Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 23

Dù sao Vân Thiêm Y cũng sống trong tông môn hơn mười ngày, nhị tiểu thư và tam tiểu thư là ai, nàng đã nghe Hồng Dược nói đến.

Cũng biết bọn họ có quan hệ gì với mình.

Tuy quan hệ giữa nàng và Vân Hương Diệp không quá tốt, nàng lại luôn bị nhằm vào, song hình như đối phương chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn mười lăm tuổi, nếu gặp khó khăn, cho dù bản thân Vân Thiêm Y chỉ là một người thường, nhưng mang lòng yêu thiên địa vạn vật của một người tu đạo, chắc chắn nàng không thể trơ mắt nhìn cô nhóc chết mà không cứu.

"Dẫn đường đi."

Nàng kéo Hạ Chí lên, giao cho Thố Vinh.

Tuy trên bắp đùi cậu máu thịt mơ hồ, song vẫn chưa tổn thương gân cốt, vết thương nhỏ này chỉ cần Thố Vinh động một ngón tay là có thể trị khỏi.

Mặc dù trong lòng Hạ Chí còn đang sốt ruột vì Vân Hương Diệp, song ở trước mặt Thố Vinh, cậu vẫn thấy chấn kinh không ít.

Đây là... Linh khí áp bức thế này...! Vị này thoạt nhìn là một ông lão rất nghiêm túc, tuyệt đối không dưới tứ phẩm!

Là Pháp tu tứ phẩm sao... Sao lại ở khe suối Vân Long thế?

Nhưng suy nghĩ vừa loé lên một thoáng, Hạ Chí đã cảm nhận được đau đớn trên bắp đùi của mình hoàn toàn biến mất, cậu lập tức chỉ về một hướng: "Bên này!"

Cậu rõ ràng là người đi trước dẫn đường, chẳng qua chỉ trong nháy mắt Vân Thiêm Y đã chạy nhanh hơn cả cậu.

Mà nàng còn là một người không có tu vi!

Hạ Chí càng thêm tức giận, cậu không muốn chịu thua, lại đang sốt ruột trong lòng, thế là càng cố đuổi theo Vân Thiêm Y sát sao.

Thố Vinh không yên tâm vội vàng đuổi theo hai người họ, chỉ dặn Vân Mộc Hương dẫn theo cô bé Hồng Dược và Vấn Kinh vẫn còn yếu ớt cứ chậm rãi theo sau, không cần vội vàng.

Vân Thiêm Y tai thính mắt tinh, nàng chạy theo phương hướng mà Hạ Chí đã chỉ, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng cười hạ tiện của một gã nam tử.

"Há há, tiểu nha đầu, thật kiên trì, sao hả, sao không chạy nữa, sao không quất roi vào người ta nữa đi?"

"Nàng là nữ nhi của ả Liễu Vạn Linh kia đúng không, đừng có vờ vịt, hai người các ngươi giống nhau lắm đấy."

"Lão bà kia vô cùng xấu xa, vừa muốn tính kế người khác còn muốn qua cầu rút ván, hừ, đợi nữ nhi của ả rơi vào tay ông đây, xem ả định lật lọng ông đây thế nào!"

"Ái chà, bị bịt miệng chắc khó chịu lắm nhỉ, há há, tiếc là ông đây không thích nghe tiếng nữ nhân r*n r* đâu."

Đồng thời còn có tiếng ú ớ của Vân Hương Diệp đang giãy giụa điên cuồng.

Vân Thiêm Y cau mày, không hề do dự lao lên, dốc hết sức lực toàn thân vọt tới bằng tốc độ nhanh nhất của một người không có tí tu vi nào.

Đồng thời, nàng cũng siết chặt kiếm gỗ trong tay.

Vượt qua một bụi rậm, trước mắt là một mặt hồ trong vắt.

Bên bờ hồ, Vân Thiêm Y liếc mắt một cái đã thấy gã nam tử mặt mũi đáng khinh đang ngăn chặn một thiếu nữ loã thể, dự tính làm chuyện xằng bậy.

Trong mắt thiếu nữ chỉ có phẫn uất và giận dữ, nhưng khoé mắt đỏ hoe và đẫm lệ lại chứng tỏ nàng ấy cũng rất sợ hãi.

Nàng ấy nghiêng đầu né tránh cái mồm ghê tởm của gã nam tử, vừa hay lại nhìn thấy một bóng người đang lao vọt đến!

Ngay sau đó!

Trước mắt nàng ấy toàn là chất lỏng đỏ tươi.

Máu tươi tanh tưởi tuôn trào như thác, ào ạt chảy ra.

Nàng ấy lập tức hốt hoảng trừng mắt, song lại rất sảng khoái khi ý thức đây là máu của ai.

Là của gã nam tử ghê tởm kia!

Thoáng cái đủ loại cảm xúc bùng nổ trong lòng, có an tâm, có sung sướng, có hả giận, lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy vui vẻ khi bị máu me bắn đầy mặt như thế này! Là cảm giác nóng bỏng thiêu đốt toàn thân!

Nàng ấy vươn tay, đẩy nửa cái xác vừa đổ xuống người mình ra.

Vân Thiêm Y không hề nương tay, nàng dốc hết lực bình sinh ngưng tụ thành kiếm khí, một nhát chém đôi Cát Kiệt từ vai cổ đến ngang hông!

Lúc này nội tạng tim phổi của Cát Kiệt đều vương vãi khắp người Vân Hương Diệp, song nàng ấy không những không cảm thấy ghê tởm mà còn muốn moi trái tim Cát Kiệt ra ném xuống đất, quất roi cho nó nát nhừ!

"Đồ chó má!"

"Tam tiểu thư!!" Hạ Chí thấy cả người nàng ấy đều là máu me và nội tạng thì gần như bị doạ đến phát điên, cậu tiến lên nhặt lại y phục của Vân Hương Diệp lên, rồi nghĩ tới chuyện nàng ấy rất thích sạch sẽ, mà y phục giờ đã dính toàn máu và bùn đất, thế là ném lại xuống đất rồi tự cởi áo khoác của mình ra: "Mặc của ta đi!"

Lúc này Vân Hương Diệp mới nhìn tới cậu, nàng ấy không cầm lấy y phục mà quay đầu nhìn sang Vân Thiêm Y vừa rút mũi kiếm, đang lật thi thể Cát Kiệt.

"..."

Nàng ấy hít sâu một hơi, giữa miệng mũi đều là máu tươi: "... Đa tạ."

Vân Thiêm Y hoàn toàn không đáp lại nàng ấy.

Chuyện này cũng không trách Vân Thiêm Y được.

Nàng ấy chỉ nói lí nhí trong miệng, mà Vân Thiêm Y vốn không hề để ý tới nàng ấy.

Nàng cứu Vân Hương Diệp chỉ vì nàng không thể không c

ứu nữ hài tử đang lâm nguy, bất kể đối phương có thân phận gì, bất kể vào thời điểm nào, bất kể trong tình huống nào, nàng đều sẽ cứu, đây là điểm mấu chốt của nàng, cũng là nguyên tắc làm người cơ bản của Vân Thiêm Y.

Nhưng mà chỉ cần cứu người xong, xác định không còn gì nguy hiểm, nàng sẽ không có hứng thú gì với đối phương.

So ra, trên người gã nam tử chết tiệt này lại có món đồ khiến nàng cảm thấy khá là hứng thú.

"Thố Vinh, ông tới xem cái này đi."

"Hả." Vân Hương Diệp vốn đang cảm thấy hơi tội lỗi và áy náy với Vân Thiêm Y, còn có cảm kích, dù sao đối phương cũng vừa cứu nàng ấy.

Vậy mà đối phương hoàn toàn không để ý tới lời cảm tạ của nàng ấy!

"Nè! Ta đang nói cảm ơn cô đó!" Nàng ấy vung roi đánh xuống mặt đất sát mũi chân của Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y không hề động đậy, chỉ liếc mắt nhìn vết roi trên mặt đất một cái.

"Vừa đúng lúc." Nàng đứng lên, vẫy tay gọi Vân Hương Diệp: "Tiểu Tam, lạ

i đây kéo cái này giúp ta."

"Tiểu Tam... Ngươi đang kêu ai đó! Gọi ta là tam tiểu thư!" Vân Hương Diệp đỏ mặt: "Đừng có được đằng chân lân đằng đâu!"

Vân Thiêm Y căn bản không để ý tới nàng ấy đang giậm chân bất mãn, Thố Vinh cũng đi tới gần thi thể của Cát Kiệt, ngắm nghía một lát rồi cau mày: "Tình trạng này..."

"Kiếm gỗ linh thụ vốn không nên dính máu." Vân Thiêm Y nói: "Một lát ông hãy rửa sạch nó đi."

"Được, để lão hủ làm ngay." Thố Vinh cung kính đón lấy kiếm gỗ, đi đến bên bờ hồ để rửa kiếm.

Bây giờ Vân Thiêm Y không có vũ khí, lại tiếp tục gọi: "Tiểu Tam, cô tới bổ đầu gã này ra đi."

"Ngươi!"

"Tam tiểu thư, tam tiểu thư." Hạ Chí cản nàng ấy lại: "Tỷ rửa mặt trước đi, cả người tỷ toàn máu me kìa."

Rồi lại nói với Vân Thiêm Y: "Đại tiểu thư, nếu cô cần vũ khí thì có thể lấy kiếm của ta."

Vân Thiêm Y đã cứu Vân Hương Diệp, từ nay về sau chính là ân nhân của cậu, cho nên thái độ của Hạ Chí đối với Vân Thiêm Y cũng cung kính hơn nhiều.

"Không cần tới đệ!" Vân Hương Diệp đẩy cậu ra, nhặt lại y phục bẩn của mình trên mặt đất để lau bớt máu me trên người rồi mặc tạm áo khoác của Hạ Chí vào: "Bổ thế nào, cô nói đi!"

Vân Thiêm Y chỉ vào đầu Cát Kiệt: "Cô bổ đầu của gã ra, nhưng đừng để nó bị dập nát, có được không?"

"Đừng có xem thường người khác!"

Đầu ngón tay Vân Hương Diệp nhẹ nhàng ước lượng, nàng ấy giữ vững roi, quất một phát không nhẹ không nặng dọc theo giữa trán Cát Kiệt, cái đầu của gã được bổ ra gọn gàng.

"Hứ!" Vân Hương Diệp mỉm cười đắc ý: "Thấy sao hả?"

"Không tồi." Vân Thiêm Y thuận miệng khen ngợi.

Vân Hương Diệp vừa định càu nhàu sao có thể khen ngợi tuỳ tiện như vậy thì lại thấy Vân Thiêm Y đặt tay lên miệng khe nứt, dùng sức xé một cái, cả cái đầu bị chia làm đôi, mắt mũi óc não văng tứ tung ra đất.

"Oẹ!" Đến lúc này Vân Hương Diệp thật sự không nhịn nổi nữa, nàng ấy vội chạy sang một chỗ, không ngừng nôn mửa.

Hạ Chí cũng không chịu nổi, chạy theo cùng nôn mửa với tam tiểu thư.

Mà Thố Vinh cũng đã rửa sạch kiếm quay về, vừa trả kiếm gỗ cho Vân Thiêm Y vẫn luôn bình thản không chút dao động, vừa bóp mũi nhìn thoáng qua: "Thật sự có sao?"

"Ừ." Vân Thiêm Y chỉ một khối đen sì bám vào giữa đại não của Cát Kiệt: "Chắc là nó rồi."

Thố Vinh nhìn xung quanh, bẻ một nhánh cây rồi lại gần.

Hai người bọn họ đều không định chạm vào vật này.

Lão thử khều một cái, khối màu đen sì kia giống như có sinh mệnh, nó cũng động đậy một chút.

"Cẩn thận." Vân Thiêm Y nói: "Chúng ta còn chưa biết thứ này chui vào trong cơ thể như thế nào, ông dùng trận pháp phong ấn nó trước đi."

Thố Vinh gật đầu.

Nhưng trận pháp mà quải trượng điều khiển vừa mới bọc lấy khối màu đen sì kia thì nó giống như bị bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, lập tức tan thành tro bụi.

"Chậc, đúng là vẫn không được." Thố Vinh nói: "Nhiều năm như vậy, dù là lão hủ hay tu sĩ đồng cấp với chúng ta, không một ai có thể thật sự tìm ra cách cầm tà phách trong tay nghiên cứu một phen."

Lão và Vân Thiêm Y nói chuyện với nhau đều dùng thần thức, Vân Hương Diệp nôn xong thật sự không chịu nổi mùi máu tanh tưởi trên người, bèn vội vàng vòng ra phía sau để tắm rửa.

Hạ Chí sửa soạn một xíu rồi quay lại, vừa kịp liếc mắt nhìn thấy thứ đồ kia: "Cái đó là gì vậy?!"

Quá tà ác rồi!

Chỉ mới thoáng thấy qua, Hạ Chí đã thấy đầu óc quay cuồng.

Thố Vinh đi tới trước mặt cậu, lão giơ tay vỗ lên trán Hạ Chí, trong lòng bàn tay xuất hiện một trận pháp nho nhỏ, sau khi xoay tròn một vòng thì lập tức biến mất, lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu với Vân Thiêm Y: "Không có."

Vân Thiêm Y không trả lời câu hỏi của Hạ Chí.

Tà phách là căn nguyên dụ dỗ tu sĩ rơi vào tà đạo.

Cũng là nguyên nhân lây lan tà đạo, tàn sát bừa bãi.

Song nhiều năm như vậy tà phách luôn tự tiêu tán trước mặt tu sĩ cấp cao, mà tu sĩ cấp trung cấp thấp đối diện với tà phách lại quá dễ bị lây nhiễm.

Thế nên vẫn mãi không có cách tiến hành nghiên cứu tà phách.

Lúc Vân Thiêm Y chém Cát Kiệt, trong đầu chỉ nghĩ cứu người quan trọng.

Đợi sau khi chém xong, nàng mới cảm nhận được một chút hơi thở tà đạo.

Hiển nhiên Cát Kiệt đã bị tà đạo xâm lấn song không nghiêm trọng lắm, hoặc có thể nói là chưa phát bệnh, cho nên hành vi cử chỉ thoạt nhìn không khác người bình thường là bao.

Tà đạo ẩn núp bao lâu, biến dị thế nào, kiếp trước Vân Thiêm Y đã điều tra rất lâu nhưng mãi vẫn không lần mò được manh mối.

Dù sao mấy người các nàng là người tu đạo, tuân theo thiên đạo, kiếp trước sau khi tu đến cấp cao, nàng thậm chí còn không giết người trừ khi tất yếu.

Tu sĩ cấp cao bọn họ làm gì có ai định bổ đầu một người bị tà đạo xâm lấn nhưng vẫn chưa phát bệnh như thế này chứ.

Thật quá điên rồ.

Nếu thật sự làm vậy, không biết sẽ bị thiên đạo phán bao nhiên năm nhân quả oan nghiệt.

Cho nên ngày thường đụng phải những kẻ như Cát Kiệt thì chỉ có thể giam lỏng, trị liệu, tinh lọc.

Nếu phát hiện sớm hơn, ví dụ như Thố Vinh là Thú tu nhị phẩm, còn là Trận tu, Pháp tu nhị phẩm, lão hoàn toàn có thể tinh lọc sạch sẽ tà phách.

Còn tiểu tu sĩ cửu phẩm như Hạ Chí thì tốt nhất đừng biết mấy chuyện tà phách này, có vài chuyện càng biết nhiều càng nguy hiểm.

“Đi thôi.” Người đã cứu xong, tà phách c*̃ng đã tan biến, Vân Thiêm Y không còn lý do tiếp tục ở lại đây.

Nàng gọi Thố Vinh, một người một thỏ lập tức rời đi.

Vân Hương Diệp chỉ sợ Vân Thiêm Y chạy mất, nàng ấy vội vàng tẩy rửa rồi chạy ra ngay, vừa hay thấy bóng dáng Vân Thiêm Y: “Chờ ta một chút!”

Bình Luận (0)
Comment