Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 25

Cảm xúc không ngừng quay cuồng, rất nhiều lời đều chực vọt ra khỏi miệng, Vân Hương Diệp mấp máy cánh môi hồng nhưng lại không thể thốt ra lời nào.

Vân Thiêm Y thấy nàng ấy như vậy, tuy không rõ lý do song vẫn đi tới trước mặt nàng ấy.

Nàng giang rộng hai tay, ôm thiếu nữ mười bốn tuổi vào lòng, còn xoa đầu nàng ấy: "Ngoan nào."

Đối phương không ôm nàng ấy còn đỡ, một khi có người ôm chặt nàng ấy vào lòng, một bụng tủi thân của Vân Hương Diệp lập tức không thể kiềm chế được: "Vì sao vậy, vì sao cô muốn làm gì thì làm cái đó, muốn sống thế nào thì sống thế đó...?"

Vân Thiêm Y im lặng giây lát rồi hỏi ngược lại: "Vì sao cô cảm thấy cô không thể?"

Vân Hương Diệp thoát khỏi vòng ôm của nàng, trừng mắt nói: "Phụ mẫu, trách nhiệm, xưa giờ cô đều không màng sao!"

Vân Thiêm Y chỉnh lại tóc rối cho nàng ấy, rồi xoay người ngồi trên một chạc cây nhìn về phía bọn họ, có Vân Hương Diệp, Hồng Dược, Hạ Chí, còn có Vấn Kinh, Vân Mộc Hương, hỏi một vấn đề quan trọng nhất.

"Mọi người cảm thấy, tu đạo là vì cái gì?"

Đây là câu hỏi nàng từng hỏi Vân Kế.

Chuyện này...

Cả người (lẫn thú) ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Hạ Chí vô tư nhất lên tiếng trước: "Là, là vì trường sinh!"

Vân Thiêm Y nở nụ cười nhạt.

Phải, lúc ấy Vân Kế cũng trả lời nàng như vậy.

Có thể xem như câu trả lời tiêu chuẩn của tu sĩ.

Trước kia đây cũng đã từng là mục tiêu của Vân Thiêm Y.

Nhưng...

"Ngươi có hiểu trường sinh nghĩa là gì không?"

Hạ Chí sửng sốt, cậu gãi đầu: "Tức là không già không chết?"

Vân Thiêm Y lắc đầu, nhìn sang Vân Hương Diệp.

Vân Hương Diệp mới mười bốn tuổi, thiếu nữ ở độ tuổi này vẫn chưa nghĩ ngợi nhiều về vị trí của mình trong thế gian, sao có thể lý giải được ý nghĩa của trường sinh: "Già không chết sao?"

Hai người họ nói xong, còn Hồng Dược chỉ lắc đầu: "Ta không biết..."

Vân Thiêm Y cụp mắt, mặt mày lạnh nhạt nói ra đáp án của mình.

"Trường sinh chính là cô độc."

"Phụ mẫu, tỷ muội, bằng hữu tri kỷ, thậm chí con cháu của ngươi, tất cả đều sẽ lần lượt chết trước ngươi."

"Không chỉ vậy, thậm chí là sư môn của ngươi cũng thế, sư phụ, tiền bối, sư huynh sư đệ, hậu bối, đồ đệ, đồ tôn của ngươi... Ngươi sẽ lần lượt đưa tiễn bọn họ."

"Tu đến cuối cùng, giữa trời đất này chỉ còn lại có một mình ngươi."

"Ngươi là người thế nào, sở dĩ ngươi là chính ngươi bởi vì xung quanh ngươi còn có những người khác, bọn họ có liên quan đến ngươi, tạo thành một ngươi hoàn chỉnh, nếu không còn ai xung quanh nữa, ngươi có còn là ngươi không?"

Nói đến đây, Vân Thiêm Y không phải nói với bọn họ, mà đang nói với chính mình.

Cũng nói với Tiểu Miêu Miêu bị mình bỏ rơi.

Trên nhất phẩm, trước cấp bậc phi thăng, đó là hoàn cảnh cô độc cỡ nào, may mà nàng và Tiểu Miêu Miêu bầu bạn bên nhau, tuy trăm năm nghìn năm bọn họ chẳng gặp một lần, song lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Lúc nghe tin nàng thân tử đạo tiêu, không còn cảm nhận được hơi thở của nàng giữa trời đất, không biết tâm trạng của Tiểu Miêu Miêu như thế nào...

Trong nháy mắt, lồng ngực nàng hơi quặn lại.

Vân Thiêm Y thở dài.

"Cho nên, nếu đã chọn con đường này thì phải quyết tâm đoạn tuyệt trần duyên. Tâm trí không đủ kiên định, chi bằng không tu!"

Nàng cũng không phải muốn gì làm đó.

Từ đầu tới cuối nàng chỉ có một hướng.

Cả đời trước, cả đời này, hai đời làm người, nàng không có con đường thứ hai.

Nhất thời, toàn bộ rừng rậm an tĩnh không một tiếng động.

Mãi đến khi có tiếng gió phá vỡ bầu không khí.

Là Thố Vinh cưỡi gió về từ trên không trung.

Đương nhiên lão cũng nghe được lời Vân Thiêm Y vừa nói, trong lòng thổn thức không thôi.

Lão đã gần nhị phẩm, dù vẫn còn không ít đạo hữu tu sĩ cùng cấp, song cũng đã cảm nhận được loại cô độc mà Vân Thiêm Y vừa miêu tả, bởi lão không thể dứt bỏ tình cảm với tộc nhân để bế quan tu hành, cho nên tu vi suốt mấy nghìn năm qua đều giậm chân ở nhị phẩm.

"Tôn thượng." Thố Vinh nhìn Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y đứng lên, vỗ vai Vân Hương Diệp nhưng không nói thêm gì, nàng lại dặn dò Hồng Dược mấy câu rồi mới đi theo Thố Vinh tới bãi đất trống bên kia.

"Có một tin tốt, một tin xấu." Thố Vinh nói: "Tôn thượng muốn nghe tin nào trước?"

"Tin tốt."

Thố Vinh gật đầu: "Lần này lão hủ tuần tra, cũng đã liên hệ với những thần thú cấp cao khác ở khe suối Vân Long, tạm thời không nói cụ thể được, chỉ nói kết quả dựa theo sự lục soát tuần tra bất kể trên trời dưới sông của mọi người, trong bí cảnh không còn tà đạo nào khác."

"Tin xấu đi."

Thố Vinh run tay áo, lấy ra một cái tay nải, trong đó có một cái la bàn bị vỡ nát và một chiếc lá khô tinh xảo.

"Lúc trước chúng ta giết tên nam tu kia nhưng không xử lý thi thể của gã, lần này lão hủ quay lại xử lý đã lục soát thi thể gã, tìm được những vật này."

Ánh mắt của Vân Thiêm Y dừng ở chiếc lá khô: "Thứ này không phải chính đạo."

"Tôn thượng hẳn biết rõ hơn lão hủ." Thố Vinh nói: "Đây là pháp khí của Tình tu."

Mọi người đều biết Vân Thiêm Y có mối thù sâu như biển với lão tổ Tình tu Phong Bất Quy, Thố Vinh vừa thấy pháp khí của Tình tu là vội vàng mang đến cho nàng ngay.

Vân Thiêm Y cầm chiếc lá khô, cẩn thận quan sát: "Đây không phải đồ vật của Phong Bất Quy."

Lại nói tiếp: "Vật này tên là Thác Nguyệt Diệp, giúp tiêu trừ hơi thở, là vật được tu sĩ Tình tu sử dụng."

Phong Bất Quy tu Tuyệt Tình Đạo, sẽ không dùng thứ này, huống hồ vật này cũng quá thô sơ.

Thố Vinh chỉ là thần thú nhị phẩm, trừ khi cần thiết, lão sẽ không nói ra tên họ của Tình tu nhất phẩm, Tình tu không giống Kiếm tu hay Thú tu, bọn họ vô cùng nhạy bén với nhân quả duyên nghiệt của thiên đạo, Vân Thiêm Y có thể nói, còn nếu lão nói, phỏng chừng chỉ một khắc sau đã bị Phong Bất Quy cảm ứng được.

Vân Thiêm Y cầm lấy lá khô, ngưng tụ linh khí, dùng sức ép nó thành bột mịn.

Liệt Tình Đạo là môn công pháp thấp kém nhất trong Tình tu, không những tu sĩ không có khả năng phi thăng mà thậm chí còn khó mà tu quá ngũ phẩm.

Hành vi của bọn chúng phần lớn đều hết sức ti tiện, nam xướng nữ đạo*, ngược đãi người lương thiện, gây ra ác danh cho Tình tu.

*Nam xướng nữ đạo (男娼女盗): chỉ chung phường m** d*m và trộm cắp.

Vì sao tu sĩ Tình tu lại tiến vào núi Quan Vân?

Đáp án rõ ràng giấu trong cái la bàn này.

Thố Vinh làm việc đương nhiên cẩn thận, lão đã sớm hỏi thăm các thần thú cấp cao khác.

Thú thể của tộc Thỏ bọn họ gần như không có sức chiến đấu, vậy nên mới ẩn cư không giao tế nhiều với ngoại giới.

Cũng không giống với những thần thú khác hiếm khi giao hảo với Thiên Hạc Tông, cho nên bọn họ vừa thấy đã nhận ra cái la bàn này là vật của Đấu Thú Đường của Thiên Hạc Tông, thuật pháp sử dụng lên nó vô cùng xảo diệu, chí ít phải là Pháp tu lục phẩm mới có thể làm ra pháp khí này.

"Đường chủ Lương Kình Vũ là người chính trực, hơn nữa không kiêm tu pháp mà là tu kiếm." Thố Vinh nói ra tình báo mà lão dò hỏi được: "Cho nên đây chắc là đồ vật của Liễu Phó Đường chủ, bà ta là Thú tu ngũ phẩm kiêm tu pháp, cũng có thể nói bà ta chính là Pháp tu ngũ phẩm."

Thố Vinh đương nhiên hiểu rõ bản chất của tu thú đối với nhân tộc.

Vốn dĩ không có nhân loại nào là Thú tu mấy phẩm, nghiêm túc mà xét, bọn họ chỉ có thể gọi là Kiếm tu mấy phẩm, Pháp tu mấy phẩm, Dược tu mấy phẩm, có điều là có thần thú khế ước mà thôi.

Vân Thiêm Y nghe vậy chợt nhíu mày: "Tiểu Tam không phải là nữ nhi của Liễu Phó Đường chủ sao?"

Sao bà ta lại cho người tấn công nữ nhi của mình?

Không thể nào!

Thố Vinh cũng thấy khó tin, mà Thiên Hạc Tông cũng sẽ không chứa chấp loại người như vậy: "Có lẽ có gì đó đảo trắng thay đen gây ra hiểu lầm thôi."

"Ừ." Vân Thiêm Y nghĩ: "Ông giữ la bàn lại đi."

Rồi nói: "Chúng ta phải ra ngoài trước thời hạn."

Mặc kệ Liễu Vạn Linh nghĩ gì mà hợp tác với Liệt Tình Đạo, nói tóm lại đây đều là tai họa ngầm rất lớn.

Thậm chí Vân Thiêm Y không muốn nhìn thấy bất kỳ Tình tu nào, dù lý trí biết Tình tu cũng có tu pháp chính thống như Si Tình Đạo, nhưng lúc nghe tới hai chữ Tình tu, nàng sẽ không khỏi nhớ tới Vân Không Tần đã chết thảm, không, không chỉ mỗi Vân Không Tần, không biết bao nhiêu đồ đệ của nàng đã chết vì Tình tu.

Chỉ cần nàng còn ở Thiên Hạc Tông một ngày, nàng nhất định không để bất kỳ một tu sĩ Tình tu nào xuất hiện!

Thố Vinh nói: "Lão hủ đã chuẩn bị xong rồi."

Lão đã đoán được Vân Thiêm Y nhất định sẽ làm vậy, cho nên còn hỏi các thần thú khác phương thức liên lạc trực tiếp với đệ tử trấn phái của Thiên Hạc Tông.

Hai người quay về bìa rừng, dù sao Hồng Dược vẫn còn nhỏ, mà Vân Hương Diệp cũng không phải người xấu tính thật sự, sau khi hai tiểu cô nương gỡ bỏ được khúc mắc thì nhanh chóng chơi thân với nhau, lúc Vân Thiên Y đến thấy hai người bọn họ một kiếm một roi khoa tay múa chân, rõ ràng Vân Hương Diệp chiếm thế thượng phong, nhưng Hồng Dược cũng không hoàn toàn bị áp chế, bước chân vẫn vững vàng chỉ là chưa có phẩm giai, căn cơ không sâu.

"Hồng Dược." Vân Thiêm Y nhìn kiếm pháp của Hồng Dược một lát, đánh giá những điểm mà cô bé còn thiếu sót, sau đó mới nói: "Thu dọn đi, chúng ta phải rời khỏi đây."

"Hả?" Vân Hương Diệp thắc mắc: "Còn chưa tới ngày mà, không hết bảy bảy bốn mươi chín ngày thì không thể rời đi được đâu."

"Có việc nên mới phải ra ngoài, không thể không đi." Vân Thiêm Y dừng lại một chút: "Mọi người có thể ở lại."

Nàng chỉ cần dẫn Hồng Dược theo là được, nói không chừng Vân Hương Diệp và Hạ Chí có việc riêng của bọn họ, cũng không cần ép bọn họ đi theo.

Hạ Chí thì không sao, dù sao cậu vào đây là vì Vân Hương Diệp.

Còn Vân Hương Diệp đến giờ vẫn chưa tìm được thần thú để lập khế ước, cả đoạn đường chỉ lo tu hành, thuật pháp đã tăng lên không ít.

Hồng Dược hiển nhiên sẽ đi theo Vân Thiêm Y, đại tiểu thư nói đi thì phải đi, có thể đi ngay cũng được, dù sao bọn họ vốn không mang thứ gì tiến vào.

Mãi đến khi Thố Vinh chuẩn bị mở trận, Vân Hương Diệp mới ra quyết định: "Ta, ta đi cùng các người!"

Trải qua chuyện của Cát Kiệt, Vân Hương Diệp có ngốc cũng hiểu khe suối Vân Long dưới sự quản lý của mẹ đã không còn an toàn.

So với việc tiếp tục ở đây mạo hiểm tìm kiếm thần thú, còn không bằng đợi Từ Thanh Thư hoặc Vân Kế quay về, hoặc đợi khi nào Minh Hàn Đăng có thời gian thì nhờ bọn họ mở một cửa khác vào bí cảnh cho nàng ấy.

Chưa kể, nàng ấy còn có thể tham gia cuộc tổng tuyển chọn nội môn vào tháng tới, ở đó cũng có không ít kỳ ngộ!

Không lâu sau, có mấy đệ tử trấn phái giá hạc mà đến, nhìn thấy Thố Vinh trước thì ôm quyền hành lễ, sau đó mới xác nhận với mấy người Vân Thiêm Y: "Nếu rời đi bây giờ sẽ mất tư cách tham dự, mọi người xác nhận chứ?"

Vân Thiêm Y nói: "Ta xác nhận."

Hồng Dược đi theo sau nàng cũng vội vàng nói: "Ta cũng xác nhận!"

Đệ tử nhìn Vân Thiêm Y với ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn lạnh lùng lấy ra hai cái danh bài từ trong tay áo: "Vân Thiêm Y, Hồng Dược, đệ tử ngoại môn của Thiên Hạc Tông rời đi sớm, xác nhận từ bỏ tư cách..."

"Đợi đã!"

Bình Luận (0)
Comment