao lão hủ biết được, đợi khi nào có cơ hội gặp Thú Đế tôn thượng, tự ngài hãy hỏi ngài ấy xem, lão chỉ nghe nói là rất phong nhã."

Tiểu Miêu Miêu bé bỏng còn biết phong nhã cơ à?

Vân Thiêm Y không tin.

Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tiểu Miêu Miêu, khi đó Tiểu Miêu Miêu còn chưa thể biến thành Tiểu Miêu Miêu, chỉ có thể dùng nguyên hình Sô Ngô*.

*Sô Ngô (騶吾) là một loài thú thần thoại trong văn hóa Trung Quốc, được miêu tả như một sinh vật uy nghi, nhanh nhẹn, có khả năng chạy ngàn dặm trong ngày. Nó thường xuất hiện trong các truyền thuyết và sách cổ như Sơn Hải Kinh, tượng trưng cho sức mạnh, tốc độ, sự phi thường, đôi khi được xem là thú cưỡi của các vị thần.

Sô Ngô có bộ lông đỏ rực như lửa, lần đầu tiên gặp nhau, Vân Thiêm Y gần như không chút do dự nhào lên v**t v* điên cuồng.

Sau đó Tiểu Miêu Miêu cào nàng, sau đó... Nàng đè Tiểu Miêu Miêu xuống tẩn cho nó một trận.

Đúng là không đánh không quen biết, thật là một đoạn hồi ức tốt đẹp.

Đương nhiên những chuyện này không thể nói cho bọn Thố Vinh biết, dù sao cũng phải chừa chút thể diện cho Tiểu Miêu Miêu.

Về sau Tiểu Miêu Miêu tu luyện càng lúc càng tiến bộ, sau khi có thể hoá hình còn tới hỏi ý kiến nàng, liệu có phải hoá thành hình người thì tốt hơn không.

Vân Thiêm Y lập tức bác bỏ.

Lông mềm như vậy, sờ thích như thế, lại rất đáng yêu, sao phải thay đổi chứ.

Không bằng hoá thành một con mèo nhỏ, vừa dễ thương vừa khiến người ta yêu thích.

Cứ như vậy, đường đường là Thú Đế vào thời trẻ tuổi lại bị Kiếm Đế tẩy não, thường xuyên xuất hiện dưới hình dạng mèo con.

May là các thần thú khác không cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Ngoại hình đều là hư ảo, chỉ có động vật hoang dại không có tu vi mới tôn sùng kẻ có thân hình cao lớn, các thần thú chỉ để ý đến thần thức và tu vi mà thôi.

Cho nên mãi đến bây giờ Tiểu Miêu Miêu vẫn duy trì hình dạng này.

Vân Thiêm Y gật gù hài lòng.

Hồi ức được khơi gợi khiến nàng hơi nhung nhớ Tiểu Miêu Miêu.

Nàng tuỳ tiện nhặt một nhánh cây, vẽ hình một con mèo nhỏ đơn giản ở trên mặt đất.

"Tiểu Miêu Miêu..."

"Vân, Vân Thiêm Y! Vân Thiêm Y!"

Ui chao! Nàng đang nhớ nhung Tiểu Miêu Miêu mà!

Vân Thiêm Y mất hứng ngẩng đầu lên, lại thấy ở đằng xa có một người khập khiễng chạy về hướng này.

Ôi, đây không phải là bạn nhỏ đã ẩu đả với nàng sao?

Bởi vì đối phương có mấy phần thiên phú kiếm thuật cho nên Vân Thiêm Y vẫn nhớ kỹ.

Hồng Dược cũng nói: "Đây không phải là Hạ Chí sao? Huynh ấy bị sao thế?"

"Vân Thiêm Y!" Mặt mũi Hạ Chí tràn đầy nước mắt, gần như không thể đi tiếp được, cậu té ngã trên đất, giãy giụa bò về phía Vân Thiêm Y: "Mau cứu tam tiểu thư! Cầu xin cô!"

Cậu đã tỷ thí với Vân Thiêm Y, nàng rất mạnh, nhất định có thể cứu được Vân Hương Diệp!

Thố Vinh cau mày: "Tôn thượng, có mùi máu tươi."

Vấn Kinh nói: "Người này bị thương rồi."

Vân Thiêm Y nắm chặt kiếm gỗ, đứng lên đi về phía Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment