Vân Thiêm Y quay đầu lại, đợi Vân Hương Diệp lên tiếng.
Vân Hương Diệp vốn bị đối phương làm lơ nhiều lần, đột nhiên thấy Vân Thiêm Y quay đầu nhìn mình thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó lập tức đi lên.
Nàng ấy chưa quên mục đích của mình.
Có điều... Dù sao Vân Thiêm Y cũng vừa mới cứu nàng ấy, nàng ấy lại mở miệng đòi mạng người ta thì thật là lấy oán báo ơn.
Vân Hương Diệp không làm được chuyện như vậy.
Nghĩ lại thì, dù sao Vân Hoa Noãn cũng chỉ muốn đuổi Vân Thiêm Y ra khỏi Thiên Hạc Tông, mà xem ra bản thân Vân Thiêm Y cũng không muốn ở lại Thiên Hạc Tông, thế chẳng phải ăn khớp với nhau sao!
"Khụ, ờ thì." Vân Hương Diệp ho nhẹ: "Bọn ta muốn hành động chung với cô!"
Vì sao?
Vân Thiêm Y ít nhiều có hơi thắc mắc.
Ta và cô thân nhau lắm à?
Thố Vinh không biết Vân Hương Diệp là ai, có ân oán gì với Vân Thiêm Y, chỉ nghĩ khi nãy Vân Hương Diệp vừa trải qua kinh hoàng, xuất phát từ lòng tốt mà lên tiếng với Vân Thiêm Y: "Có phải tiểu cô nương này bị doạ sợ rồi không? Thật ra đi theo chúng ta cũng tốt mà, đã có một tà phách xuất hiện, nói không chừng còn có người thứ hai, nếu thật sự có chuyện gì, có thêm hai người chính là hai sự trợ giúp."
Cũng có lý.
Vân Thiêm Y không thật sự để bụng chuyện Vân Hương Diệp từng làm, chỉ có một chuyện nàng nhất quyết phải so đo tới cùng: "Nếu cô muốn theo bọn ra thì đến xin lỗi Hồng Dược đi."
Nàng còn nhớ đấy, lúc đó Vân Hương Diệp đã cầm đầu bọn Hạ Chí đánh Hồng Dược.
Hạ Chí đã xin lỗi, nhưng Vân Hương Diệp lại bỏ chạy.
"Cô...!" Chuyện này thì nhớ rõ kỹ! Vậy sao nàng lại không bao giờ nhớ tên mình chứ! Vân Hương Diệp nhướng mày, trừng mắt nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chẳng thèm để tâm tới tâm trạng của nàng ấy.
Xin lỗi thì theo.
Không xin lỗi thì đường ai nấy đi.
Nàng không đánh kẻ chạy lại Vân Hương Diệp, dù sao đối phương cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, hơn nữa còn không dùng kiếm.
Thấy Vân Thiêm Y càng đi càng xa, Vân Hương Diệp giậm chân thật mạnh, gọi Hạ Chí: "Đi rồi kìa!"
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi được chưa! Thật là!"
Hạ Chí không kìm được nhoẻn miệng, cố không cười thành tiếng miễn cho mình bị Vân Hương Diệp giận dỗi, cậu xoay người gấp gọn y phục vấy máu của Vân Hương Diệp rồi đi theo sau nàng ấy.
...
Đám người Vân Thiêm Y đi một mạch nửa canh giờ, Hồng Dược lo lắng đi tới đi lui nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ một chỗ, không tự tiện qua xem.
Vân Mộc Hương cũng không khuyên cô bé được, tuy hai người đã kết khế ước, song Hồng Dược lại không có tu vi cho nên không có thần thức.
May là thần thú có phẩm giai hầu như đều hiểu được ngôn ngữ của nhân tộc, bình thường tương tác qua lại một chút cũng không thành vấn đề.
Vấn Kinh tựa dưới bóng cây, vẻ mặt lạnh nhạt song ánh mắt lại rất ấm áp, nhìn Hồng Dược cứ đi qua đi lại còn Vân Mộc Hương thì lo lắng suông.
Ngay sau đó, thái dương vốn mất đi sừng hơi giật giật, cậu bé nhận thấy linh giác của mình đang được triệu hoán.
"Tôn thượng đã quay lại."
Đến lúc này Vân Mộc Hương mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Hồng Dược qua khoa tay múa chân với cô bé một phen.
"Chậc, hai ta cứ thế này thì khó mà giao tiếp được..." Hồng Dược nghiêng đầu, đột nhiên đôi mắt sáng lên: "Phải rồi, tuy các vị không thể nói nhưng có thể viết mà! Ta có thể dạy cô viết chữ!"
"Chuyện này giao cho ta." Từ xa truyền đến tiếng của Vân Thiêm Y: "Muội cứ lo luyện kiếm là được."
"Đại tiểu thư!" Hồng Dược nhảy cẫng lên, giống như một con thỏ nhỏ sà vào lòng Vân Thiêm Y: "Người đã quay lại rồi! A, tam tiểu thư?"
"Hứ." Vân Hương Diệp quay đầu, không thèm nhìn cô bé.
Hạ Chí vội vàng khuyên nhủ: "Tam tiểu thư, tất cả là vì kế hoạch của chúng ta."
Cậu khoa tay múa chân mấy cái, ý bảo nàng ấy mau chóng xin lỗi.
"Hứ!" Vân Hương Diệp ngại ngùng đi tới trước mặt Hồng Dược: "Lúc trước."
Nàng ấy hít sâu một hơi: "Lúc trước ta đẩy ngươi, rồi còn đánh ngươi, xin, xin lỗi!"
"Hả..." Hồng Dược nhìn sang Vân Thiêm Y, thấy Vân Thiêm Y gật đầu mới nói: "Được, ta tha thứ cho tỷ!"
Chuyện này đã qua hơn mười ngày, thật lòng thì Hồng Dược đã quên gần hết rồi.
Lúc này Vân Thiêm Y mới hài lòng, nàng đi tới bên cạnh Vấn Kinh: "Có thể cử động được không?"
"Không sao." Vấn Kinh đứng lên, thấy Vân Hương Diệp đi vòng qua đến gần mình, trên người nàng ấy dính mùi máu tươi tanh tưởi không chịu nổi khiến Vấn Kinh vô thức cau mày, lui về sau vài bước.
Vân Thiêm Y kéo Vân Hương Diệp lại: "Đứng đây, đừng cử động."
Rồi lại kéo Hạ Chí đến gần nàng ấy.
"Làm gì đó, làm gì đó!"
Thố Vinh tâm linh tương thông tiến lên một bước, chống quải trượng xuống đất một cái, một vòng trong pháp trận màu xanh lam hiện lên, nháy mắt đã tinh lọc toàn bộ sự nhớp nhúa trên người Vân Hương Diệp và Hạ Chí.
Hạ Chí kinh ngạc hô lên: "Tam tiểu thư, y phục của tỷ sạch rồi kìa! Pháp trận này tiện lợi thật đó!"
Thố Vinh lắc đầu cười.
Ánh mắt người già như Thố Vinh khi nhìn bọn trẻ luôn có thêm vài phần từ ái.
Vân Thiêm Y thấy biểu cảm của Vấn Kinh có vẻ đỡ khó chịu hơn thì mới nói với Thố Vinh: "Ta không yên tâm chuyện của tà phách, chúng ta kiểm tra xung quanh khe suối Vân Long thử xem."
"Không ổn đâu." Thố Vinh lắc đầu: "Chúng ta về lãnh địa của tộc Thỏ đã."
Vân Thiêm Y nhìn sang lão.
Thố Vinh vận dụng hết khả năng diễn đạt uyển chuyển của mình: "Dù sao lão hủ cũng là nhị phẩm nên không sao, có điều bọn nhỏ Hồng Dược đều là cấp thấp hoặc không có tu vi, nếu bị tà đạo đánh lén chỉ e sẽ rất nguy hiểm."
Tuy lão không điểm danh nhưng cũng có ý ám chỉ Vân Thiêm Y.
Tôn thượng, bây giờ ngài cũng là người không có tu vi, không còn là Kiếm tu nhất phẩm, Kiếm Đế chí tôn như quá khứ, nếu thật sự đụng độ tà đạo, đối phương định phóng căn nguyên ô nhiễm trên diện rộng thì lão hủ phải bảo vệ ngài, bảo vệ Hồng Diệp hay bảo vệ Vân Mộc Hương và Vấn Kinh hả?
Vân Thiêm Y ngẩn người một thoáng.
Phải rồi.
Giờ nàng đã không còn tu vi.
Tới giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn quen với chuyện này.
Vẫn hành động như thể bản thân còn là Kiếm tu nhất phẩm vậy.
Thố Vinh tiếp tục nói: "Lãnh địa của tộc Thỏ lão có đại trận cho nên rất an toàn, mọi người cứ ở đó nghỉ ngơi tu luyện trước, lão hủ đi tuần tra trong bí cảnh là được."
Lão là Thú tu nhị phẩm hàng thật giá thật đấy.
"Được." Vân Thiêm Y gật đầu.
Nàng không phải người không biết tự lượng sức, phương án Thố Vinh đưa ra là cách giải quyết tốt nhất rồi.
Cứ làm thế đi.
Vân Hương Diệp và Hạ Chí vốn không có quyền lên tiếng, bọn họ chỉ thấy một người một thỏ không nói câu nào đứng kế nhau một hồi, sau đó lão thỏ mở ra một cái pháp trận màu vàng nhạt.
Kim quang hiện lên, bọn họ được truyền tống tới một khu rừng rậm.
Có vẻ đây là nơi thần thú tụ tập, linh khí rất dồi dào, còn có mấy căn nhà trên cây.
Vân Hương Diệp chỉ muốn đi theo Vân Thiêm Y, định bụng sẽ giám thị nàng, quan sát nàng, nhìn xem nàng làm gì.
Không nghĩ tới chính mình sẽ sống ở chỗ này.
Giờ Mẹo mỗi ngày, Vân Thiêm Y sẽ đánh thức Hồng Dược dậy bắt đầu luyện kiếm, mỗi lần luyện liên tục một canh giờ rưỡi.
Đến giờ Thìn, thần thú - Vân Hương Diệp nhận ra bọn chúng đều là thỏ - ở trong rừng rậm sẽ chuẩn bị rau dưa trái cây tươi mới cho bọn họ, ăn sáng xong, không ngờ bọn họ lại bắt đầu dạy thần thú đọc sách biết chữ!
Dạy học đến buổi trưa, ăn cơm xong ngủ trưa một canh giờ, buổi chiều sẽ tiếp tục luyện kiếm và học kiến thức cơ bản, lần này phải luyện liên tục suốt ba canh giờ!
Qua giờ Dậu, ăn cơm chiều xong bắt đầu minh tưởng luyện khí, đến tận giờ Hợi mới đi ngủ.
Sinh hoạt quy củ như vậy, Vân Hương Diệp gắng gượng đến ngày thứ ba đã hết chịu nổi.
"Ừm! Ta cũng muốn luyện!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Chí mặt dày xin Vân Thiêm Y cho cậu luyện kiếm cùng, Vân Thiêm Y hiển nhiên sẽ không cự tuyệt một người yêu kiếm.
Cậu vốn cũng muốn gọi Vân Hương Diệp.
Nhưng Vân Hương Diệp lại không luyện kiếm!
Vân Thiêm Y cũng nghĩ như vậy: "Cô muốn luyện kiếm à?"
"Ta, ta luyện roi không được sao!"
"Không dạy được."
Hồng Dược bèn thật thà nói: "Vậy tỷ có thể luyện kiến thức căn bản cùng với bọn ta!"
Cô bé cảm thấy nếu đại tiểu thư nói thêm một câu, tam tiểu thư sẽ nổi điên lên mất.
"Hứ, luyện kiến thức cơ bản với các người à, các người luyện chậm quá đó!"
Tựa hồ Vân Hương Diệp nghĩ tới chuyện gì đó, bèn lấy ra một cái túi vải nhỏ từ trong túi thần thức của mình, ném cho Vân Thiêm Y: "Lấy ăn đi, đây là thuốc tỷ ta luyện, rất tốt đối với tu hành luyện khí, bổn tiểu thư phá lệ khai ân thưởng cho các người đó!"
Nàng ấy cũng ném một túi cho Hạ Chí.
Chủ yếu là muốn đưa cho Hạ Chí ăn thôi, nhưng ngại chuyện hai người phải trốn đi ăn mảnh, thế thì mất mặt quá!
Vân Thiêm Y kiểm tra qua đan dược trong túi, không khỏi nhướng mày: "Thuốc này không tệ."
Thuốc này không phải đệ tử nhập môn có thể luyện được, ít nhất cũng phải là Dược tu lục phẩm.
Tỷ nàng ấy... Ai da, chậc, dù sao nàng ấy là tam tiểu thư, bản thân Vân Thiêm Y là đại tiểu thư, vậy tỷ của nàng ấy chỉ có thể là nhị tiểu thư.
Vậy nhị tiểu thư là Dược tu rồi.
"Đương nhiên, đây là do tỷ ta luyện mà, cô phải tiết kiệm đấy! Ngày thường ta còn chẳng dám ăn nhiều đâu!"
Vân Thiêm Y đưa thuốc cho Hồng Dược: "Muội ăn đi."
Tuy nàng đã chuyển thế đầu thai đúc lại thân thể, song kiếm hồn vẫn còn đó, mấy ngày qua vận khí tu luyện, Vân Thiêm Y đã hoàn toàn chắc chắn tốc độ tu luyện của bản thân sẽ nhanh hơn người tu đạo bình thường rất nhiều.
Đợi đến khi ra ngoài, chắc nàng có thể tăng tới Kiếm tu cửu phẩm.
Cho nên dù nàng không dùng thuốc này thì vẫn ổn, không bằng đưa cho Hồng Dược để an ổn căn cơ.
Hồng Dược gật đầu, cẩn thận nâng niu ăn một viên, nhìn thái độ của cô bé như vậy trong lòng Vân Hương Diệp cảm thấy nguôi ngoai không ít.
Ánh mắt lại nhìn sang thanh kiếm trên người Vân Thiêm Y.
Nàng ấy cảm thấy uất nghẹn muốn chết.
"Nè, Vân Thiêm Y." Vân Hương Diệp hỏi: "Cô không định tu thú thật à? Cô chính là đại tiểu thư Vân gia, theo lý thuyết cô mới là người phải kế thừa tông môn nhất đó."
Nàng ấy nói ra lời này chỉ để thăm dò, ai ngờ Vân Thiêm Y lại trả lời rất dứt khoát: "Ta chỉ tu kiếm."
"Dựa, dựa vào đâu chứ! Cô là con gái ruột thịt của Tông chủ, tông môn này vốn là trách nhiệm của cô, dựa vào đâu mà từ chối trách nhiệm này!" Vân Hương Diệp lập tức nổi nóng.
Hạ Chí lại ngơ ngác.
Chuyện gì thế này, không phải bọn họ đang bàn bạc cách để đuổi Vân Thiêm Y đi à, sao đột nhiên lại bắt Vân Thiêm Y chịu trách nhiệm rồi.
Vân Thiêm Y cũng giật mình, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vân Hương Diệp.
Sao vậy hả, sao tự nhiên lại khóc rồi?
Nàng không kế thừa môn phái là tội ác tày trời à?
Vân Hương Diệp cũng cảm thấy bản thân quá kích động, nhưng nàng ấy không bình tĩnh được.
Nàng ấy xót cho Vân Hoa Noãn!
Vân Thiêm Y cảm thấy bản thân có thiên phú Kiếm tu, muốn tu kiếm thì lập tức tu kiếm.
Nhưng tỷ tỷ Vân Hoa Noãn của nàng ấy cũng có thiên phú Dược tu đó, tỷ ấy luyện dược tốt như vậy, tại sao không thể tu dược chứ!